EDIT + BETA: Jeong
————————–
Tiên đế và Tiên hậu là thiếu niên phu thê, bởi vậy Tiên đế đối với nàng rất kính trọng, tuy về sau có mấy phi tử khác, nhưng trong cung chỉ có Hoàng hậu sinh được hai người con nối dõi.
Sau khi Tiên hậu đi về cõi tiên, Tiên đế thương tâm một đoạn thời gian sau đó liền lập đích trưởng tử làm Thái tử, toàn tâm toàn ý dạy hắn đạo làm vua.
Thái tử là tự mình nhìn Sở Thịnh Thần sinh ra, bởi vậy đối với đệ đệ ruột thịt duy nhất này rất yêu quý. Mà Sở Thịnh Thần cũng không có ý muốn ngôi vị Hoàng đế, thậm chí trong lòng đã sớm quyết định —— chờ hoàng huynh đăng cơ liền rời kinh thành, tự mình đi ngắm giang sơn vạn dặm của Sở gia bọn hắn.
Nhìn hai vị hoàng tử duy nhất huynh hữu đệ cung, hơn nữa Nhị hoàng tử cũng không có tâm tư muốn giành vị trí Thái tử kia, cả triều thần cũng không cần rối rắm chuyện tranh đoạt quyền vị, toàn tâm toàn ý đi theo Hoàng thượng tương lai, trong triều nhìn qua cũng rất hài hòa.
Nếu cứ tiếp tục như thế, chờ đến khi Tiên đế băng hà, Thái tử liền có thể thuận lý thành chương kế vị. Nhưng có lẽ hắn không có mệnh đế vương, Thái tử tuổi trẻ thế nhưng lại chết bệnh.
Một tay bồi dưỡng Thái tử giờ người không còn nữa, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh Tiên đế đã từng chịu đả kích nghiêm trọng, rất nhanh thân thể cũng suy yếu theo.
Vì thế sau khi Tiên đế băng hà, Sở Thịnh Thần liền nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy này, đăng cơ vi đế. Lúc trước vì tị hiềm nên hắn không tương giao cùng người trong triều, cho nên cả quan văn và quan võ trong triều cũng chưa từng thăm dò tình tính hắn đều thu liễm lại.
Nhưng mà sau khi phát hiện vị Hoàng đế này hành sự như sấm rền gió cuốn, không dính líu đến một chút tình cảm nào, lão thần cũng không dám cậy mặt già lên, những quan viên mới nhậm chức càng không dám làm ra chuyện xấu, cho nên trong triều hoàng quyền luân phiên cũng không gây ra rung chuyển gì lớn.
Lại nói đến, khi còn là hoàng tử Sở Thịnh Thần cũng không phải một người mỗi ngày thích trưng mặt lạnh, chỉ là khi mới đăng cơ, mỗi lần thượng triều đều nghe đại thần phía dưới ồn ào nhốn nháo. Có một lần hắn chịu không nỗi nữa liền lạnh mặt xuống, lại ngoài ý muốn phát hiện bọn họ đều yên tĩnh lại, vì thế những ngày thượng triều kế tiếp không cần thầy dạy cũng biết trưng mặt lạnh ra trấn áp bọn họ, hiệu quả thực đúng là không tồi.
Từ đó về sau, Sở Thịnh Thần liền hình thành thói quen luôn làm mặt mình trở nên nghiêm túc, người bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ nhận xét là cao thâm khó đoán.
Chuyện Ôn Thần Húc tuy làm hắn tức giận nhưng cũng không cần thiết nói ở trên triều, bởi vậy sau khi dò hỏi chuyện phương bắc khô hạn xong, thấy không còn người tấu, liền bảo Phúc An bãi triều.
Phúc An vừa mới bước ra một bước.
- “Thần có việc khởi tấu.”
Thấy người đứng ra là ngôn quan, trên mặt Sở Thịnh Thần không hiện nhưng trong lòng lại không nhịn được nhíu mày.
- “Thần muốn tham phụng thẳng lang Ôn Tín vô phương dạy con, dung túng nhi tử là Ôn Thần Húc cùng nữ tử hiếu kì vô môi tằng tịu với nhau, thậm chí…..”
Nghe thấy hắn tấu chính là việc này, Sở Thịnh Thần sắc bén nhìn qua.
- “Việc này Lý đại nhân tại sao lại biết được?”
Nghe ngữ khí nhàn nhạt âm điệu bình hoãn của Hoàng thượng, một số lão bánh quẩy(?) cúi thấp đầu xuống, thầm nghĩ: Bất quá chỉ là chuyện quan lục phẩm, việc nhi tử nhàn tản quậy phá cũng là việc nhỏ, ăn no căng bụng mới nhân lúc tâm tình Hoàng thượng không tốt vì chuyện phương bắc mới tấu ra.
Vị Lý đại nhân kia không biết suy nghĩ trong lòng của đồng liêu, còn bày ra vẻ mặt chính khí nói:
- “Khởi tấu Hoàng thượng, việc này đã lan truyền khắp kinh thành.”
- “Như vậy Lý đại nhân chẳng lẽ không biết một câu: Lời đồn ngăn trí giả sao?”
Lời vàng miệng ngọc nói ra cứ như trực tiếp chửi hắn ngu, trong lòng Lý đại nhân nhảy dựng quỳ xuống.
Mấy đại thần nhìn hắn quỳ xuống, có loại cảm giác quả nhiên là thế.
- “Nếu Lý đại nhân quan tâm việc này đến như vậy, vậy thì cùng Hình bộ tra ra chân tướng đi, ngày nào điều tra rõ thì lên triều. Nếu tra không ra, vậy trực tiếp ở nhà bán khoai lang đỏ đi.”
Nghĩ đến hắn mới vừa chửi bới cậu, Sở Thịnh Thần cảm thấy loại đồ ngốc này lưu lại trên triều cũng dư thừa.
Nghe ra trọng điểm mệnh lệnh là hai chữ “chân tướng”, chớ nói các đại thần khác, ngay cả Lý đại nhân cũng hiểu ra chuyện này chỉ sợ…… có chút kì quái, bộ dáng Hoàng thượng như vậy chẳng lẽ là đã biết rồi?
Cái này xem như tự đưa cục diện rối rắm đến bên người, Lý đại nhân lại không dám lĩnh mệnh. Đồng thời thầm hận bản thân thiếu kiên nhẫn, nghe được đồn đãi còn chưa đi kiểm chứng đã lên triều tham tấu.
Lý đại nhân sau khi lui xuống thì không còn người nào tấu nữa, vì thế Phúc An liền giương cao giọng tuyên bố bãi triều.
Sau khi tiễn Hoàng thượng rời đi, vài vị đại nhân đi tới nói:
- “Bán khoai lang đỏ rất tốt a, Lý đại nhân tự trồng khoai lang đỏ nếu bán không được thì có thể gửi đến phủ ta!”
- “Nói bậy!”
Một người bên cạnh mắng một câu.
Khi Lý đại nhân đưa ánh mắt cảm kích qua, người nọ lại nhìn về phía hắn cười nói:
- “Khoai lang đỏ do Lý đại nhân trồng sao có thể không bán được? Ít nhất sau khi trồng ra ta nhất định phải có nó.”
- “Đúng đúng đúng, ta cũng muốn.”
Nghe bọn hắn nói mình giống như sẽ ở nhà trồng khoai lang, Lý đại nhân thổi râu trừng mắt vung tay áo.
- “Không biết cái gì cả!”
Bởi vì thân phận ngôn quan của hắn, nói giỡn hai câu liền thôi, bọn họ cũng không dám quá mức, nếu chọc giận hắn làm hắn suốt ngày nhìn chằm chằm tùy thời có thể tham lên một quyến tấu vậy chẳng có cái gì tốt.
Nhìn theo hắn đang bước nhanh rời đi, mấy vị đại nhân nhìn nhau cười sau đó giải tán.
———
Sở Thịnh Thần hạ triều, theo thói quen tính đi về hướng Ngự Thư Phòng, đi được một nửa thì thay đổi tuyến đường đi đến Tử Thần cung.
Thiên điện, Ôn Thần Húc ngồi dựa vào giường, Sở Duệ thì ngồi bên mép giường, trong tay hai người cầm một chén bằng ngọc trắng không lớn.
Tiến vào nhìn cháu trai nhà mình, Sở Thịnh Thần có chút kinh ngạc.
- “Hoàng thúc!”
Đang ngồi trên giường khóe mắt Sở Duệ chú ý đến người tiến vào liền bước xuống.
- “Ngươi sao lại đến đây?”
Sở Thịnh Thần nói.
Tay nhấc chén, Sở Duệ nói:
- “Húc Húc không muốn ăn sáng nên con bồi y ăn.”
Húc Húc? Sở Thịnh Thần nhìn về phía người đang ngồi trên giường.
Thấy hắn nhìn qua, Ôn Thần Húc nhịn không được ôm chén phồng má.
Húc Húc gì đó nghe giống như “xuy xuy” (1) Ôn Thần Húc không muốn loại xưng hô này, chính là bởi vì bé không muốn mình kêu bé là “tiểu Duệ”, cho nên Ôn Thần Húc đành phải dùng từ láy kêu bé là “Duệ Duệ”, nhưng bé lại cố tình học theo liền phát minh ra “Húc Húc”, còn kiên trì không chịu sửa.
(1): phiên âm tên Ôn Thần Húc là Wénchéng xù(quen cheng xuy) nên Húc Húc thì là xùxù(xuy xuy) giống tiếng kêu xi xi dỗ em bé đi tiểu á=))))
Nhìn bộ dạng này của cậu, bản thân cũng không có việc gì, Sở Thịnh Thần nhéo cổ với má cậu một phen, nhìn chén cháo trong tay cậu nhắc nhở nói:
- “Ăn xong cháo trước đi.”
- “Ta cũng đã ăn xong rồi, ngươi cũng nhanh ăn đi!”
Sở Duệ đưa chén cháo đã thấy đáy cho Ôn Thần Húc nhìn, sau đó bỏ muỗng vào trong chén đưa cho Phúc An.
- “Cháo này rất vô vị, nhưng trước đó ta đã ăn với bánh cuộn tơ vàng, bánh hoa nhài, bánh phù dung (2) và canh bích ngọc, rất ngon.
(2): Bánh phù dung
Vốn dĩ Ôn Thần Húc không thích cháo nghe bé nói một hồi, càng ăn không vô.
Nhìn cậu bởi vì nghe Sở Duệ nói mà lộ ra vẻ mặt “Thật muốn ăn”, Sở Thịnh Thần nhịn không được câu khóe môi lên, phân phó Phúc An lấy điểm tâm dễ tiêu hóa tới.
Nghe được lời hắn phân phó, Ôn Thần Húc cảm thấy rất có khả năng là đưa cho mình, vì thế ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
– Điểm tâm có thể ăn một ít, nhưng cháo phải ăn hết.
Sở Thịnh Thần nói.
Nhìn thấy Ôn Thần Húc cao hứng gật đầu, Sở Duệ nhịn không được thở dài:
– Ta bồi ngươi ăn còn chưa đủ, còn muốn Hoàng thúc lấy điểm tâm ra dỗ.
Bị một tiểu hài tử dùng vẻ mặt hận sắt không thành thép cảm thán, cả người Ôn Thần Húc đều không tốt.
Nói là bồi cậu ăn, nhưng rõ ràng mấy đĩa đồ ăn khác đều bị bé phủi vào trong chén, hơn nữa điểm tâm đó cũng chính do bé nói ra Huyên Nghiêu mới chủ động sai người làm, cậu kỳ thực một, điểm, cũng, không, muốn, ăn!
Nhìn bọn họ như vậy Sở Thịnh Thần không nhịn được cười, thấy Phúc An tiến vào, liền cầm điểm tâm đến trước mặt cậu.
– Có muốn ăn không?
Điểm tâm thơm ngào ngạt so với cháo rõ ràng hấp dẫn hơn, Ôn Thần Húc liền quên mất bản thân vừa nãy mới phun tào trong lòng, gật đầu.
– Muốn!
Điểm tâm nóng hầm hập nhưng không làm phỏng tay hiển nhiên là mới vừa làm xong, cắn vào trong miệng lập tức cảm nhận được độ mềm mại cùng hương vị ngọt ngào cực ngon, Ôn Thần Húc cắn ba miếng đã đem một khối bánh ăn vào bụng, lại cầm tiếp một khối.
Thơm quá!
Phát hiện điểm tâm trong dĩa là loại mình còn chưa ăn qua, Sở Duệ có chút ngo ngoe rục rịch.
Một lát sau, thấy Ôn Thần Húc ăn đến thần sắc ngọt ngào, rốt cuộc nhịn không được hô một tiếng Hoàng thúc, sau đó vươn tay.
– Ngươi không phải đến đây để dỗ ta ăn cơm sao?
Nhìn thấy động tác của bé, Ôn Thần Húc phồng một bên mặt lên nói.
– Ta đáp ứng ngươi đến đây bồi ngươi ăn sáng, làm người không thể vì tư lợi mà bội ước.
Sở Duệ vẻ mặt nghiêm túc nói.
– Ngươi nếu tiếp tục ăn sẽ phát phì.
Nhớ đến phía trước bé đã ăn một đống điểm tâm lúc nãy còn uống một chén cháo, Ôn Thần Húc nhắc nhở nói.
Đã cầm lấy một khối điểm tâm Sở Duệ nghe vậy động tác liền khựng lại, Ôn Thần Húc tiếp tục nói:
– Ta có một bằng hữu bởi vì ăn rất nhiều, nên người béo giống như một quả cầu, một tháng gần nhất đây mới gầy xuống.
Tưởng tượng đến bản thân biến thành quả cầu, điểm tâm trong tay Sở Duệ rớt xuống dĩa.
Nhìn vẻ mặt Sở Duệ còn lưu luyến mà thu hồi tay, Ôn Thần Húc lại có chút không đành lòng, bất quá cậu cũng không phải hù dọa bé, tiểu hài tử ăn nhiều tuy không sợ béo nhưng lại sợ ảnh hưởng không tốt đến tiêu hóa.
Nghĩ nghĩ cậu lấy cái dĩa từ tay Sở Thịnh Thần, đưa qua nói:
– Nếu không ngươi giữ lại đi chút nữa rồi ăn.
Sở Duệ trước mắt sáng ngời, gật đầu nhận lấy dĩa điểm tâm đưa qua, còn thình thoảng liếc nhìn một cái.
Kỳ thực ngày thường Ngự Thiện Phòng cũng sẽ thường xuyên có điểm tâm mới, chỉ là Sở Duệ thường không chú ý đến, hôm nay nhìn cậu ăn ngon như vậy, hơn nữa phát hiện đây là điểm tâm mới nên mới muốn.
– Cháo.
Nghe Sở Thịnh Thần nhắc nhở, Ôn Thần Húc với tay lấy muỗng, lộc cộc lộc cộc trong chén một hồi mới đem nửa chén cháo uống xong.
Mới vừa ăn mấy khối điểm tâm, hiện giờ lại uống xong nửa chén cháo Ôn Thần Húc liền no bụng, cầm chén đặt trên bàn gỗ cạnh đầu giường, nhịn không được sờ sờ bụng.
Thấy cậu ăn xong, Sở Thịnh Thần ngồi bên cạnh duỗi tay sờ sờ trán cậu xem xét, sau đó tay rơi xuống bụng giúp cậu xoa xoa.
– Ta đã không sao rồi, đợi lát nữa có phải nên hồi phủ hay không?
Ôn Thần Húc nhích gần về phía hắn, nghiêng đầu nói.
Động tác trên tay Sở Thịnh Thần ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục xoa xoa bụng cậu một hồi mới thu hồi tay.
– Ngươi muốn hồi phủ?
– Không muốn.
Ôn Thần Húc nhấp môi lắc đầu.
Nháy mắt ánh mắt nhu hòa đi một ít, Sở Thịnh Thần nói:
– Vậy trước ở lại đây đi.
– A! Đúng rồi, Bàng Trí còn ở trong viện.
Ôn Thần Húc nói.
– Lát nữa ta sẽ phân phó người đến nói với hắn một tiếng, làm hắn trước tiên về nhà.
Ôn Thần Húc ừ một tiếng.
Nghe cậu sẽ ở lại nơi này, Sở Duệ rất cao hứng, bản thân ngồi trên giường nghe hai người nói chuyện.
– Đúng rồi, xe lăn của ta sao lấy lại đây?
Ôn Thần Húc nhớ đến xe lăn của cậu nói.
Không cần Sở Thịnh Thần nói, Phúc An liền đi ra ngoài đẩy một chiếc xe lăn vào.
Xe lăn phát ra ánh vàng rực rỡ, nhìn rất sáng bóng.
Ôn Thần Húc khẽ nhếch miệng.
– Xe lăn vàng?
– Không thích?
Chú ý đến biểu tình của cậu, Sở Thịnh Thần nói.
Ôn Thần Húc lắc đầu.
– Ta chỉ lo lắng ngồi vào chiếc xe lăn này có thể bị người ta nâng cả xe lẫn người đi hay không?
Nhìn chằm chằm xe lăn kia một hồi, Sở Duệ nhịn không được nói:
– Vì sao lại bị người ta nâng đi?
– Bởi vì nó là từ vàng làm ra a!
– Làm từ vàng thì thế nào?
– Vàng có thể đổi ra tiền, có người thấy liền sẽ muốn cầm đi đổi tiền.
– Cũng không phải vàng của họ, sao có thể cầm đi đổi tiền?
Sở Duệ nhíu mày.
– Có người không có tiền, đổi tiền liền có thể mua phòng ở, mua thịt ăn.
Ôn Thần Húc nói xong, lại bổ sung nói:
– Nhưng mà làm như vậy là không đúng, bị bắt được là sẽ ngồi tù.
– Ngươi yên tâm, ta sẽ kêu Hoàng thúc phái người bảo hộ ngươi, ngươi sẽ không bị người ta nâng đi bán lấy tiền mua thịt ăn.
Sở Duệ nói.
– Vậy, thực sự cảm ơn ngươi.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của bé, Ôn Thần Húc mỉm cười nói.
– Không cần khách khí.
Sở Duệ phất phất tay, nhìn về Hoàng thúc nhà mình.
Phân phó Phúc An kêu người lại làm thêm một chiếc xe lăn gỗ đến đây, Sở Thịnh Thần nói:
– Cái này chỉ dùng ở trong cung.
Xe lăn vàng tương đối rộng, trên chỗ ngồi có đặt một cái nệm mềm mại, ngay cả phía dưới chỗ đặt chân cũng phô một tầng da lông.
Khi Ôn Thần Húc ngồi lên liền cảm thấy thực thoải mái. Duỗi tay sờ sờ hoa văn điêu khắc tinh xảo trên tay vịn, cậu lại ngửa mình thử thử, phát hiện nếu dùng sức một chút thì hoàn toàn có thể nằm xuống.
Chờ đến nhìn thấy tự cậu đẩy xe lăn, Sở Duệ đi qua nói:
– Ta cũng muốn ngồi.
Ôn Thần Húc ngừng lại, bế bé lên ngồi vào vị trí bên cạnh, Sở Duệ lại tự mình bò đến đùi cậu, sau đó chỉ cái bàn xa xa kia nói:
– Qua bên kia.
Vốn có chút lo lắng Sở Duệ vì hứng thú có thể bị thương, thấy cậu cũng không để ý, còn để bé ngồi trên đùi di chuyển loạn xạ trong điện, Sở Thịnh Thần yên tâm đồng thời trong lòng có chút hụt hẫng.
Ở bên cạnh nhìn một hồi, phân phó Phúc An ở chỗ này trông coi bọn họ, Sở Thịnh Thần đi xử lý chính sự.
Đi vào Ngự Thư Phòng, Sở Thịnh Thần cũng không xem sổ con, trước sai người truyền Hình bộ Thượng thư tiến cung.
Từ Ngự Thư Phòng đi ra, Hình Bộ Thượng thư trên mặt không hiện nhưng trong lòng lại nói thầm.
Tuy rằng tiểu thiếp cùng con tiểu thiếp mưu hại đích tử gì gì đó đích xác rất ác liệt, nhưng mà cũng không đến mức kinh động đến Hoàng thượng đi?
Chờ đến khi ra ngoài, Hình Bộ Thượng thư trong đầu đột nhiên lóe sáng.
Đúng rồi, đích tử Ôn gia chính là người cứu Hoàng thượng mà bị phế đi đôi chân kia. Bất quá dùng một đôi chân để đổi lấy cứu giá chi công chỉ có chút ban thưởng, ngay cả người trong nhà cũng không có phúc trạch dùng đến, cho nên hắn rất nhanh đã quên đi.
Vốn dĩ cho rằng Hoàng thượng cũng không để ý đến đích tử Ôn gia, hiện giờ xem ra cũng không phải như vậy.
Sau khi ra cung, Hình Bộ Thượng thư bước nhanh về phía Hình bộ, quyết tâm muốn đem chuyện này xử đẹp một chút.
END CHAPTER 33