Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 77: Chương 77: Xuân Phong Hóa Vũ Phù




“Vô liêm sỉ.” Diệp Thạch đứng ở trước quầng sáng, cao hứng phấn chấn nhìn điểm, một tiếng quát lạnh lùng tại Diệp Thạch bên tai vang lên.

Diệp Thạch quay đầu, liền thấy được Kinh Sí Diễm quắc mắt nhìn trừng trừng, nhất thời có chút chột dạ.

“Sư phụ.” Diệp Thạch cười gượng gọi một tiếng.

Diệp Thạch chà xát tay, ngày hôm qua đi ra, y đã đáp ứng Kinh Sí Diễm chỉ đi ra nhìn một chút rồi lập tức trở về, kết quả y vừa ra, Mộ Thần liền xảy ra chuyện, Diệp Thạch lập tức đem sự tình đã đáp ứng Kinh Sí Diễm là mau chóng trở về ném lên chín tầng mây.

“Chạy đi ra ngoài liền không thấy bóng người, còn nói lập tức sẽ trở về?” Kinh Sí Diễm lạnh lùng trừng Diệp Thạch, tức giận nói.

Diệp Thạch có chút chột dạ nhìn Kinh Sí Diễm: “Thực xin lỗi,sư phụ, nhưng mà chợt xuất hiện việc ngoài ý muốn, vốn là con có thể về sớm rồi.”

Kinh Sí Diễm hừ lạnh một tiếng: “Ngoài ý muốn? Lấy cớ mới à.”

Kinh Sí Diễm nghiến răng, ông trước kia cũng có thu qua mấy tên đồ đệ, nhưng những đồ đệ đó đều kinh sợ ông, còn giống Diệp Thạch không coi trọng ông như vậy vẫn là lần đầu tiên.

“Sư phụ, ngài không nên tức giận nha, con là thật có chuyện, như vậy, ngài dẫn con đi nhìn khảo hạch chế phù bên kia đi.” Diệp Thạch ưỡn mặt nói.

Kinh Sí Diễm giận tới mức bật cười, thằng nhóc Diệp Thạch này, không giải thích tử tế thì thôi đi, còn muốn ông dẫn đi xem cái gì mà khảo hạch chế phù, khảo hạch chế phù có cái gì hay mà xem.

Kinh Sí Diễm là người võ viện, võ viện cùng thuật viện tranh đấu gay gắt, chưa bao giờ đình chỉ. Võ viện tôn sùng thực lực làm đầu, thuật viện lại cảm thấy có một thân kỹ năng mới có thể tiến xa hơn, Kinh Sí Diễm là người võ viện, tự nhiên đứng ở bên võ viện.

“Khảo hạch chế phù? Tình nhân của ngươi không phải là luyện dược sư sao? Ngươi đi xem chế phù làm gì? Chẳng lẽ ngươi đổi một tình nhân khác, là chế phù sư sao? Ngươi nói là ngoài ý muốn, chính là ngươi quăng một tên luyện đan sư, thay bằng chế phù sư? Đồ đệ à! Những người trong thuật viện đó, không tu luyện cho tử tế, cả ngày luyện luyện mấy thứ loạn thất bát tao, ngươi nếu muốn đổi người, cũng có thể đổi bên võ viện mà.” Kinh Sí Diễm thấm thía nói.

“Không không, con chỉ có một người là Mộ Thần, anh ấy không biết như thế nào lại bị sắp xếp đến phù viện, chỉ có thể tham gia khảo hạch phù viện.” Diệp Thạch trợn tròn hai mắt, vội vàng giải thích.

Kinh Sí Diễm xuy xuy nở nụ cười, “Con còn nói tình nhân của ngươi thông minh, coi đi, có điền cái đơn cũng điền không xong, một tên luyện dược sư cấp hai thế mà đem mình tới phù viện, ta thấy người này cũng không thông minh lắm đâu.”

Diệp Thạch nghiến răng, mặt đỏ lên cãi: “Không phải như thế! Mộ Thần không sai, là người chiêu sinh ở Thánh Tinh học viện chép sai.”

Kinh Sí Diễm không cho là đúng: “Học viện sẽ không chép sai, cho nên, người viết sai nhất định là vị hôn phu kia của con, con sớm nên đổi tên khác đi, ta thấy vị kia của con thật ngốc.”

“Không đổi! Mộ Thần đối với con rất tốt.” Diệp Thạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Kinh Sí Diễm nói: “Trước kia con kiến thức kém, về sau con sẽ phát hiện, sẽ có nhiều người trong học viện càng ưu tú, đối với con càng tốt hơn so vớivị hôn phu kia của con.”

Diệp Thạch đen mặt: “Mới không phải, Mộ Thần là tốt nhất.”

Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch, thầm nghĩ cũng không biết Mộ Thần có ma lực gì, vậy mà lại làm cho đồ đệ nhà mình khăng khăng một mực như thế.

Diệp Thạch cắn môi, mong đợi nhìn Kinh Sí Diễm: “Sư phụ, ngài mang con đi xem khảo hạch phù viện đi.”

“Mang con đi xem thì có thể, nhưng mà, vi sư cũng không thể can thiệp vào việc chọn lựa của phù viện.” Kinh Sí Diễm ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

“Dạ.” Diệp Thạch gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

“Lại nói tiếp, thi viết hẳn là đã kết thúc, vị kia của con có bị đào thải ra ngoài chưa đấy?” Kinh Sí Diễm hỏi.

“Không có, Mộ Thần hắn đã thông qua, tuy rằng điểm không cao lắm, nhưng mà đã thông qua.” Diệp Thạch đắc ý nói.

“Hắn thông qua thế nào được? Làm bừa à.” Kinh Sí Diễm như có điều suy nghĩ mà nói.

Diệp Thạch giận trừng Kinh Sí Diễm: “Mới không phải, anh ấy xem qua là nhớ.”

“Vậy à, thì ra là có bản lĩnh này, vậy cũng không có gì đặc biệt, trong học viện rất nhiều người đều có bản lĩnh xem qua là nhớ.” Kinh Sí Diễm gật đầu nói.

Diệp Thạch: “…”

… …

Khảo hạch phù viện là phỏng chế Xuân Phong Hóa Vũ Phù, Xuân Phong Hóa Vũ Phù là phù cấp hai, chỉ cần sai lầm không vượt qua năm chỗ, sẽ tính thông qua.

Thời điểm Diệp Thạch cùng Kinh Sí Diễm đến, thời gian đệ tử chế phù đã qua, đang tiến hành chính là bước kiểm tra.

Mộ Thần nhìn thấy Diệp Thạch cùng Kinh Sí Diễm lại đây, không khỏi sửng sốt một chút, Diệp Thạch hướng phía Mộ Thần nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt.

Diệp Thạch nhìn thấy một chế phù đạo sư trong học viện, cầm lên một tấm phù, thanh âm thanh lãnh mà nói: “Sai lầm hai cái, coi như không tồi.”

“Sư phụ, Xuân Phong Hóa Vũ Phù là phù cấp hai hả?” Diệp Thạch nhíu mày hỏi.

Kinh Sí Diễm gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Thạch cau mày, có chút bất mãn: “Vì sao khảo hạch của học viện phảikhảo phù cấp hai khó như vậy! Khảo cái phù cấp một là được rồi mà.”

Kinh Sí Diễm chắp tay sau lưng, có chút kiêu căng nói: “Học viện chúng ta muốn chiêu chính là thiên tài, không phải là tài trí bình thường, phù cấp hai sao lại khó khăn? Học viện không lấy phù cấp ba ra là đã tính đám người này gặp may rồi.”

Diệp Thạch cắn chặt răng: “Quá nghiêm khắc.”

Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch hỏi: “Con rất khẩn trương sao?”

“Con… Con không có!” Diệp Thạch có chút chột dạ nói.

Diệp Thạch nhìn thấy lão sư phụ trách kiểm tra, khi kiểm tra mỗi tấm phù, đều sẽ trước báo sai lầm kết cấu, sau đó thử kích phát phù.

Diệp Thạch có chút hồ nghi hỏi: “Sư phụ, tại sao có phù có nhiều lỗi sai vẫn có thể kích phát, ít lỗi sai lại kích phát không được?”

Kinh Sí Diễm thản nhiên nói: “Chỉ cần kết cấu chủ yếu không có sai lầm, thì phùvẫn có thể kích phát, kể cả sai lầm nhiều một chút, chỉ cần có thể kích phát, cũng có thể tính là thông qua, nhưng sai lầm vượt qua năm chỗ thì phùkích phát không được.”

Diệp Thạch gật gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

Diệp Thạch nhìn đạo sư học viện phù sư, một đường kiểm tra qua, rất nhanh đến phiên Mộ Thần, tâm Diệp Thạch lập tức treo lên tới cổ họng.

“Sai bảy chỗ, không hợp cách.” Thanh âm đạo sư truyền vào tai Diệp Thạch, sắc mặt Diệp Thạch xoát cái thay đổi.

“Chờ một chút.” Diệp Thạch nhịn không được hô một tiếng.

Kinh Sí Diễm nhíu mày, liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, chỉ là không nói gì.

“Diệp đồng học, có chuyện gì không?” Phù viện đạo sư quay đầu hỏi.

“Vị đạo sư này, ngươi không kích phát một chút đã biết không được?” Diệp Thạch lấy lại bình tĩnh hỏi.

“Diệp đồng học, tấmphù này có rất nhiều chỗ sai, căn bản không cách nào kích phát.” Phạm Li lạnh lùng nói.

Diệp Thạch nhíu nhíu mày: “Có thể kích phát hay không thì phải kích phát mới biết được! Huống hồ trước đó cũng có cái sai bảy chỗ, ngươi cũng đã thử kích phát rồi!”

“Diệp đồng học, ta đã ở trong nghề chế phù này vài chục năm,phù này có thể kích phát hay không, ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, căn bản không cần thử.” Sắc mặt Phạm Li âm trầm nói.

“Vấy cũng có ngoại lệ chứ! Lỡ như có vấn đề, ngài bị thất thủ, làm không tốt, do ngài nhìn sai thì sao?” Diệp Thạch kiên trì nói.

Phạm Li cau mày: “Diệp đồng học, trong việc chế phù, ta…”

“Được rồi Phạm đạo sư, ngươi cứ kích phát một chút đi, dù sao cũng không phải là đại sự gì, ngươi kích phát thử một cái, nếu như kích phát không được, đồ đệ của ta cũng sẽ tâm phục khẩu phục.” Kinh Sí Diễm cắt ngang lời nói của Phạm Li.

Phạm Li nghe vậy thì xanh mặt, nói: “Được.”

Vừa kích ra thì lam quang hiện lên, phù trong tay Phạm Li bay lên không trung, một luồng gió mát thổi thẳng tới, hạt mưa sôi nổi rơi xuống, một cỗ linh khí nồng đậm đập vào mặt, gió nhẹ phơ phất, địa phương có đất thậm chí có cỏ nhỏ ló đầu ra, sinh cơ dạt dào dâng lên.

Chung quanh vang lên một loạt tiếng than sợ hãi, trong lúc nhất thời, ánh mắt của rất nhiều đệ tử đều nhìn về phía phía Mộ Thần, sắc mặt Phạm Li xanh xanh trắng trắng.

Trong con ngươi Kinh Sí Diễm hiện lên vài phần dị sắc, “Phạm đạo sư, lần này đúng là ngươi nhìn nhầm rồi. Phù này hiệu quả rõ rệt như vậy, không nên có nhiều sai lầm như vậy.”

Phạm Li xấu hổ cười: “Đúng vậy, có điều, vị bạn học này vẽ tấm phù nàycùng kết cấu nguyên bản của Xuân Phong Hóa Vũ Phù hình như hơi khác một chút, có vẻ như là một loại kết cấu kiểu mới, cho nên ta…”

“Mặc kệ nói như thế nào, có thể chế raphù như vậy, hẳn là có thể thông qua khảo hạch.” Kinh Sí Diễm nhìn chằm chằm Phạm Li nói.

Phạm Li gật đầu lia lịa: “Tiền bối nói đúng, vị bạn học này đích xác thông qua.”

Nghe được lời của Phạm Li, trên mặt Diệp Thạch không khỏi nổi lên vài phần vui mừng.

… …

Mộ Thần nhìn về phía Diệp Thạch, trong con ngươi hiện lên vài phần phức tạp.

Coi như là hắn tài hoa hơn người, nhưng trong học viện, bất luận một cái âm mưu quỷ kế gì cũng có khả năng làm cho hắn bị đuổi, Mộ Thần căn bản không thể phạm sai nhiều như vậy, nhưng mà, học viện đưa cho hắn tấm Xuân Phong Hóa Vũ Phù kết cấu có vấn đề, Mộ Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ biện pháp thay đổi kết cấu.

Nếu không có Diệp Thạch…

Kinh Sí Diễm nhìn qua phía Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên chút hứng thú.

Mộ Thần cảm kích nhìn Kinh Sí Diễm.

“Được rồi đồ đệ, kế tiếp cũng không có gì hay mà nhìn, chúng ta đi thôi.” Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch, nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, “Dạ.” Bước nhanh đuổi theo Kinh Sí Diễm.

“Con nói là, tiểu tử Mộ Thần trước kia chưa từng tiếp xúc qua phù, chỉ mới tiếp xúc gần đây thôi?” Kinh Sí Diễm đầy hứng thú hỏi Diệp Thạch đang vui sướng.

Diệp Thạch gật đầu: “Vâng ạ!”

Kinh Sí Diễm tuy rằng không biết chế phù, nhưng hiểu biết cơ bản về chế phù vẫn phải có. Trong lịch sử, phù sư trong nửa tháng học được chế phù đã là thiên tài, loại sự tình một ngày học được chế phù cấp hai này, Kinh Sí Diễm sống lâu như vậy, nghe cũng chưa nghe nói qua.

Kinh Sí Diễm hỏi Diệp Thạch: “Cho nên, Mộ Thần hắn tốnkhông đến thời gian hai ngày, đã học được luyện chế phù cấp hai?”

Diệp Thạch liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy ạ, con đã sớm nói mà, Mộ Thần là thiên tài, anh ấy rất lợi hại.”

Kinh Sí Diễm quay đầu nhìn Diệp Thạch, nói: “Tiểu tử kia là một kẻ lừa đảo, hắn nhất định đã lừa con.”

“Làm sao có thể! Mộ Thần trước kia đều chỉ học luyện đan, nhưng do bởi vì học viện đưaanh ấy vàotổchế phù, anh ấy mới đi học chế phù, mấy quyển sách chế phù kia vẫn là do con mua cho anh ấy đó.” Diệp Thạch dựa vào lý lẽ cố gắng nói.

Kinh Sí Diễm gật đầu: “Được rồi, như vậy xem ra, tiểu tử kia coi như có vài phần tài hoa, miễn cưỡng xứng với đồ đệ của ta.”

Trên mặt Diệp Thạch nhất thời hiện lên vệt đỏ ửng.

“Phù kia của Mộ Thần dùng để hạ nhiệt độ cũng không tồi,rất mát mẻ.” Diệp Thạch vui vẻ nói.

Kinh Sí Diễm: “…Xuân Phong Hóa Vũ Phù là dùng để cho linh điền tăng gia sản xuất, cũng không phải là dùng để hạ nhiệt độ.”

Diệp Thạch bĩu môi hỏi: “Cho linh điền gia tăng sản xuất? Có thể bán được rất nhiều nguyên thạch?”

Kinh Sí Diễm gật đầu: “Phải vậy. Mà này Thạch Đầu, người võ viện chúng ta đều coi nguyên thạch như cặn bã, không thể giống đám người thuật viện kia, cả ngày nguyên thạch nguyên thạch treo bên miệng, biết chưa?”

“Thế ạ!” Diệp Thạch thụ giáo gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.