Xuyên Việt Chi Thị Tẩm Ba, Thái Thượng Hoàng

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Tiếng ‘cảm tạ’ của Yến Lâm Tích khiến hai người hoảng lên. Tiểu Mẫn Tử tay có chút run, vội vã quỳ xuống.

Yến Lâm Tích dở khóc dở cười: “Các ngươi quỳ làm chi, chỉ là một tiếng tạ ơn, các ngươi việc gì phải hồn vía lên mây như vậy?”

Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, chủ tử tựa trời cao, làm gì có người chủ nào đi nói lời cảm tạ với nô tài? Hành xử như vậy không phải dọa người hay sao?

“Đứng lên đứng lên, lần sau không cần quỳ nữa.” Yến Lâm Tích phất tay, ý bảo bọn họ đứng dậy rồi nói, “Chỗ này thoạt nhìn giống nơi ở của nữ nhân, các ngươi biết tại sao Hoài vương an bài ta ở đây không?”

Tiểu Mẫn Tử chần chờ một chút, đáp: “Bẩm bệ hạ, nơi này là Tích Nguyệt lâu sau phủ Hoài vương, nghe nói là chỗ ở của lão Vương phi quá cố.”

“Mẫu thân của Hoàng Phủ Lạc?” Yến Lâm Tích kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy.” Tiểu Phúc Tử gật đầu: “Nghe nói thân phụ Hoài vương đặc biệt yêu mến vị Vương phi này. Năm xưa, khi được gả Bảo Nguyệt công chúa, lão Hoài vương xây chỗ ở riêng cho nàng, ưu ái như trân bảo. Từ khi Vương phi sinh hạ Hoài vương điện hạ, thân thể luôn luôn bất hảo. Không lâu sau khi nàng bệnh nặng qua đời, lão Vương gia cũng vì thương nhớ ái thê mà đi theo.”

Tiểu Mẫn Tử nói tiếp: “Ở đây vẫn lưu giữ nhiều kỷ vật của lão Vương phi lúc sinh tiền. Hoài vương tuy có không ít thị thiếp, nhưng chưa một ai được đến đây. Hôm nay y an bài người ở nơi này, đủ thấy cách đối xử của Hoài vương với bệ hạ rất khác biệt.”

Yến Lâm Tích mặt đỏ lên, quát dẹp đường: “Khác biệt cái gì, lão tử không phải nữ nhân. Chẳng lẽ Hoài vương định đối xử với ta giống như lão bà của y sao?”

“Ngươi là Thái thượng hoàng, đương nhiên không thể giống lão bà rồi!” Thanh âm tiếng cười truyền đến từ phía cửa, Yến Lâm Tích vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hoàng Phủ Lạc chắp tay sau lưng, thủng thỉnh bước tới.

Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử vội vã bò từ dưới đất dậy, vái chào Hoàng Phủ Lạc: “Nô tài bái kiến Hoài Vương điện hạ.”

“Các ngươi ra ngoài đi!” Hoàng Phủ Lạc xua tay. Tiểu Phúc Tử liếc mắt nhìn Yến Lâm Tích, thấy hắn gật đầu, mới cùng Tiểu Mẫn Tử cúi đầu lui ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

“Vi thần thỉnh an Thái thượng hoàng!” Hoàng Phủ Lạc phất tay áo, cư nhiên vái chào Yến Lâm Tích.

Yến Lâm Tích ho khan một tiếng, ánh mắt lóe ra, có điểm khó tin nhìn Hoàng Phủ Lạc, sau đó gật đầu, làm bộ trả lời: “Bình thân.”

Hoàng Phủ Lạc khóe miệng cong lên, vén góc áo ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh mắt kia phảng phất sự chân thật, Yến Lâm Tích cảm thấy những nơi bị y nhìn chằm chằm đều nóng rần lên từng đợt, trốn không được, tránh cũng không xong, ngực như đang bọc mười lăm con mèo, chúng quấy nhiễu khiến hắn vừa nhức vừa đau.

“Ngươi nhìn cái gì?” Yến Lâm Tích thân thủ sờ lên gương mặt nóng như thiêu đốt, trừng mắt liếc y.

“Không có gì.” Hoàng Phủ Lạc nở nụ cười, đưa tay nâng mặt hắn lên, vừa nhìn vừa cười, “Hôm nay ngươi thực sự rất đẹp.”

“Làm phiền ngươi, đẹp là chỉ nữ nhân, muốn khen ta thì nên nói ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng và vân vân.” Yến Lâm Tích liếc mắt, “Rất đau a, ngươi đừng bóp mặt ta!” Nói rồi hắn đẩy bàn tay đang ăn đậu hủ của Hoàng Phủ Lạc qua một bên.

“Ngươi nằm dưới ta một thời gian, chẳng lẽ không giống nữ nhân a?” Hoàng Phủ Lạc trừng mắt nhìn, biểu tình trên mặt trở nên *** tà. Y lè lưỡi liếm môi, ánh mắt ngắm Yến Lâm Tích tựa như nhìn một món ăn ngon, “Nếu không tin, thần thỉnh Thái thượng hoàng nhớ lại xem, có phải người hay thở gấp liên tục giống nữ nhân, còn vừa khóc vừa xin ta tha thứ hay không?”

Nghe những lời hạ lưu như vậy, mặt Yến Lâm Tích tựa như có thể phun lửa. Hắn câm nín nửa ngày, rốt cuộc mắng y hai chữ: “Lưu manh!”

Hoàng Phủ Lạc con ngươi lóe lên, đưa mặt Yến Lâm Tích đối diện với mình, ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Không ngờ Thái thượng hoàng bệ hạ của chúng ta lại yêu một tên lưu manh a, vậy có muốn tên lưu manh này hảo hảo hầu hạ người không?”

Yến Lâm Tích cổ họng khô rát, ánh mặt trời chiếu trên mặt hắn như phủ lên bức tranh vẽ ngũ quan, da thịt láng mịn phản xạ ánh sáng gần như trong suốt. Đôi mắt hắn trong trẻo, vài phần thủy quang càng làm tăng thêm vẻ kiều mị. Hắn đột nhiên nắm vạt áo Hoàng Phủ Lạc, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của y.

Hoàng Phủ Lạc nhìn hình bóng mình phản chiếu trong con ngươi của hắn, vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như hồ sâu không đáy. Vốn chỉ muốn trêu đùa, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Hoàng Phủ Lạc cảm thấy thân thể phát nhiệt, khát vọng y cố gắng đè nén lại trào dâng lần thứ hai.

“Đêm qua lưu manh vừa làm được phân nửa liền ngủ, không thể làm vậy với ta nga.”

Y thấy Yến Lâm Tích dùng thanh âm nửa đùa cợt nửa khiêu khích, đôi môi đỏ mọng lại dán vào môi mình, gần chút xíu nữa là chạm đến. Ánh mắt hắn nhu hòa, khí tức ấm áp trực tiếp phả lên môi y, cảm giác tê dại trực tiếp tiến vào da, xuyên thấu cơ thể và cốt tủy, hung hăng bắn trúng trái tim của y.

Hoàng Phủ Lạc hừ một tiếng, hai tay căng thẳng, nặng nề đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại ấm áp của đối phương.

“Ngô…” Yến Lâm Tích trong lòng y không giãy dụa chút nào, y ngả đầu hắn về phía sau, đầu lưỡi linh hoạt vũ động chui vào khoang miệng, khiến tất cả địa phương của hắn đều in dấu vị đạo của mình.

“Chờ một chút…” Thật vất vả mới được y buông lỏng, Yến Lâm Tích khóe mắt ửng đỏ, thở dốc ôm lấy cổ y, “Ta vừa ăn điểm tâm, sáng sớm như thế, ngươi đừng động dục.”

Hoàng Phủ Lạc đứng lên, ôm hắn đến giường: “Đâu phải chỉ có một mình ta a. Thái thượng hoàng, còn muốn ta nhắc nhở ngươi sao? Hạ thân ngươi sớm đã cứng rắn.”

Yến Lâm Tích hừ một tiếng, bị y đặt lên giường: “Phục vụ ban ngày!”

Hoàng Phủ Lạc tháo y phục của mình: “Thái thượng hoàng vẫn còn oán giận ta đêm qua bỏ dở nửa chừng, hại người chỉ có thể tự mình xử lý. Lãnh lạc người là tội lớn, để chuộc tội, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ giúp bệ hạ tận hứng.” Y dùng chóp mũi thân mật cọ lên mũi Yến Lâm Tích, đưa tay thâm nhập y phục hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay tinh tế nhu lộng, “Ta vì bệ hạ ngươi, ngay cả sinh mệnh cũng không màng…”

“Ai tin a…” Yến Lâm Tích vừa phun ra ba chữ này, lập tức cảm thấy hạ thân đau xót. Thấy Hoàng Phủ Lạc cố sức nắm chặt tiểu đệ đệ của mình, hắn lập tức đổi giọng, “Đúng đúng đúng, Hoài vương tốt nhất, Hoài vương rất rất trung thành và tận tâm, ta yêu ngươi chết mất.”

Hoàng Phủ Lạc vừa nghe hắn nói vậy, côn thịt cứng tắn như sắt dán trên bụng Yến Lâm Tích, di một vòng. Yến Lâm Tích thân thể run lên, lập tức ngậm miệng im thin thít.

“Mau hảo hảo phục vụ ta.” Hoàng Phủ Lạc gõ nhẹ một cái vào đầu giường của hắn, từ nơi đó bắn ra một chiếc hộp nhỏ, vật bên trong chính là thôi tình hương chi mà Yến Lâm Tích đã được lĩnh giáo qua vài lần.

“Thứ này… Ngươi…” Yến Lâm Tích nhìn Hoàng Phủ Lạc lấy một lượng lớn hương chi từ trong lọ, khóe miệng co quắp, không biết phải ói thế nào cho lịch sự.

“Đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.” Hoàng Phủ Lạc nói xong liền gấp gáp dang rộng hai chân Yến Lâm Tích, đẩy hương chi vào trong cặp mông căng tròn trắng nõn, “Đến khi làm, thứ này cũng không việc gì.” Y dùng ngón tay đóng chặt hoa huyệt, đem hương chi thoa khắp thịt bích.

“Ngô, ngươi quả nhiên có hảo tâm!” Yến Lâm Tích bị ngón tay của y lộng, hương chi trắng bạch bị nhiệt độ bên trong cơ thể bao vây, lập tức tan ra, theo kẽ mông nhỏ giọt xuống. Nơi đó vừa nóng vừa nhột như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, có chút đau nhức. Hắn kẹp chặt đùi, thân thể không tự chủ giãy dụa, so với côn thịt của Hoàng Phủ Lạc, phân thân của hắn nhạt nhẽo đến cực hạn.

“Coi kìa, ngươi quả nhiên sinh ra mẫn cảm.” Hoàng Phủ Lạc nhìn trạng thái của hắn, hài lòng gật đầu, “Chỉ là động vài cái, nơi đó của ngươi cũng đâu phải lần đầu, vẫn chưa chuẩn bị xong sao?”

Yến Lâm Tích tim đập như trống chầu, trên người túa đầy mồ hôi, hắn hé nửa mí mắt, giãy dụa thắt lưng, trong mũi phát ra thanh âm kiều mị, vừa như khiêu khích, lại tựa lời mời gọi, càng giống như thúc giục.

Hoàng Phủ Lạc đỡ côn thịt của mình đặt ở lối vào hoa huyệt, nơi đó hơi rung động, đang lúc mở ra, liền đem cự vật to lớn nuốt phân nửa xuống phía dưới. Chân mày y cau lại, cười nói: “Coi kìa, cái miệng nhỏ nhắn ở hạ thân của ngươi chưa gì đã nuốt ta rồi.”

Yến Lâm Tích một tay che mắt, tay kia lần mò chỗ đang phồng đến khó chịu, liền bị y đẩy ra.

“Không được động đậy,” Hoàng Phủ Lạc kéo bàn tay đang che mắt, ép hắn đối diện với mình, “Nhìn ta, nhớ kỹ ta là ai! Nhớ kỹ ta là gì của ngươi! Nhớ kỹ cảm giác khi ngươi ở bên ta!”

Yến Lâm Tích rên rỉ một tiếng, cúi đầu mắng: “Bạo quân! Độc tài! Phát xít!”

Hoàng Phủ Lạc nghe không hiểu, y cũng chẳng cần quan tâm phát xít là cái gì, côn thịt sắp bạo liệt dưới thân gắt gao muốn sáp nhập, muốn đem mình đong đầy bí đạo.

Y nắm chặt hông Yến Lâm Tích, cố sức thúc tới, đem thịt cụ đẩy vào hậu huyệt. lực đạo cường đại khiến Yến Lâm Tích thét chói tai. Lúc bị thứ nhiệt vật của y xỏ xuyên qua, những cảm xúc hỗn tạp sâu sắc cuốn tới, chia cắt lý trí cùng ý thức, hắn chỉ còn cảm nhận được thứ cứng rắn kia đang chôn sâu trong thịt bích của mình.

Hoàng Phủ Lạc cố sức đưa đẩy, tiếng thở dốc và rên rỉ của Yến Lâm Tích pha lẫn sự thỏa mãn cực lớn. Y có thể cảm nhận rõ ràng phân thân của mình đang sáp chặt tràng bích mềm mại, hậu huyệt tiếp nhận rung động, nhu thuận đáp lại, vì y mà liên tục tiết ra hoạt dịch.

Yến Lâm Tích hai chân vòng qua hông Hoàng Phủ Lạc, thân thể vì bị y trùng kích mà đung đưa, tiền đoan trướng lớn thậm chí đã tiết ra chút bạch dịch. Hoàng Phủ Lạc con ngươi lẫm lẫm, chăm chú ngắm nhìn gương mặt Yến Lâm Tích, thấy ngay được sự mẫn cảm điên cuồng.

Yến Lâm Tích bị y thúc nhanh hơn liền phát cuồng, khoái cảm dâng trào trong cơ thể, thế công của hắn dường như sắp lên tới đỉnh điểm. Hắn thét lên, run rẩy, tiền đoan tiết ra từng đám bạch dịch, tung toé ra đầy ngực bụng, thậm chí phun lên cả cằm. Nội bích của hắn đột nhiên thắt chặt khi tới cao trào, gắt gao ôm lấy côn thịt của Hoàng Phủ Lạc, chèn ép, thôi duyện, khiến y cực hạn vui vẻ.

Hoàng Phủ Lạc buồn bực hừ một tiếng, bỗng nhiên rút côn thịt ra, thứ thô to vừa tách khỏi huyệt đạo lập tức phát ra thanh hưởng. Yến Lâm Tích ngửa đầu, gắt gao nắm lấy cánh tay Hoàng Phủ Lạc, thân thể kịch liệt run rẩy.

“A… Đừng rút ra mà…” Tiếng khóc của hắn tràn đầy cầu xin, “Còn chưa đủ, còn chưa đủ…” Hắn lẩm bẩm, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Vì nhiệt tiết đột nhiên rời đi, trong thân thể của hắn chỉ còn lại cảm giác trống rổng mãnh liệt và khát vọng bị xâm chiếm điên cuồng.

Hoàng Phủ Lạc nhìn hắn, mồ hôi túa đầy người, y dùng thanh âm khàn khàn đưa ra yêu cầu: “Cầu xin ư, mau nói rõ ràng, muốn ta làm như thế nào?”

Yến Lâm Tích run rẩy giơ chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối, khiến hậu huyệt bừa bộn hoàn toàn lộ ra.

“Mau mau tiến đến, tiến đến!”

“Muốn cái gì tiến đến? Tiến tới chỗ nào?” Hoàng Phủ Lạc nhìn nơi mềm mại kia, lại nhìn miệng huyệt hơi co rúm ẩn hiện thịt bích màu phấn hồng mà liếm liếm đôi môi, ánh mắt càng trở nên u ám.

“Mau sáp nhập a,” Yến Lâm Tích không muốn nghĩ ngợi nhiều, hắn giãy dụa thân thể, đói khát cuốn trôi tất cả rụt rè và hổ thẹn, thân thể và linh hồn hắn vào thời khắc này, toàn bộ cuộn trào dục niệm mãnh liệt, “Dùng côn thịt của ngươi đâm cái mông ta, nhanh lên một chút, mau đi vào.”

“Tưởng ta xong chuyện với ngươi rồi sao?” Hoàng Phủ Lạc cố sức vỗ vỗ mông hắn, vừa đỡ tiền đoan vừa lộng qua lộng lại lối vào trắng mịn của hắn, nhưng vẫn không chịu sáp nhập.

“Nào, ngươi mau nhanh lên một chút!” Yến Lâm Tích vội vàng xao động hạ thân để nghênh tiếp, cư nhiên đem côn thịt của y nuốt vào phân nửa. Hoàng Phủ Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, rồi lại lui ra ngoài, bàn tay y không chút lưu tình vỗ một chưởng vào cái mông trắng như tuyết.

“Nói, ngươi có phải nữ nhân của ta hay không?” Hoàng Phủ Lạc cố sức dang rộng hai chân Yến Lâm Tích, cự vật kẹp chặt giữa bắp đùi y vừa lùi vừa tiến vào miệng huyệt tràn đầy dầu trơn cùng hoạt dịch, khiến Yến Lâm Tích khoái muốn nổi điên.

“Được, được! Ta là nữ nhân của ngươi!” Hắn kêu lớn, hoàn toàn vứt bỏ tự tôn nam nhân, thầm muốn bị Hoàng Phủ Lạc thúc vào, thầm muốn y thoả mãn mình, “Hoài vương, Hoài vương, mau đưa vào, ta tất thảy đều là của ngươi, ngươi thao ta đến chết cũng được a!”

Hoàng Phủ Lạc giật lại hai chân hắn, bỗng nhiên động thân, rốt cuộc cắm xuống. Yến Lâm Tích ầm ĩ thét chói tai, đôi chân giật nảy, thân thể run lên, phân thân dưới bụng lần thứ hai phun ra nhiệt dịch. Sau khi phun trào lần hai, hắn cư nhiên mất ráo khí lực, cả người xụi lơ trên giường, thất thần nhìn Hoàng Phủ Lạc rút ra.

Hoàng Phủ Lạc đè lên eo hắn, cả hai cùng ngã ra giường. Hai người xích loã ôm nhau, Hoàng Phủ Lạc chậm rãi đẩy hông, cự vật cương to lại một lần nữa thúc vào, ma sát với thịt bích của Yến Lâm Tích. Thân thể hắn úp sấp lơ lửng, đè lên người Hoàng Phủ Lạc, hạ thân lại bị vật cứng châm cứu, chỉ có thể gắt gao ôm chặt y vì sợ ngã.

Cứ như vậy bị ôm chặt, thần trí Yến Lâm Tích đã sớm trở nên mơ hồ, miệng lưỡi cũng có điểm hồ đồ, những *** từ đãng ngữ đều tuồn tuột phun ra.

Hoàng Phủ Lạc ôm Yến Lâm Tích một hồi, người nọ bởi vì bị ôm, hạ thân càng co thắt chặt hơn, tràng bích ấm áp gắt gao nuốt lấy côn thịt, tình thú dâng cao càng làm cho khoái cảm mau tràn đến. Hoàng Phủ Lạc hưng phấn cực đại, liền đưa hắn đến trước bàn, tương liên tư thế, cũng không rút ra, trực tiếp xoay người hắn lại. Cự vật to cứng ma sát với tràng bích non mềm khiến Yến Lâm Tích vừa đau nhức vừa sợ hãi, nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Bám chặt.” Hoàng Phủ Lạc bóp chặt hông Yến Lâm Tích khiến hắn gục xuống bàn, phân thân ủ rũ lại tiếp tục đứng lên. Yến Lâm Tích bị y làm đến độ kêu loạn, lúc đầu có chút đau nhức, về sau chỉ còn lại khoái ý ngập đầu. Hắn ngẩng đầu lên để lộ bờ vai duyên dáng, tiếng rên khe khẽ kiều mị tận xương, ô phát (∗) rối tung ở hai bên, hơi rung động vì va đụng nhau, dường như có ngàn vạn tình ý khiến y cảm thấy huyết mạch sôi sục.

“Ngươi thật là một hồ ly tinh.” Hoàng Phủ Lạc híp mắt, nghe tiếng hắn thở gấp, lại nhìn tấm lưng trần tựa tuyết trắng, liền tăng nhanh tốc độ, thúc vào không biết bao nhiêu lần. Theo tiếng gầm nhẹ, dịch thể rốt cục phóng ra, một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ xâm chiếm thịt bích của hắn, rất lâu sau đó vẫn chưa ngừng lại.

Yến Lâm Tích mười ngón bám chặt vào mép bàn, đốt ngón tay trắng bệch. Thân thể hắn cực độ căng thẳng, cùng Hoàng Phủ Lạc làm đến cao trào. Vì sáp nhập quá nhiều, phân thân không thể bắn được nữa, hắn run rẩy một lát, phía sau xuất ra thanh dịch trong suốt.

Hoàng Phủ Lạc nằm trên người hắn, chậm rãi điều hoà hơi thở. Y ngồi dậy, nhìn chằm chằm bộ phận tương liên của hai người. Hoàn toàn không có cách khép kín miệng huyệt, bạch trọc dịch thể chậm rãi chảy ra, theo đùi Yến Lâm Tích trườn xuống.

Mỹ vị gợi lên ham muốn, Hoàng Phủ Lạc nhìn chằm chằm nụ hoa, yết hầu chuyển động lên xuống, thân thủ nắm lấy túi túi của Yến Lâm Tích, ngón tay nhu lộng đùa bỡn côn thịt mềm rũ. Yến Lâm Tích run rẩy, cổ khép chặt hoa huyệt, nhưng lại càng khiến bạch dịch bị ép ra ngoài nhiều hơn.

“Không, không được…” Yến Lâm Tích cảm thấy toàn thân như tan rã, ý thức cũng trở nên mờ mịt. Bị Hoàng Phủ Lạc đùa bỡn như vậy, tinh thần kháng nghị liền hồi phục, thanh âm hơi khàn mang theo cầu khẩn, “Mệt lắm a, tha cho ta đi.”

Hoàng Phủ Lạc hơi híp mắt, liếm môi nhìn xuống đùi hắn: “Nhưng bản vương vẫn chưa mệt…”

Yến Lâm Tích mếu khóc: “Xin ngươi thương xót, nếu còn làm tiếp, ta sẽ bị treo giò mất.”

Treo giò? Hoàng Phủ Lạc sửng sốt một chút, thoái thác thế này là có ý muốn chết đó, y bất giác nở nụ cười: “Rõ ràng Thái thượng hoàng bệ hạ rất thoả mãn với sự hầu hạ của thần.”

“Thoả mãn, thoả mãn, cực kỳ thoả mãn!” Yến Lâm Tích thở phì phò, choáng váng gật đầu, “Năng lực của ngươi từ xưa tới nay chưa ai địch nổi, ta bội phục sát đất. Nhưng đừng… thống cái mông ta nữa, nếu không sẽ xảy ra án mạng đó.”

Hoàng Phủ Lạc bế hắn trở về giường, vỗ về chơi đùa trường thương cứng rắn mạnh mẽ ngay trước mặt hắn, mắt liếc nhìn Yến Lâm Tích, giả vờ do dự thuyết: “Đáng tiếc, còn chưa tận hứng, bảo kiếm này làm sao tra vào vỏ được?”

Yến Lâm Tích thầm mắng một tiếng, nhìn cự vật to dài cứng rắn của Hoàng Phủ Lạc, mặt đỏ lên, đem người sáp tới, hạ mình hướng về phía trước, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn y: “Phía dưới không được, để ta dùng miệng hầu hạ ngươi đi.”

Hoàng Phủ Lạc đạt được mục đích, đương nhiên cảm thấy rất mỹ mãn, ngón tay liền quấy rối khoang miệng Yến Lâm Tích, đến khi miệng đầy nước bọt mới đỡ báng súng, bắt Yến Lâm Tích há mồm ngậm vào.

Công bằng mà nói, kỹ thuật miệng của Yến Lâm Tích quả thực đáng lưu ý, hắn không biết co rút cổ họng, đầu lưỡi cũng liếm lộng rất lung tung. Hoàng Phủ Lạc phải tận lực chỉ dạy, Yến Lâm Tích mới chậm rãi đi theo tiết tấu. So với các thị thiếp, tiêu chuẩn khẩu giao của Yến Lâm Tích không cao bằng. Nhưng khi Hoàng Phủ Lạc nhìn hắn nỗ lực mở lớn cái miệng nhỏ nhắn để phân thân to lớn đi vào, nhìn hắn vì không khỏe mà khuôn mặt đỏ bừng, nhìn hắn có điểm ủy khuất mà nhãn thần vẫn động tình ướt át ––– liền cảm thấy cả người vui sướng đến phát run, thậm chí lúc hắn không cẩn thận dùng răng cắn nhầm, y cũng không hề thấy đau nhức.

Có lẽ vì y vừa mới bắn, lúc này cao trào tới đặc biệt muộn, Hoàng Phủ Lạc được hắn hầu hạ một lát, nơi đó vẫn không có dấu hiệu phát tiết. Miệng Yến Lâm Tích đã tê rần, chỉ nghĩ, tên này thế nào lại không bắn, sao mãi chưa bắn? Hoàng Phủ Lạc đột nhiên rút cự vật ra, ôm hắn lên, sau đó nằm xuống, lại chỉ vào phân thân nói với hắn: “Tiếp tục.”

Yến Lâm Tích thở hổn hển hai cái, cưỡi trên ngực Hoàng Phủ Lạc, cúi đầu ngậm vào một lần nữa, vừa cố sức phun ra nuốt vào, vừa lấy tay vỗ về chơi đùa túi túi của y. Hắn đổi tư thế, đưa cái mông đến trước mặt Hoàng Phủ Lạc, hoa huyệt bị tàn phá vẫn hơi mở, bốn phía có chút sưng đỏ.

Hoàng Phủ Lạc dùng ngón tay tinh tế vuốt ve miệng huyệt đang phát nhiệt, tay kia đùa bỡn phân thân của hắn. Yến Lâm Tích nức nở nhổ côn thịt ra, xoay người ấm ức: “Đừng đùa nga, nó thực sự bất động.”

“Đùa đâu a, chỉ là ta không muốn làm gì hạ thân của ngươi.” Hoàng Phủ Lạc vươn một ngón tay, tham nhập miệng huyệt mềm mại, nơi đó ướt đầm, không biết là do dịch thể còn lưu lại hay do nội tiết của hắn tiết ra.

“Mau tới làm lại, nếu cái miệng nhỏ nhắn của ngươi hút không được, ta đây cũng chỉ còn cách sáp nhập phía dưới.” Nói xong, Hoàng Phủ Lạc co ngón tay lại, nhẹ nhàng ấn lên tràng bích của hắn. Yến Lâm Tích cả người run lên, thấp giọng kêu, tiền đoan cũng rịn ra một chút thanh dịch.

Bị Hoàng Phủ Lạc uy hiếp, Yến Lâm Tích chỉ còn cách tăng nhanh tốc độ, ra sức sử dụng miệng, bàn tay vỗ về chơi đùa xung quanh, hy vọng có thể khiến tên bá đạo này sớm bắn ra.

Lát sau, Hoàng Phủ Lạc đột nhiên thấy thân thể căng thẳng, y đưa tay ôm đầu Yến Lâm Tích ấn xuống phía dưới, lại đẩy cao thắt lưng, đưa côn thịt vào sâu trong cổ họng. Yến Lâm Tích cảm thấy yết hầu ngột ngạt, thứ to dài kia tham nhập rất sâu khiến hắn dậy lên một trận nôn mửa.

Đầu của hắn bị đè nặng, phân thân to cứng đâm vào hai gò má hắn, trong mũi tràn đầy mùi vị cường liệt thuộc về giống đực. Hắn sợ bản thân vì hít thở không thông mà chết, nhưng không ngờ trong lúc da đầu đang căng thẳng, Hoàng Phủ Lạc cư nhiên giật lại một ít, không đợi hắn lấy lại tinh thần, lại đè một cái xuống đỉnh đầu.

Yến Lâm Tích bị lấp kín miệng, phát ra thanh âm “ô ô” gào thét. Hoàng Phủ Lạc chuyển động càng nhanh, cuối cùng y cả người run lên, từng đám bạch dịch phun ra yết hầu Yến Lâm Tích.

Y thở hổn hển, thứ cứng rắn nặng nề giãy dụa trong họng Yến Lâm Tích, cưỡng ép hắn nuốt toàn bộ vào trong bụng, mới thỏa mãn buông lỏng tay ra.

Lấy lại tự do, Yến Lâm Tích dùng cả tay chân leo đến mép giường, quay xuống dưới giường nôn khan. Mùi vị kia lan toả khắp cổ họng, hắn nôn mãi nôn mãi, cuối cùng khóc to lên thành tiếng.

“Ngươi toàn bắt nạt ta!” Yến Lâm Tích đẩy bàn tay đang ôm hắn ra, vừa khóc vừa lên án.

Hoàng Phủ Lạc đưa tay xoa đầu hắn: “Tại ta không tốt, chỉ là vừa rồi quá kích động, muốn toàn thân ngươi trên dưới đều dính vị đạo của ta, không ngờ vượt quá khả năng thích ứng của ngươi a~”

“Thích ứng cái cóc khô a!” Yến Lâm Tích khóc thút thít, ủy ủy khuất khuất nhặt lại y phục bị Hoàng Phủ Lạc ném qua một bên, xoa xoa dịch thể trên môi, lại xóa sạch vết bẩn trên người, “Lão tử còn chưa vị thành niên!”

Hoàng Phủ Lạc kéo hắn vào lòng, mặc cho hắn dùng móng tay cào cấu y, miễn cưỡng đáp: “Chưa vị thành niên? Ngươi có hai đứa con rồi đấy.”

Yến Lâm Tích sửng sốt, đúng đúng, hắn vẫn chưa được gặp mặt mỹ nữ lão bà, còn có một nữ nhi vừa đầy tháng và một hài tử mới xuất thế…

“Các nàng…”

“Cái gì?” Hoàng Phủ Lạc kéo hắn nằm xuống, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp tấm lưng có chút cứng ngắc, hắn từ từ nhắm mắt lại.

“Ý ta là, ta đã thoái vị, vậy số phận người hầu kẻ hạ trước kia của ta sẽ ra sao?” Yến Lâm Tích được y xoa bóp, cảm thấy rất thoải mái, tuy rằng thân thể uể oải bất kham, nhưng cũng có chút buồn ngủ.

“Ngươi muốn hỏi về phi tần và hài tử sao?” Hoàng Phủ Lạc trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời, “Những người được ngươi sủng hạnh đều không có nơi chốn, trừ Hoàng hậu sẽ tĩnh tu ở am ni cô của hoàng gia. Hoàng hậu, Đoan phi và Thu mỹ nhân đang có thai sẽ chuyển đến Hạ Dương cung, tiểu công chúa của ngươi sẽ được hảo hảo đối đãi, về phần hài tử mới xuất thế kia…”

Yến Lâm Tích hừ một tiếng: “Ta biết, nếu là con gái thì có thể nuôi lớn, nhưng nếu bất hạnh là một bé trai, phỏng chừng sẽ rất khó trưởng thành.”

Hoàng Phủ Lạc nhướng mày, trừng mắt: “Nói bậy bạ gì đó?”

“Ta không phải kẻ ngu, nếu ta là Hoàng đế, chắc chắn sẽ không tha cho những đứa trẻ có khả năng tranh đoạt ngôi vị trong tương lai.” Yến Lâm Tích ngáp một cái, thân thủ đẩy y ra, “Cảm giác dính dớp thật khó chịu, mau sai người mang nước tắm đến a.”

Hoàng Phủ Lạc nhìn hắn, trên mặt âm tình bất định: “Ngươi không một chút lo lắng cho vị hài tử mới xuất thế kia sao?”

Yến Lâm Tích miễn cưỡng đáp: “Dù có lo đến mấy đi chăng nữa cũng không sửa đổi được vận mệnh của nó, huống chi ta chẳng nhớ chút gì về chuyện trước kia… Tắm tắm!”

Hoàng Phủ Lạc nở nụ cười: “Nói cũng phải, phía sau lầu này có suối nước nóng, ta bồng ngươi đi tắm rửa nha.”

Yến Lâm Tích kinh ngạc, cho đến khi bị nhấc bổng lên mới chỉ vào chóp mũi Hoàng Phủ Lạc, cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Giai cấp thống trị đại gian đại ác a!”

Hoàng Phủ Lạc cười ha ha một tiếng, không để bụng tới những từ ngữ khó hiểu của hắn, thân thể xích loã cứ như vậy ngang nhiên đi ra khỏi phòng.

Yến Lâm Tích không nhìn thấy quang cảnh phía sau Tích Nguyệt lâu, tương truyền có một gia nhân vì chuyện tắm rửa của công chủ mà xây nên hoa mỹ ôn tuyền trì. Khi được Hoàng Phủ Lạc bế xuống nước, hắn đã mê man chìm vào giấc ngủ. Ký ức cuối cùng của Yến Lâm Tích dừng lại ở hai người nội thị, hắn thực sự mong muốn y có thể thu nhận bọn họ. Hoàng Phủ Lạc trả lời thế nào nhỉ, hắn đáp ứng rồi sao? Hay vẫn chưa đáp ứng? Hắn nửa điểm cũng không nhớ ra được.

Đến khi tỉnh lại, hắn không thể lo cho bước đường tương lai của Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử, bởi vì xương toàn thân lẫn các đốt ngón tay, ngón chân đều biểu tình kháng nghị. Sự thực đã chứng minh, miệt mài thực sự hại đến thân! Yến Lâm Tích nằm lỳ trên giường, hai người nội thị quỳ gối bên cạnh, một người giúp hắn mát-xa lưng, người kia giúp hắn bóp đầu gối. Làn da vốn in dấu vô số vết hồng ngân nay lại xuất hiện thêm không ít vết tích. Yến Lâm Tích bị bọn họ xoa bóp đến độ gào lên, khóc cha gọi mẹ. Sau hơn nửa canh giờ tẩm quất, hắn mới được giải thoát.

“Má ơi, đau chết cha ta.” Yến Lâm Tích tay chân cứng ngắc, sau khi mặc quần áo, hắn tiếp tục nằm lỳ trên giường nói lầm bầm, “Sau này tuyệt đối không được để thằng nhãi Hoàng Phủ Lạc này tới gần ta.”

“Vương gia vào cung nghị sự, hôm nay sẽ không về.” Tiểu Mẫn Tử giúp hắn đắp chăn, “Hoài vương nói, tối mai khắp kinh thành sẽ chúc mừng đại lễ, còn dặn người phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng túc tinh thần để cùng y tham dự.”

Yến Lâm Tích hai mắt tỏa sáng: “Tối mai? Là tối mai sao?”

“Đúng vậy, hôm đó nhất định sẽ rất náo nhiệt.” Tiểu Mẫn Tử còn muốn nói thêm, lại bị Tiểu Phúc Tử nháy mắt ngăn lại.

“Cũng đâu có gì đẹp mắt, nếu bệ hạ không thích náo nhiệt, có thể ở lại Vương phủ tĩnh dưỡng thân thể.”

“Không được a!” Yến Lâm Tích kêu, “Ai bảo ta không thích náo nhiệt? Mấy ngày nay ta bị đè nén phá hủy, nhất định muốn tham dự đại lễ, hai người các ngươi đừng có ngăn ta.”

Chỉ hy vọng Ký Mặc đã an bài thỏa đáng, vạn sự đều thuận lợi trôi chảy… Đột nhiên trước mắt hiện ra hình ảnh Hoàng Phủ Lạc, Yến Lâm Tích cảm thấy một trận chột dạ. Là chột dạ đó! Phảng phất như trái tim hắn bị cắt đi một nửa, chỗ kia trống rỗng, để lại khoảng cách không gì xoá nhoà.

Đợi chút! Ta đang loạn tưởng cái gì vậy a? Chẳng lẽ thực sự phải chịu thảm cảnh giống như con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong ***g, chờ đến ngày bị vứt bỏ giết thịt sao? Yến Lâm Tích rùng mình một cái.

Chớ tin Hoàng Phủ Lạc, y có thể yêu cầu về *** đối với ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không trao ngươi ý nghĩ yêu thương. Cũng đừng tin tưởng bản thân, bản năng luôn gào thét rằng, sự dựa dẫm và khát vọng của hắn đối với Hoàng Phủ Lạc chỉ đơn thuần là phản ứng Stockholm bình thường. Thế nhưng, vì sao tim đập nhanh như vậy, ***g ngực vì sao lại đau đến lợi hại như vậy?

♥•.ღ°•♥

Chú thích:

(∗) Ô phát: Tóc đen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.