EDIT + BETA: Jeong
—————————————————–
Biết thân phận của Từ Kinh Thương, hơn nữa Hoàng thượng không có mệnh lệnh gì khác, người trong phủ nhìn thấy y về thì cũng giống như mọi ngày mở cửa ra.
Từ Kinh Thương xách theo một chút đồ ăn sáng vào cửa một đường thông thuận tới sân Ôn Thần Húc, lại bị Nhậm Giai Lâm ngăn cản.
“Tiểu Húc còn chưa dậy?”
Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Từ Kinh Thương dừng lại bước chân nói.
“Đúng vậy, còn chưa dậy đâu.”
Nhậm Giai Lâm vừa mới nói xong, thì nghe được trong phòng phát ra âm thanh.
“Vừa nói hắn liền tỉnh.”
Từ Kinh Thương cũng nghe được âm thanh bên trong cao hứng nói, nhớ đến bữa sáng còn nóng trong tay liền trực tiếp đi vào phòng.
Vừa rồi là sợ y quấy rầy Hoàng thượng, giờ nếu người trong phòng đã tỉnh, hơn nữa Hoàng thượng cũng không phân phó gì khác cho hắn, bởi vậy Nhậm Giai Lâm không có lý do cản y lại.
Bên trong phòng, Ôn Thần Húc tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng cũng khô đến lợi hại.
Đôi mắt còn chưa mở cậu đã sờ soạng ngồi dậy, duỗi tay muốn lấy cái ly trên bàn gỗ cạnh giường.
Vốn dĩ Sở Thịnh Thần còn chưa tỉnh dậy vì cái này cũng tỉnh, mở mắt ra thấy người vốn ngủ bên cạnh mình giờ đang ghé vào trên người mình, vẻ mặt mê mang vươn tay.
“Muốn uống nước?”
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói, Ôn Thần Húc như chịu kinh hách mở to mắt ra, chờ đến khi cúi đầu nhìn người dưới thân thì không khỏi kinh ngạc hô:
“Huyên Nghiêu?”
Nhìn vẻ mặt “Ngươi sao lại ở đây” của cậu, Sở Thịnh Thần bất đắc dĩ nói:
“Chuyện ngày hôm qua ngươi không nhớ rõ sao?”
Ôn Thần Húc chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng còn có chút đau.
“Quên đi.”
Ôm lấy cậu ngồi dậy, Sở Thịnh Thần nước ấm đã được chuẩn bị ở trên bàn rót một ly nước đưa đến bên môi cậu.
Ôn Thần Húc đang rất khát nước nên không nghĩ nhiều, liền ở trên tay hắn uống nước.
Chờ đến lúc Từ Kinh Thương đẩy cửa đi vào, cảnh nhìn thấy đầu tiên là cháu trai nhà mình ở trên giường đang bị người khác ôm, lập tức giật mình đứng ở cửa.
Là do mình còn chưa tỉnh rượu? Hay là y đi nhầm phòng kỳ thực người đang bị ôm không phải là cháu trai nhà mình?
Hồi sau xác định mình không hoa mắt cũng không đi nhầm phòng, Từ Kinh Thương lập tức nổi giận, hai bước đi tới trước giường lạnh giọng quát lớn:
“Ngươi là người nào? Còn không buông cháu trai ta ra!”
Ôn Thần Húc đang uống nước bị tiếng quát lớn thình lình làm cho kinh ngạc, lập tức bị sặc một chút.
“Khụ…… Khụ khụ khụ……”
Cửa vừa đẩy ra, Sở Thịnh Thần đã nghe được âm thanh, chỉ là lười đi để ý, hiện giờ thấy người trong ngực bị dọa sặc nước, lập tức vỗ vỗ lưng cậu.
Chờ cậu không ho nữa, Sở Thịnh Thần nghiêng đầu quét mắt nhìn người trước giường.
“Từ tướng quân khí thế thật lớn.”
“Hoàng thượng?”
Nhận ra người trên giường cháu trai mình, Từ Kinh Thương chấn động, lúc sau mới theo phản xạ hành lễ.
“Thần Từ Kinh Thương bái kiến Hoàng thượng!”
“Đứng lên đi.”
Sở Thịnh Thần nói xong, cúi đầu nhìn người trong ngực nói:
“Còn muốn uống nước không?”
“Không uống.”
Nước ngọt lành mát lạnh đã xuống dưới bụng, Ôn Thần Húc cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít, quay qua hướng người đang ở trước giường nói:
“Cữu cữu sớm!”
“Tiểu Húc sớm.”
Đáp lại một tiếng, Từ Kinh Thương phản ứng lại cháu trai còn đang nằm trong lồng ngực của người khác, cầm bữa sáng trong tay đặt trên bàn sau đó bước hai bước tiến lên đem cháu trai mình ôm trở về vào trong lồng ngực mình.
Lồng ngực trống rỗng, sắc mặt Sở Thịnh Thần liền lạnh xuống, nhưng không đợi hắn mở miệng, Từ Kinh Thương giành trước một bước nói:
“Không biết Hoàng thượng lại đây, là thần chậm trễ, thần sẽ gọi người tiến vào hầu hạ.”
Nói xong, không hổ là tướng quân, động tác nhanh chóng liền mạch lưu loát lấy xiêm y, giày của cậu chờ tất cả đều đặt trên xe lăn liền trực tiếp đẩy người ra ngoài, đi ngang qua bàn còn không quên đem theo bữa sáng cho cháu trai nhét vào trong ngực cậu.
Lúc đi vào phòng cách vách, Từ Kinh Thương quét mắt nhìn Nhậm Giai Lâm còn đang ở trong sân.
“Còn không đi vào hầu hạ Hoàng thượng thức dậy?”
Một vũ vệ như hắn lúc nào thì biết hầu hạ người?
Nhậm Giai Lâm duỗi tay chỉ vào mình muốn xác nhận một chút, liền thấy người nói chuyện đã đóng cửa lại.
Vì vậy, Nhậm Giai Lâm không biết đó có phải là phân phó của Hoàng thượng hay không liền căng da dầu vào phòng.
Từ lúc Từ Kinh Thương trở về, thời gian gặp cậu thiếu thốn không nói, Ôn Thần Húc còn há miệng ngậm miệng đều là cữu cữu, việc này làm cho trong lòng Sở Thịnh Thần rất hụt hẫng.
Hôm này ở lại đây, Sở Thịnh Thần đã tính toán chặt chẽ để Từ Kinh Thương biết rằng mình cùng cháu trai của y rất thân thiết, chỉ là không nghĩ tới y trước hay sau đều như một cây cổn đau thịt (1), thế nhưng từ tay hắn đem người đoạt đi.
(1): Tạm dịch là mặt dày
Cảm giác được có người tiến vào, Sở Thịnh Thần nhìn lướt qua liền không vui nói:
“Đi ra ngoài.”
Nhậm Giai Lâm mới vừa tiến vào liền nghe ngữ khí kia rõ ràng chẳng tốt đẹp mấy, nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong phòng cách vách, Từ Kinh Thương đem cháu trai đặt trên giường, cầm quần áo muốn mặc giúp cậu.
Ôn Thần Húc ngượng ngùng đem quần áo kéo về.
“Cữu cữu để ta tự mặc.”
Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng Từ Kinh Thương vẫn là tùy cậu.
“Tiểu Húc, Hoàng thượng sao lại ở trong phòng ngươi?”
“Huyên Nghiêu? Hắn hôm qua tới thăm ta a.”
Ôn Thần Húc suy nghĩ một chút nói, nhớ lại ngày qua hôm lúc ngủ trưa Sở Thịnh Thần đã tới rồi, cười nói.
“Hắn hôm qua tới thăm ngươi sao buổi sáng hôm nay lại ở trên giường ngươi? Chẳng lẽ tối qua hắn không trở về là cùng ngươi ngủ?”
Từ Kinh Thương nói.
Động tác mặc quần áo dừng một chút, Ôn Thần Húc nghiêm túc nhớ lại, sau đó liền nhớ ra hôm qua cậu cùng Sở Thịnh Thần uống rượu, rồi sau đó……
Mặt Ôn Thần Húc bỗng nhiên đỏ, cậu cúi đầu nhịn không được mím môi.
“Tiểu Húc?”
Thấy cậu cúi đầu không nói lời nào, Từ Kinh Thương nghi hoặc hỏi.
“A?”
Phản ứng lại, Ôn Thần Húc nhớ tới vấn đề vừa rồi của y, ấp úng nói:
“Tối hôm qua hắn không trở về liền ngủ cùng ta.”
“Quan hệ của các ngươi rất tốt?”
Từ Kinh Thương cảm thấy dù Hoàng thượng cảm nhớ cháu trai vì chịu ân cứu mạng, ngày thường chiếu cố một ít tựa như giúp cậu giải quyết mấy người Ôn gia cùng Lưu gia, hay thưởng cho một tòa phủ đệ vậy là đã đủ rồi, còn dùng chung một tẩm thất thậm chí là cùng giường là quá thân cận rồi.
“Quan hệ của ta cùng Huyên Nghiêu tất nhiên rất tốt.”
Người bị hỏi lại không cảm giác được một chút gì đó gật gật đầu, còn trả lời đương nhiên.
Chỉ trả lời một câu, tâm tư Ôn Thần Húc đã phiêu xa. Cậu nhớ lại bản thân hôm qua uống có một chút rượu đã say, còn đối với Huyên Nghiêu làm mấy chuyện như vậy liền cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ, lại nhớ đến bộ dáng dính người của mình, quả thực hận không thể duỗi tay che mặt.
Lúc này mới chú ý đến xưng hô của cậu đối với Hoàng thượng, không cần nghĩ Từ Kinh Thương cũng biết kia nhất định là tên tự của Hoàng thượng.
Trầm tư một hồi, tuy rằng cảm thấy có Hoàng thượng che chở cháu trai nhà mình người ở trong kinh thành tuyệt đối vạn vô nhất thất(2), nhưng nghĩ tới hoàng ân khó dò, nói không chừng một ngày nào đó liền biến thành bùa đòi mạng, Từ Kinh Thương vẫn cảm thấy phải nhắc nhở cháu trai mình đừng quá thân cận với Hoàng đế.
(2): Không sơ hở, phải hết sức cẩn thận.
Khi Từ Kinh Thương chải chuốt lại suy nghĩ bắt đầu nói không ngừng, Ôn Thần Húc thất thần ân ân ừm ừm đáp lại, lại không nghe rõ ý của y là gì.
“Ngoan.”
Từ Kinh Thương nói xong vỗ vỗ đầu cháu trai mình, thấy cậu chậm rì rì còn chưa mặc quần áo xong, động tác nhanh chóng giúp cậu sửa sang lại, ôm cậu ngồi vào xe lăn lấy nước muối và chờ vài thứ tới giúp cậu rửa mặt.
Chờ đến lúc cậu rửa mặt xong, Sở Thịnh Thần ở cách vách cũng mặc quần áo xong đẩy cửa tiến vào.
“Không biết Hoàng thượng còn có chuyện gì?”
Thấy hắn tiến vào, Từ Kinh Thương đứng dậy nói.
Sở Thịnh Thần quét mắt liếc nhìn y một cái, nhìn về phía người bên cạnh đang cúi đầu nói:
“Thần Húc, chúng ta cùng đi dùng bữa sáng.”
Không đợi Ôn Thần Húc trả lời, Từ Kinh Thương nở nụ cười.
“Hoàng thượng vẫn là tự mình dùng thôi, Tiểu Húc sẽ dùng bữa sáng ở trên bàn.”
Nói xong lại quay đầu nói:
“Tiểu Húc, mấy món này đều là món ngươi thích ăn, ăn nhanh lúc còn nóng.”
Lấy bánh nhân trên tay nhét vào tay cậu, Ôn Thần Húc tối qua không ăn cơm ngửi được mùi thơm liền cảm thấy đói bụng, không tự giác cắn một ngụm.
Thấy cậu ăn, Từ Kinh Thương cười nói:
“Khiến Hoàng thượng nhớ, bất quá cháu trai của thần đã dùng bữa sáng, người vẫn nên tự mình dùng bữa đi.”
“Không cần.”
Ném xuống hai chữ, Sở Thịnh Thần trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ôn Thần Húc.
Trộm mắt liếc nhìn hắn một cái, thấy biểu tình hắn giống như ngày thường không phải bộ dáng tức giận, Ôn Thần Húc buông lỏng miệng, ngẩng đầu đưa bánh bao cho hắn.
Lúc tiến vào thấy bộ dáng cậu có chút không dám cùng mình đối diện, Sở Thịnh Thần liền biết cậu phỏng chừng đã nhớ lại chuyện ngày hôm qua, từ trong mắt cậu không thấy được chán ghét chỉ có ngượng ngùng, tâm tình hắn liền sung sướng. Lúc này cười tiếp nhận bữa sáng cậu đưa, quét mắt nhìn Từ Kinh Thương bên cạnh sau đó cúi đầu ăn bánh bao.
Nhìn thấy cháu trai mình đưa đồ ăn sáng mà mình mua phân ra cho hắn, Từ Kinh Thương nghiến răng.
“Đúng rồi, cữu cữu người còn chưa ăn đúng không.”
Thấy Sở Thịnh Thần không sinh khí với mình, Ôn Thần Húc buông tâm lúc này mới có tâm tình chú ý cái khác.
“Không có gì, ngươi cứ ăn đi.”
Thấy cháu trai quan tâm mình, Từ Kinh Thương lại cao hứng.
Lời này chính là có ý mình còn chưa ăn, Ôn Thần Húc lập tức đem một túi bánh bao đẩy về phía y.
“Cháu trai nhà ta rất hiếu thuận.”
Từ Kinh Thương nói xong lấy bánh bao ra ăn.
Luôn được y khen dù đó chỉ là một việc nhỏ nhặt Ôn Thần Húc sớm đã thành quen, bởi vậy chỉ nhấp môi cười cười.
Nhưng thật ra trong mắt Sở Thịnh Thần lóe lóe, bí mật nói trong lòng thân là một đại tướng quân chỉ biết dùng lời hay dỗ cháu trai vui vẻ.
Lúc bánh nhân trong tay Ôn Thần Húc rất nhanh đã bị cậu ăn xong, thì có hạ nhân xách hộp đồ ăn vào, sau khi hành lễ liền bưng món ăn bên trong ra đặt trên bàn.
Nhìn thức ăn tinh xảo trên bàn, Từ Kinh Thương cắn thật mạnh xuống bánh bao, liền thấy Hoàng thượng ngăn cản cháu trai nhà mình đi lấy bánh quẩy, còn nói:
“Buổi sáng ăn ít dầu mỡ, tới uống cháo.”
Đem một chén cháo thịt gà đến trước mặt cậu, Sở Thịnh Thần lại gắp một cái bánh cuốn tam tiên (3).
(3).
Cháo hàm hương (4) Ôn Thần Húc vẫn ăn, cầm cái muỗng lên uống một ngụm.
Cậu ngày hôm qua uống say, lúc tỉnh lại đầu có chút choáng, lúc này uống cháo nóng hầm hập cả người đều thoải mái, vì thế cứ một ngụm một ngụm uống lên.
(4)
“Đừng chỉ ăn cháo.”
Sở Thịnh Thần nói đem dĩa bánh cuốn tam tiến đẩy tới gần cậu một chút.
Đem cái muỗng đổi qua tay trái, Ôn Thần Húc nắm đôi đũa kẹp một cái bánh cuốn tam tiên lên ăn.
“Ăn ngon, ngươi cũng ăn đi.”
Đem một cái bánh cuốn tam tiên ăn xong, Ôn Thần Húc cười cũng giúp hắn gắp một cái rồi nghiêng đầu cũng kêu cữu cữu mình ăn.
Ôn Thần Húc ngay từ đầu đã thích cùng Sở Thịnh Thần, Sở Duệ chia sẻ mấy món ăn mình cảm thấy không tồi, sau đó thời điểm ở cạnh nhau dùng cơm cũng nhiều lên, liền dưỡng thành thói quen gắp món ăn mình thích cho đối phương.
Chính bọn họ còn chưa cảm thấy có cái gì đó, thì Từ Kinh Thương đã cảm thấy quá thân mật, càng không biết làm sao trong đầu lại có ý nghĩ cháu trai nhà mình bị người ta cướp đi.
Sở Thịnh Thần rốt cuộc cũng là Hoàng đế, Từ Kinh Thương không dám biểu lộ quá mức cầm lấy túi bánh bao Ôn Thần Húc đẩy cho y vừa cắn vừa nghiến răng.
Chờ đến cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, Từ Kinh Thương cơ hồ mang theo chút gấp không chịu nổi nói:
“Thời điểm đã không còn sớm, Hoàng thượng không trở về cung sao?”
“Hôm nay nghỉ tắm gội, trong cung không có việc gì.”
Ngắn gọn nói rõ ràng cho y xong, Sở Thịnh Thần quay đầu nói:
“Hôm nay thời tiết không tệ lắm, chúng ta ra vườn dạo sau đó trở về đọc sách thế nào?”
“Được a!”
Ôn Thần Húc đáp ứng, sau đó ngẩng đầu chờ mong nhìn về phía hắn.
“Ngươi hôm nay ở chỗ này bồi ta sao?”
“Đương nhiên.”
Được câu trả lời khẳng định, Ôn Thần Húc cao hứng cười rộ lên.
“Vậy buổi chiều ngươi cùng ta ăn cơm xong mới trở về được không?”
Thấy cậu muốn giữ mình lại, Sở Thịnh Thần chỗ nào không đồng ý, tự nhiên không chút do dự đáp ứng cậu.
Còn mấy tấu chương chưa xử lý, buổi tối sau khi trở về cũng có thể làm xong kịp.
Thấy cháu trai nhà mình cùng Hoàng thượng nói nói cười cười rời đi, vừa mới ăn quá nhiều Từ Kinh Thương muốn nghiến răng lại nhịn không được đánh một cái nấc.
Nắm ấm trà trên bàn rót năm sáu ly nước, mắt không áp nó xuống được Từ Kinh Thương đơn giản mặc kệ, đuổi theo hướng bọn họ rời đi.
Lúc đuổi tới trong vườn, Từ Kinh Thương một bên đẩy cháu trai nhà mình một bên hết sức khách khí nói:
“Không dám ức…. làm phiền Hoàng thượng động thủ.”
Nghe được tiếng nấc thi thoảng vang lên, Ôn Thần Húc không khỏi quay đầu nói:
“Cữu cữu người có muốn uống một chút nước không?”
Từ Kinh Thương xua tay tỏ vẻ không cần, nhưng mặc dù y nghẹn khí cũng không nhịn được tiếp tục nấc.
Sở Thịnh Thần đứng ở một bên nhìn về phía hắn, vẻ nhu hòa trên mặt vừa nãy đối với người đang ngồi trên xe lăn thu lại, trên mặt không biểu tình lộ ra một phần uy nghiêm.
“Cũng không thể nhịn mãi, Từ tướng quân đây là muốn ngự tiền thất nghi (5) sao?”
(5): Tạm dịch là thất lễ với vua.
Ngự tiền thất nghi chính là tội không lớn không nhỏ, khuyên trong lòng sao Hoàng thượng lại so đo như vậy, nhưng Từ Kinh Thương lại không dám làm trái.
“Hoàng thượng thứ tội, thần tạm thời cáo lui!”
Chịu đựng nói ra một câu, Từ Kinh Thương nhanh chóng lui xuống.
Chưa thấy thần sắc vừa nãy của hắn, lúc hắn đẩy xe lăn, Ôn Thần Húc nhịn không được kéo kéo tay áo hắn.
“Ngươi vừa mới tức giận với cữu cữu sao?”
“Như thế nào lại như vậy.”
Sở Thịnh Thần nhìn cậu mỉm cười.
“Chỉ là nhìn hắn có chút khó chịu, mới làm hắn lui xuống.”
“Thì ra là vậy a.”
Ôn Thần Húc cười cười với hắn, yên tâm quay đầu lại còn không quên nói:
“Cữu cữu là người rất tốt, chỉ là quá quan tâm ta, ngươi đừng giận y.”
“Ta tự nhiên không sinh khí với cữu cữu ngươi.”
Sở Thịnh Thần nói, đột nhiên ngừng lại, chờ cậu nghi hoặc quay đầu mới tiếp tục nói:
“Bất quá, ngươi nói cữu cữu ngươi tốt, vậy ta so với cữu cữu ngươi ai tốt hơn?”
Không nghĩ tới hắn đột nhiên hỏi vấn đề này, Ôn Thần Húc ngẩn ra một hồi mới cười nói:
“Ngươi tốt hơn!”
Tuy rằng cữu cữu đối với cậu cũng rất tốt, nhưng Sở Thịnh Thần là người đầu tiên đối tốt với cậu lúc cậu vừa mới xuyên tới nơi này, tự nhiên phân lượng sẽ bất đồng.
Nghe thấy câu trả lời này, Sở Thịnh Thần nở nụ cười, khóe mắt ở đuôi lông mày nháy mắt nhu hòa xuống, xoa xoa đầu cậu nói:
“Cuối cùng ngươi cũng có chút lương tâm.”
END CHAPTER 50