Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 127: Chương 127: Bị bắt cóc




Editor: Aubrey.

Vũ Hiên Các là một nơi rất thanh nhã, rất nổi tiếng ở Bình Sa thành. Là một nơi mà các thư sinh rất thích đến, bởi vì người đọc sách rất thích bầu không khí tao nhã, nên nơi này cũng rất đông khách. Nguyên An Bình cùng Vương Thụy đi vào một nhã gian.

Nguyên An Bình ngồi trong nhã gian, nhìn bố trí trong phòng, tán dương: “Nơi này thật sự là một nơi rất thanh nhã.”

Vương Thụy cười nói: “Nơi này có tiếng tăm, không phải là không có nguyên nhân.”

Hai người đang nói chuyện, sau đó có người tiến vào đưa trà xong liền lui ra, tuỳ tùng của Vương Thụy tiến lên rót trà cho hai người.

Nguyên An Bình nâng chung trà lên, ngửi hương thơm của trà, liền không nhịn được tán thưởng: “Tuy rằng ta không có hiểu biết về trà, bất quá trà này thật là thơm.”

Vương Thụy giới thiệu với hắn: “Trà này tên là Xuân Thiển Vũ Cảnh, là một loại trà xuân mới trong năm nay, nghe nói mùi vị rất không tệ.”

“Nghe tên có vẻ là một loại trà hảo hạng hiếm có, vậy thì ta càng phải hảo hảo thưởng thức một chút.” Nguyên An Bình đang muốn cầm chung trà lên nhấp, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, hắn có chút ngạc nhiên: “Đây là?”

Âm thanh dường như là từ trên đường phố truyền đến, nghe có vẻ rất náo nhiệt.

Vương Thụy bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền mỉm cười giải thích với hắn: “Ta thiếu chút nữa đã quên mất, ngày hôm nay vừa vặn chính là ngày lễ ngắm hoa của Bình Sa thành.”

“Lễ ngắm hoa?” Nguyên An Bình chưa từng nghe nói đến ngày lễ này.

“Đây là một ngày lễ đặc biệt của Bình Sa thành, hơn nữa loại hoa này cũng không phải là hoa thật, ngươi có thể xem thử.” Nói xong, hắn liền đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, bởi vì cửa sổ của gian phòng này vừa vặn đối diện với đường phố.

Nguyên An Bình nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy hứng thú muốn xem thử, hắn nhìn về phía đường phố: “Ngươi nói hoa này không phải hoa thật là có ý gì?”

Vương Thụy nhấc tay ra hiệu cho hắn nhìn sang phía bên trái: “Tự xem đi.”

Nguyên An Bình nhìn xe hoa đang di chuyển trên đường, cùng với những nữ nhân mặc trang phục lộng lẫy ở trên xe, từng người đều biểu diễn tài nghệ của mình, người thì ca hát người thì khiêu vũ, hắn kinh ngạc: “Lẽ nào đây là?”

Thấy hắn đã thấy rõ, Vương Thụy liền nói: “Ngươi nghĩ không sai, loại hoa mà lễ ngắm hoa nói tới, chính là chỉ những mỹ nhân xinh đẹp như hoa. Vào ngày này, các thanh lâu trong Bình Sa thành sẽ chọn ra những danh kỹ xinh đẹp nhất ngồi trên xe hoa, dạo một vòng quanh Bình Sa thành.”

Nguyên An Bình âm thầm bình luận ‘Thì ra là kỹ viện tuyên truyền hoạt động a.’

Hắn nhìn chiếc xe hoa đang đi trên đường, lại nói: “Ý đồ này của thanh lâu thật không tệ, chọn ngày cử hành lễ ngắm hoa chính là ngày mà các thư sinh tề tựu đông nhất, trong khoảng thời gian này hẳn là sinh ý rất tốt. Hơn nữa, thư sinh đến từ khắp các nơi, sẽ càng khiến cho thanh danh của bọn họ lan truyền đi xa.”

Vương Thụy có chút kinh ngạc, cái cách mà Nguyên An Bình suy nghĩ thật khác với người ta: “Cái nhìn của ngươi thật là khác hẳn với người thường.”

Trong tình cảnh này, những người bình thường sau khi nhìn thấy dung mạo của các mỹ nhân thường sẽ cảm thán một phen, hoặc bày tỏ thái độ khinh thường với các nàng.

“Khác hẳn với người thường?” Nguyên An Bình ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, phản ứng của hắn có vẻ không giống với các nam nhân ở nơi này. Bởi vì hắn không thể nhìn rõ bộ dạng của các nữ nhân kia, hơn nữa hắn cũng không có hứng thú đàm luận về dung mạo của nữ nhân.

Còn chuyện xem thường? Theo hắn thấy, nữ nhân cổ đại trở thành kỹ nữ đa phần là vì bất đắc dĩ, đều là những người đáng thương. Không giống những nữ nhân ở hiện đại, chỉ vì ham muốn hưởng lạc, ham ăn lười biếng mà nguyện ý đi bán mình. Cho nên, nếu chỉ vì vận mệnh của các nàng nhấp nhô mà đi khinh bỉ các nàng, hắn cảm thấy loại hành vi này có chút đáng thẹn.

Nhìn đội ngũ đã đi qua, Nguyên An Bình thu hồi ánh mắt: “Cũng không cảm thấy có gì thú vị.”

So với các cuộc diễu hành ở hiện đại, lễ hội này có phần rất trẻ con.

Nghe Nguyên An Bình nói, Vương Thụy nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái. Có rất nhiều văn nhân, nhã sĩ thường đem chuyện tình yêu cho rằng rất đáng tuyên dương, còn Nguyên An Bình thì không ủng hộ.

Vương Thụy ngồi trở lại bàn: “Nếu đã không có hứng thú với mỹ nhân, vậy chúng ta tiếp tục uống trà đi.”

“Hảo! Mùi hương của loại trà này thật dụ người.” Nguyên An Bình nâng chung trà lên nhấp một hớp nhỏ: “Thực sự là trà ngon a!” Hắn không nhịn được nhấp thêm một hớp nữa.

Vương Thụy thấy hắn thích, cũng nếm thử một chút: “Nếu ngươi thích, có thể nói với trà lâu ngươi muốn mua một ít mang về.”

“Ta đang có ý định này đây.” Nguyên An Bình lại cúi đầu muốn nhấp thêm một hớp nữa, đột nhiên, một luồng cảm giác choáng váng cường liệt nháy mắt truyền đến: “Trà này…”

https://aubreyfluer.wordpress.com

Hắn biết chắc chắn trong trà này đã bị hạ thuốc, trong lòng vô cùng ngạc nhiên ‘Thảm rồi!’

Bởi vì không chịu nổi dược tính, nên hắn liền ngã xuống, úp mặt lên bàn.

“Vương gia!” Tuỳ tùng vừa phát hiện tình huống như thế, liền kinh ngạc thốt lên, lập tức tiến lên hộ vệ. Mà vào lúc này, những thị vệ trong phòng lại đột ngột rút đao ra chém chết người tuỳ tùng.

Vương Thụy thấy thế liền vội vàng đứng dậy muốn tự vệ, kết quả, hắn lại bị choáng váng đến mức không thể đứng vững, hắn trợn mắt nhìn về phía thí vệ: “Ngươi dám…” Còn chưa nói hết câu, người đã ngã xuống đất, ngất đi.

Không bao lâu sau, một người thị vệ khác đẩy cửa bước vào, nhìn hai người té xỉu trên mặt đất, liền nhỏ giọng nói với tên thủ lĩnh: “Đã xong! Nhanh chóng mang Thụy Vương rời đi.”

Sau đó, hắn lại nhìn Nguyên An Bình đã ngất đi: “Còn tên thư sinh này, có nên giết hay không?”

Tên thủ lĩnh nói: “Mang hết đi, đến lúc đó sẽ cho hắn làm kẻ thế mạng.”

Sau khi nhận được mệnh lệnh của đối phương, hắn lập tức động thủ dùng thảm quấn hai người lại, rồi ném qua cửa sổ. Ở bên dưới có người tiếp được, liền nhét vào trong xe ngựa, sau đó lập tức đánh xe rời đi.

Thời điểm Nguyên An Bình tỉnh lại, liền phát hiện hai tay hai chân mình đều đã bị trói, đôi mắt cũng bị một miếng vải đen bịt kín, trong miệng cũng bị người ta nhét một cái khăn. Hắn biết mình đã bị bắt cóc, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc đây là tình huống gì, chỉ có thể tiếp tục nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh.

Sau khi Hách Liên Dục tỉnh lại, nhìn thấy người ngồi ở trong phòng, mặt hàn như sương, liền hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”

Hắn không hề nghĩ tới, thiếp thân thị vệ của mình lại là người nằm vùng của kẻ thù. Hơn nữa, người này còn che giấu suốt mười mấy năm, thật sự là một kẻ có sự chịu đựng rất lớn.

Tên thủ lĩnh cười cười: “Chuyện này Vương gia không cần biết, Vương gia hẳn phải biết ta muốn cái gì đi? Ta khuyên ngài nên ngoan ngoãn đem mật chỉ của tiên hoàng lưu lại giao ra đây.”

Hách Liên Dục cười lạnh: “Mật chỉ? Từ khi nào ta có cái thứ này?”

“Vương gia không cần phủ nhận, nếu như ta không có tin tức xác thực, thì làm sao lại bại lộ thân phận như vậy? Dù sao, có thể có được sự tin tưởng của ngài, cũng rất xứng đáng với mười mấy năm mà ta đã bỏ ra.”

Hắn lại nói tiếp: “Chủ nhân của ta nói, nếu Vương gia ngài có thể thức thời, đem mật chỉ giao ra đây, thì ta sẽ thả ngài đi.”

Hách Liên Dục ngạo nghễ nói: “Nếu như ta không thức thời thì sao?”

Tên thủ lĩnh âm hiểm cười nói: “Tất cả mọi người đều biết, Vương gia cùng Vương phi phu thê tình thâm. Vương gia thử nghĩ xem, nếu để Vương phi biết ngài bị bắt cóc, chỉ có thể giao mật chỉ ra để đổi lấy tính mạng của ngài, ngài cho rằng y sẽ làm như thế nào?”

Nếu không phải Hách Liên Dục rất để tâm đến sự an toàn của Vương phi, đem tuyệt đại bộ phận thị vệ đều phái đi bảo vệ Vương phi, bọn họ càng muốn trực tiếp bắt cóc Vương phi hơn. Dùng Vương phi để uy hiếp Hách Liên Dục, cũng sẽ dễ dàng ép buộc được Thụy Vương giao mật chỉ ra.

Ánh mắt của Hách Liên Dục trở nên lạnh lẽo nhìn người đối diện, cũng không nói gì. Hắn căn bản không tin giao mật chỉ ra, bọn chúng sẽ thả mình rời đi, nếu không, bọn chúng đã không mang theo Nguyên An Bình.

Hắn cụp mắt trầm tư xem nên làm gì, mật chỉ chính là con át chủ bài của hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng giao ra. Hơn nữa, sau khi biết được tin hắn bị bắt cóc, Vương phi nhất định sẽ tới đây để cứu hắn.

Sau khi Nguyên An Bình nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, liền cảm thấy tồi tệ vô cùng, hắn chỉ có thể âm thầm than thở bản thân thật xui xẻo ‘Có thể vinh hạnh được gặp Vương gia, còn được trò chuyện vui vẻ là một chuyện tốt. Thế nhưng, tự nhiên lại bất ngờ bị bắt cóc, thật không hiểu nổi vận xui của mình đen tới mức nào rồi?!’

Hắn suy nghĩ về tình hình hiện tại một chút, sau khi phân tích một phen, liền hiểu rõ tại sao hắn cũng bị bắt tới đây. Đột nhiên, hắn có cảm giác vận mệnh của mình thật thăng trầm.

Nguyên An Bình ở trong lòng suy nghĩ đối sách ‘Tình hình hiện tại rất nguy cấp, Thụy Vương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không…’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.