Xuyên Việt Chi Thần Húc

Chương 47: Chương 47






EDIT + BETA: Jeong

—————————————-

Mắt thấy lão gia nhà mình bị người ta đánh, hạ nhân đứng ở một bên hoảng loạn không thôi, chỉ là lúc nhìn bộ dáng động thủ tàn nhẫn của người kia, y còn là Đại tướng quân đồng thời cũng là thân thích trong phủ, bọn họ cũng không dám đi lên kéo ra.

Vẫn là quản gia nghe thấy động tĩnh lớn liền đến bắt gặp được cảnh tượng như vậy, xoay người chạy nhanh đến hậu viện.

Từ Kinh Thương vẫy tay đấm mạnh vào những chỗ đau nhất trên người, làm người đang bị đánh đau đến la như quỷ khóc sói gào, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy vết thương gì.

Thân là tướng quân, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng là thứ cần thiết, trước lúc quản gia nhanh như chớp chạy đến thì Từ Kinh Thương đã chú ý tới, chỉ là lười để ý mà thôi, lúc này dư quang quét về hướng một đám người ở một bên, đấm mạnh thêm hai đấm sau đó đem người trong tay ném xuống đất.

Tuy rằng đã được buông ra nhưng đau đớn vẫn từng trận từng trận từ trong xương truyền ra, khiến cho Ôn Tín la như quỷ khóc sói gào.

Người bên cạnh đứng xem, Ôn Tín trừ bỏ quần áo và tóc tai có chút loạn thì từ trên xuống dưới nhìn không ra thương tích gì.

Hạ nhân cảm thán vị tướng quân này nhìn như ra tay nặng như vậy nhưng thực ra người ta cũng đã thủ hạ lưu tình rồi, thấy lão gia nhà mình còn nằm trên đất vừa tru vừa lăn lộn, bọn họ không nhịn được nhếch miệng.

Trừ một bên mặt có chút sưng, da thịt ở chỗ khác cũng chưa nứt, hơn nữa nếu đau chỗ nào thì phải che chỗ đó, đằng này lão gia lại không, lăn qua lộn lại kêu gào như vậy cũng quá khoa trương rồi đi?

Nhưng bọn họ không biết, Ôn Tín không phải không muốn che, mà là trên người hắn nơi nơi đều đau không biết nên che chỗ nào mới giảm.

Ôn lão phu nhân nghe nói con của mình bị em vợ đánh, vội vã chạy đến xem, bất chấp hoàn cảnh xung quanh mà ngồi xổm xuống xem hắn thế nào.

Chờ nhìn thấy bên mặt hắn chỉ hơi sưng, chỗ khác không có vết thương nào liền yên tâm đồng thời Ôn lão phu nhân không nhịn được vỗ vỗ hắn:

“Được rồi, đừng gào nữa, nhanh lên đi.”

Ôn lão phu nhân nói xong được nha hoàn bên người nâng dậy, quản gia bên cạnh cùng hai hạ nhân cũng nhanh chóng đi đỡ Ôn Tín.

Tuy nói nhi tử không có chuyện gì, nhưng cũng không có đạo lý để người ta vả trắng mặt như vậy được, Ôn lão phu nhân nói:

“Từ đại tướng quân vừa trở về liền tới Ôn phủ chúng ta đánh người, còn có đạo lý này sao?”

Đối với Ôn lão phu nhân, người năm xưa luôn đối xử với tỷ tỷ của mình không tốt, Từ Kinh Thương tất nhiên vẫn luôn ghét bà, hiện giờ y còn đang nhớ thương cháu trai, tự nhiên sẽ không rảnh nói lý với bà, xoay người hướng ra cửa rời đi, thuận tay xách quản gia theo dẫn đường cho mình.

Thái độ không coi ai ra gì kia chọc cho Ôn lão phu nhân tâm sinh không vui, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.

Nếu giống như trước kia có Ôn Thần Dật ở nhà, Ôn lão phu nhân còn ngóng trông hắn thông qua khoa cử đem Ôn gia hoàn toàn thay đổi địa vị.

Hiện giờ hắn không còn nữa, hi vọng cuối cùng cũng không có Ôn lão phu nhân nào dám đắc tội với vị Đại tướng quân Từ Kinh Thương này.

Trong lòng không vui không có chỗ nào phát, lại nghe Ôn Tín ở bên cạnh lúc cao lúc thấp kêu lên, Ôn lão phu nhân chụp hắn một phát tức giận nói:

“Người cũng đã đi rồi còn kêu nữa cho ai nghe.”

Bị bà đánh càng đau Ôn Tín nghiêng người vừa hút một ngụm khí vừa la hét chính mình thật đau.

Thấy biểu tình của hắn không giống như làm bộ, Ôn lão phu nhân vội vàng sai người gọi đại phu tới, vừa nghĩ trong lòng nếu con trai bà bị đánh đến suy yếu, dù là Đại tướng quân bà cũng phải đi cáo trạng!

Nhưng lúc đại phu đến không nhìn thấy trên người hắn có vết thương, bắt mạch cũng không thấy có nội thương, để lại cho hắn một lọ thuốc mỡ để bôi mặt rồi rời đi.

—–0——

Kêu Ôn quản gia mang mình đến nơi cháu trai nhà mình đang ở, Từ Kinh Thương liền phất tay bảo hắn rời đi.

Đứng ở nơi cách tòa phủ đệ không có tấm biển không xa hồi lâu, Từ Kinh Thương lau mặt sau đó đi qua.

Gõ cánh cửa lớn làm bằng gỗ dầu đen, người bên trong lạnh lùng liếc y một cái liền cho y đi vào, hiển nhiên là nhận ra thân phận của y.

Bàng Trí kéo Ôn Thần Húc đến đại sảnh chờ, thấy người giờ vẫn chưa đến, hắn nói thầm trong lòng, dư quang quét đến ngoài cửa lớn không khỏi nhảy dựng lên.

“Thần Húc, ngươi xem ai tới kìa!”

Ôn Thần Húc theo phản xạ quay đầu lại, liếc thấy một người vẫn còn mặc một thân áo giáp đang bước tới.

Lúc nãy từ miệng của quản gia biết cháu trai của mình thật sự bị phế đi hai chân, Từ Kinh Thương liền đạp ngã một thân cây bên đường, lúc này thấy cháu trai nhỏ của mình ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn nhìn mình, Từ Kinh Thương lập tức đỏ hốc mắt.

Từ gia y con nối dõi vốn không thịnh, cố tình nam nhân Từ gia đều thích đi tòng quân. Từ lúc cha y chết trận trên sa trường nương y cũng đi theo, lúc đó y chỉ còn tỷ tỷ và cháu trai là thân nhân.

Nhưng a tỷ vẫn đi, thân nhân thân thiết với y nhất chỉ còn một mình cháu trai. Nào biết, bất quá chỉ rời kinh có ba tháng, cháu trai y luôn cưng chiều che chở liền…….

Đi tới ngồi xổm trước người cậu, Từ Kinh Thương miễn cưỡng xả ra tươi cười nói:

“Sao không gọi người, Tiểu Húc đây là không quen biết cữu cữu sao?”

“Cữu cữu.”

Nhấp môi dưới, Ôn Thần Húc thấp thấp kêu một tiếng.

Tuy rằng y đang cười, nhưng Ôn Thần Húc lại cảm thấy như y đang muốn khóc, nhìn y một lúc mới do dự nói:

“Người đừng khổ sở.”

Rốt cuộc cũng nhịn không được Từ Kinh Thương vươn người ôm lấy cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu nói:

“Được, cữu cữu không khổ sở.”

Tuy y nói vậy, nhưng Bàng Trí đứng ở một bên thấy đôi mắt y đỏ lên còn có chút ướt át.

Không hiểu sao Bàng Trí cảm thấy mũi có chút xót dời mặt đi.

Cái ôm ấp rộng lớn khác xa so với Sở Thịnh Thần, nhưng đồng dạng làm cho Ôn Thần Húc cảm thấy ấm áp, cậu nhịn không được cũng duỗi tay an ủi vỗ vỗ bả vai người đang ngồi xổm trước mặt mình.

Dù gì cũng là một đại nam nhân, mặc dù khổ sở nhưng vẫn không khóc sướt mướt, sau khi cảm xúc Từ Kinh Thương bình tĩnh lại một ít, y buông cậu ra nói:

“Cữu cữu mang về cho ngươi rất nhiều lễ vật, ngươi khẳng định sẽ rất thích.”

Y kỳ thực muốn hỏi chuyện chân của cháu trai rốt cuộc là như thế nào, nhưng sợ vạch trần miệng vết thương của cậu nên không dám hỏi.

“Ừm.”

Ôn Thần Húc gật gật đầu tỏ vẻ khẳng định.

“Mấy ngày nay ngươi ở kinh thành có tốt không? Có người nào khi dễ ngươi không, cữu cữu giúp ngươi đi đánh hắn một trận.”

Câu này rõ ràng mỗi lần về y đều sẽ hỏi, nhưng lần này Từ Kinh Thương lại nói có chút cẩn thận.

Rõ ràng tướng mạo lớn lên rất văn nhã, cố tình lại mở miệng muốn đánh người, Ôn Thần Húc nhịn không được kéo miệng, ngay sau đó nói:

“Không có.”

“Vậy gần nhất ngươi có nhìn thấy ai không vừa mắt không, cữu cữu giúp ngươi đi đánh một trận.”

Từ Kinh Thương đau lòng cháu trai liền muốn làm cậu cao hứng, mà trước kia chỉ cần đem người khi dễ cậu hay cậu nhìn không thuận mắt đánh một trận, cháu trai nhỏ nhà mình sẽ đặc biệt cao hứng.

“Ta không có nhìn người nào không thuận mắt.”

Ôn Thần Húc phe phẩy đầu.

“Vậy chờ ngươi muốn đánh ai thì nói cho cữu cữu, cữu cữu giúp ngươi đi đánh.”

Từ trước đến nay không ai cùng cậu nói như vậy, tuy rằng biết tùy tiện đánh người thì không tốt lắm nhưng nhìn vẻ mặt y đang chờ mong nhìn mình, hận mình không thể nói ra một cái tên rồi đi tìm người đó đánh, Ôn Thần Húc vẫn nhịn không được cười nói:

“Được.”

Nhìn cậu cười, tâm tình Từ Kinh Thương mới khôi phục một chút.

Một lát sau, nhìn cậu ngồi trên xe lăn, Từ Kinh Thương chung quy vẫn nhịn không được đụng đụng chân cậu.

“Có đau không?”

Sự quan tâm này của người nhà tuy tới có chút muộn nhưng lại làm Ôn Thần Húc cảm thấy ấm áp.

“Đau.”

Cậu kỳ thực muốn nói không đau, nhưng nhớ lại bản thân lúc trước cả người đều bị đau đớn hành đến tỉnh, bên người lại lẻ loi chẳng có ai quan tâm, lúc nói ra lại mất hết một chữ.

“Cữu cữu giúp ngươi thổi thổi liền không đau nữa.”

Từ Kinh Thương thiếu chút nữa đỏ mắt, ngay sau đó cúi đầu ở trên đầu gối cậu thổi thổi.

Nhìn thân hình cao lớn đang ngồi xổm trước mặt mình, cúi đầu nghiêm túc thổi từng cái, Ôn Thần Húc tức khắc liền cảm thấy có cữu cữu thật tốt.

“Cữu cữu.”

Cậu nhịn không được kêu lên một tiếng, lúc này giọng nói lộ ra nhiệt tình.

Thấy y ngẩng đầu nhìn mình, Ôn Thần Húc mỉm cười nói:

“Đã không còn đau nữa.”

“Cữu cữu ăn cơm chưa? Ta cùng Ôn Thần Húc còn đang chờ người cùng ăn cơm đây.”

Nghĩ Từ Kinh Thương cứ ngồi xổm mãi như vậy cũng không tốt lắm, Bàng Trí chen vào nói.

Lúc này đã sớm qua thời điểm ăn cơm, nghe cháu trai mình còn chưa ăn, Từ Kinh Thương đứng lên.

“Đi, cữu cữu mang ngươi đi Vọng Giang Lâu ăn toàn ngư yến ngươi thích nhất.”

Ôn Thần Húc giữ chặt y nói:

“Phòng bếp đã làm xong đồ ăn rồi.”

Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu:

“Có thịt kho tàu đầu sư tử mà người thích nhất.”

 Cháu trai ta đúng là hiểu chuyện còn nhớ rõ cữu cữu thích ăn gì

“Cháu trai ta đúng là hiểu chuyện, còn nhớ rõ cữu cữu thích ăn gì. Được, chúng ta ở nhà ăn cơm!”

Từ Kinh Thương cao hứng nói.

Được khích lệ, Ôn Thần Húc ngượng ngùng nhấp môi dưới.

Ăn trưa xong, Ôn Thần Húc có thói quen ngủ trưa, cùng Từ Kinh Thương nói chuyện một chốc đầu đã gật như gà mổ thốc dường như chẳng ngóc đầu lên nỗi.

Từ Kinh Thương đau lòng cậu liền đưa cậu trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó xách Bàng Trí ra đại sảnh.

Biết y khẳng định có một đống vấn đề muốn hỏi mình, Bàng Trí ngoan ngoãn bị y xách ra, chờ ngồi xuống xong liền đem tất tần tật kể rõ luôn một lần.

Vốn định chuẩn bị đem đám người đắc tội với cháu trai nhà mình trong ba tháng qua nhớ kĩ sau đó đi đánh một trận, nhưng khi Từ Kinh Thương nghe xong, mặc kệ là ba mẹ con Liên phu nhân hay Lưu gia Lưu Bảo Tử đều đã bị thu thập, biểu tình lập tức trở nên khó coi.

Mấy người đó rõ ràng là người y nên xử lý, vì cái gì tất cả đều bị Hoàng thượng giành trước!

Nhìn sắc mặt khó coi của y, Bàng Trí lại hiểu lầm, nhớ cái suy đoán buồn lo vô cớ của mình mấy canh giờ trước, không khỏi nói:

“Cữu cữu, ngươi không phải là muốn đi đánh Hoàng thượng đi!”

Bày ra vẻ mặt “Ngươi thịt thì dài nhưng não lại không” liếc mắt nhìn hắn một cái, Từ Kinh Thương nói:

“Chuyện liên lụy đến Tiểu Húc thì ta sẽ làm sao?”

Tuy là nói như vậy, nhưng bút trướng này Từ Kinh Thương đã ghi tạc lên những người ám sát Hoàng thượng hôm đó.

Ý của ngươi là nếu không liên lụy đến Thần Húc thì ngươi sẽ đi đánh Hoàng thượng một trận sao? Bàng Trí chửi thầm.

“Đúng rồi, chuyện Hoàng thượng bị ám sát là bảo mật, ngươi không nên đi truyền lung tung.”

Từ Kinh Thương nhắc nhở nói.

“Ta có ngu như vậy sao?”

“Ngươi có ngu như vậy đó.”

Từ trong miệng hắn biết cháu trai mình không bởi vì bị phế đi hai chân mà tinh thần sa sút, Từ Kinh Thương cũng ít nhiều giải đi chút phiền muộn, lúc này mới có thời gian chú ý đến sự thay đổi của người trước mặt.

“Ngươi sao gầy nhiều như thế?”

Nhắc tới cái này, Bàng Trí lại có chuyện để nói, liền bắt đầu ba la bô lô nói về nỗi niềm chua xót lúc đó của bản thân.

Thời điểm Ôn Thần Húc ngủ đã không còn sớm, chờ cậu tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây.

Thừa dịp cậu ngủ, Từ Kinh Thương đã sai mấy thủ hạ của mình mang rương lễ vật lớn lại đây, chờ cậu tỉnh dậy thì có cái để xem.

“Tiểu Húc nhìn xem có thích hay không?”

Từ Kinh Thương mở một cái rương ra đem thứ bên trong lấy ra.

Nhìn thấy một cái đầu bạch hổ đột nhiên xuất hiện trước mặt, Ôn Thần Húc trực tiếp bị dọa không nói nên lời.

Thấy cậu mắt mở to miệng khẽ nhếch cứ như đang rất kinh hỉ, Từ Kinh Thương nghĩ cháu trai mình nhất định rất thích nó, vì thế đem một tấm da hổ hoàn chỉnh đặt lên đùi cậu.

“Da bạch hổ này mùa đông cho ngươi dùng, đảm bảo rất ấm áp.”

Vừa mới bị một cái đầu hổ dọa sợ, hiện giờ nghe y nói cho mình tấm da, lại cảm thấy xúc cảm mềm mại trên tay, tâm Ôn Thần Húc chậm rãi bình tĩnh lại.

Mấy thứ khác không đề cập tới, chuyện Võ Tòng đánh hổ, Ôn Thần Húc có nghe qua, cúi đầu nhìn nhìn tấm da hổ trên tay không khỏi hiếu kì nói:

“Con hổ này là cữu cữu săn sao?”

“Đương nhiên!”

Thấy cậu cảm thấy hứng thú, Từ Kinh Thương tỉ mỉ nói cho cậu biết quá trình săn con hổ này.

Nghe được một lúc, ánh mắt Ôn Thần Húc phát sáng nói:

“Cữu cữu thật lợi hại!”

Từ Kinh Thương cười cười.

“Nếu ngươi thích thì về sau cữu cữu sẽ săn cho ngươi!”

Nói xong, lại đem một cái rương đựng tấm da khác mở ra cho cậu xem.

Bồi cậu xem hết rương lễ vật thì mặt trời cũng đã xuống núi, tuy rằng không muốn đi, nhưng yến hội trong cung lại không thể đến muộn.

“Tiểu Húc muốn cùng cữu cữu vào cung không?”

Từ Kinh Thương hỏi.

Ôn Thần Húc biết đây là khánh công yến của y, nếu mình đi y nhất định sẽ mãi lo chiếu cố mình, vì thế lắc đầu cự tuyệt.

“Vậy được rồi, buổi tối ngươi ăn nhiều cơm một chút, sau đó sớm nghỉ ngơi.”

Từ Kinh Thương quan tâm nói vài câu, mắt thấy thời gian đã không còn sớm mới vội vàng đi vào cung.

Buổi công yến này đối với Từ Kinh Thương mà nói quả thực rất nhàm chán, lúc Hoàng thượng còn ở đây y còn miễn cưỡng xốc tinh thần, chờ đến khi Hoàng thượng rời đi, y liền về vị trí của mình.

Nếu không phải Hoàng thượng trước khi rời đi nói bọn họ nhất định phải không say không về, Từ Kinh Thương tất nhiên muốn là người đi đầu tiên.

Chuyện chân cháu trai nhà mình không dễ dàng xoa dịu tâm trạng của y, bởi vậy đêm nay tâm tình của Từ Kinh Thương một chút cũng không tốt.

Cố tình khánh công yên này y là nhân vật chính, mấy đại thần khác cũng không tránh được muốn lại đây hàn huyên.

Y là một võ quan nắm binh quyền vốn dĩ không thích hợp làm tốt quan hệ với các đại thần khác, bởi vậy Từ Kinh Thương cũng không sợ đắc tội những người đó, có thể không phản ứng y liền không phản ứng, không thể bỏ mặc thì y trực tiếp bắt người lại uống rượu. Dù sao lý do cũng đã có sẵn —— Hoàng thượng không phải đã nói rồi sao? Phải không say không về!

Lúc yến hội kết thúc, y vốn dĩ phải rời đi nhưng có lời phân phó của Hoàng thượng, Từ Kinh Thương chỉ có thể ở lại lôi kéo người uống rượu, trong lúc đó, Hoàng thượng sau khi hồi tẩm cung lại đi vào địa đạo ra khỏi cung.

“Ta kể cho ngươi, cữu cữu quả thực rất lợi hại, y chỉ dùng cung tiễn đã có thể bắn chết một con hổ lớn! Tấm da hổ kia còn có thể phủ kín cả chiếc giường này!”

Ôn Thần Húc nằm ở trên giường khoa tay múa chân nói.

Ôm lấy người đã một ngày không gặp nằm trên giường nghỉ ngơi, tâm tình Sở Thịnh Thần vốn dĩ không tồi, cố tình lại nghe cậu cứ luôn miệng nói cữu cữu cữu cữu, tâm quả thực nhét vào không nỗi.

“Ngươi nếu thích, lần đi săn tiếp theo ta cũng tặng ngươi một con hổ.”

Cuối cùng, Sở Thịnh Thần cũng nhịn không được nói.

“Hay là bỏ đi, quá nguy hiểm.”

Ôn Thần Húc nói.

“Không có gì, ta có một lần đi săn cũng săn được một con hổ.”

Sở Thịnh Thần vừa nói vừa nhìn về phía cậu.

Kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn, Ôn Thần Húc khen ngợi:

“Ngươi và cữu cữu quả thực lợi hại giống như nhau!”

Tuy rằng được cậu khích lệ, nhưng nghe cậu lại nhắc “cữu cữu” thêm một lần nữa, Sở Thịnh Thần đem cậu vào lòng ôm ôm an ủi tâm tình tắc nghẽn của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.