Editor: Aubrey.
Nguyên thị nhìn Hoắc Tiểu Hàn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, cảm thấy rất hổ thẹn. Nghĩ đến Hoắc Tiểu Hàn có khả năng không thể sống khỏi đêm nay, liền không nhịn được rơi nước mắt, nói cho cùng thì vẫn là hai mẹ con bọn họ đã hại Hoắc Tiểu Hàn.
Hoắc Thanh Thanh cực kỳ sợ hãi nhìn nương mình đang không ngừng giúp Hoắc Tiểu Hàn thay khăn, bé biết chính mình đã gây ra đại hoạ nên tiểu thúc mới bị bệnh như vậy, tất cả đều là tại mình.
“Nương.” Hoắc Thanh Thanh lo lắng kêu một tiếng.
Nguyên thị nhìn nữ nhi gầy yếu của mình, liền ôm lấy bé vào lòng mà khóc lớn. Mệnh của bọn họ tại sao lại khổ như vậy? Cuộc sống như thế này đến bao giờ mới chấm dứt đây a?
Hoắc Thanh Thanh nhìn nương mình khóc thương tâm như vậy, chính mình cũng nhỏ giọng thút thít khóc theo.
Thời điểm hai người bọn họ đang khóc, liền nghe được bên ngoài có tiếng người đến, hơn nữa còn đang đi tới bên này. Nguyên thị vội vã lau nước mắt, dặn dò Hoắc Thanh Thanh đừng khóc nữa. Sau đó, nàng liền có chút bất ngờ khi nhìn thấy có hai trung niên cường tráng trong thôn đến đây, cùng nhau mang Hoắc Tiểu Hàn cả người lẫn chăn đi ra ngoài.
Nguyên thị không rõ tình hình hiện tại là gì nên cũng vội vã đi theo, nàng lo sợ họ Lưu sẽ cho người đến tuỳ tiện xử lý Hoắc Tiểu Hàn.
Chờ đến khi nàng khỏi cửa, liền phát hiện có một chiếc xe lừa đang đứng chờ, người đứng bên cạnh xe lừa cũng chính là Nguyên An Bình, trong nháy mắt tâm nàng cũng bình tĩnh lại.
Tuy rằng không biết Nguyên An Bình đã dùng biện pháp gì để đưa Hoắc Tiểu Hàn đi, nhưng ít nhất Hoắc Tiểu Hàn vẫn còn một chút hy vọng sống. Nàng âm thầm cầu nguyện Hoắc Tiểu Hàn ngàn lần vạn lần phải mau chóng khoẻ lên, nếu không cả đời này nàng sẽ không thể nào yên tâm mà sống được.
Nguyên An Bình lên tiếng cảm ơn hai vị trung niên, nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Hoắc Tiểu Hàn, trong lòng lo lắng đến cực điểm, hận không thể lập tức nhào tới kiểm tra một phen.
Thế nhưng, để người khác không phát hiện ra được gì, hắn chỉ có thể nhịn. Nguyên An Bình mượn một chiếc xe lừa của một nhân gia có quen biết trong thôn, trên xe đặt rất nhiều đệm chăn, hắn ôm Hoắc Tiểu Hàn lên xe rồi đắp chăn cho y. Sau khi chuẩn bị xong, hắn liền nói với người ngồi trước xe: “Trương Vượng đại ca! Làm phiền ngươi mau chóng đưa chúng ta lên thị trấn.”
Trương Vượng cũng biết cứu người như cứu hoả, Hoắc Tiểu Hàn bây giờ thoạt nhìn rất không tốt. Hắn đáp lại một tiếng, liền vung roi lên lái xe đi.
Nguyên An Bình đưa tay lên trán Hoắc Tiểu Hàn, nóng đến lợi hại. Nghĩ đến bệnh phong hàn ở cổ đại đều có nguy cơ gây chết người, trong lòng liền cực kỳ khủng hoảng. Tình huống hiện tại của Hoắc Tiểu Hàn rất nguy hiểm, trước tiên cần phải làm cho y hạ bớt nhiệt mới được.
Nguyên An Bình tựa người vào trong chăn, từ trong không gian lấy ra một viên thuốc hạ sốt, còn là loại thuốc viên cỡ lớn, cũng may là thuốc này không quá đắng mà lại còn có chút vị ngọt của trái cây. Hắn đem thuốc thả vào trong nước ấm, đỡ lấy Hoắc Tiểu Hàn rồi cẩn thận uy cho y uống.
Thật vui mừng chính là, tuy rằng tương đối khó khăn, nhưng Hoắc Tiểu Hàn vẫn thuận lợi uống hết. Tiếp theo, Nguyên An Bình liền cẩn thận đút cho Tiểu Hàn một ít đường glu-cô.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoắc Tiểu Hàn, trong lòng Nguyên An Bình rất hồi hộp, hắn sợ thuốc này không có tác dụng, hắn cũng sợ thiếu niên này không thể khoẻ lại. Nguyên An Bình đem người chặt chẽ ôm vào trong lòng, hắn thật sự vô cùng sợ hãi. Cái chết, chính là sự tình khiến người khác hoảng sợ nhất.
Trương Vượng quay đầu lại nhìn Nguyên An Bình đang ngơ ngác ôm lấy Hoắc Tiểu Hàn, thầm thở dài một hơi: “Aiz! Thật là nghiệp chướng a.”
Xe lừa một đường chạy băng băng, chờ tiến vào trong thị trấn liền tăng nhanh tốc độ đi đến một y quán, nghe nói y thuật của vị đại phu kia rất cao tay.
Nguyên An Bình căng thẳng nhìn chằm chằm lão tiên sinh đang bắt mạch cho Hoắc Tiểu Hàn, tuy rằng lo lắng nhưng hắn cũng không dám lên tiếng thúc giục. Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt lão tiên sinh, chỉ sợ ông sẽ lộ ra biểu tình nghiêm nghị thương tâm mà không giúp được gì.
Sắc mặt lão tiên sinh trở nên trầm trọng, Nguyên An Bình cũng căng thẳng theo. Chờ lão tiên sinh chẩn xong mạch, hắn liền vội vã lên tiếng hỏi: “Đại phu! Y thế nào rồi? Ngài nhất định phải mau mau cứu y!”
Lão tiên sinh khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hoà đáp: “Tuy rằng bệnh tình rất nguy hiểm, nhưng vẫn có thể chữa được. Chỉ là thân thể của đứa trẻ này quá yếu, cần phải hảo hảo điều trị một phen, không thì sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.”
Nguyên An Bình vừa nghe có thể điều trị, cuối cùng cũng có thể yên lòng. Hắn mạnh mẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, liền vội hỏi: “Có thể trị được là tốt rồi, có thể trị được là tốt rồi! Về phần điều trị như thế nào, còn phải làm phiền đại phu chỉ điểm một phen.”
Lão tiên sinh tất nhiên là đáp ứng, cầm phương thuốc đã viết xong trên tay đưa cho Nguyên An Bình: “Ba bát nước nấu thành một bát.”
Nghĩ đến bọn họ đi bằng xe lừa đến, ông liền thuận miệng nói một câu: “Nếu như không có nơi ở, sân sau còn có một gian phòng khách, các ngươi có thể tạm thời ở lại. Còn chuyện nấu thuốc, cũng có thể để cho dược đồng của ta hỗ trợ.”
“Tạ ơn đại phu! Trong thời gian chúng ta ở lại nơi này, ta sẽ thanh toán tiền bạc cho ngài.” Nguyên An Bình vội vàng nói lời tạ ơn, tuy rằng có thể ở chỗ khác, nhưng nếu như đã muốn chữa bệnh thì vẫn nên ở gần đại phu một chút.
Nhìn phương thuốc trong tay, Nguyên An Bình lại có chút lo lắng. Lúc nãy hắn cho Hoắc Tiểu Hàn uống thuốc hạ sốt, cũng không biết có xung đột với phương thuốc của đại phu không. Hắn lại có chút tự trách bản thân làm việc không cẩn thận, vạn nhất dược tính có xung đột lẫn nhau thì hắn phải làm sao bây giờ.
Trương Vượng giúp đỡ bọn họ chuyển Hoắc Tiểu Hàn đến khách phòng ở sân sau, sau đó Nguyên An Bình liền đưa cho Trương Vượng một ít bạc, có chút áy náy nói: “Làm phiền Trương đại ca, hiện tại ta phải ở đây nên không đi được, ca có thể mua giúp ta một ít áo bông cùng giày cho Hoắc Tiểu Hàn được không? Lại mua thêm một ít thịt gà, thịt dê, cộng thêm một ít thịt lợn cũng mua về đây.”
Trương Vượng nhìn bạc mà Nguyên An Bình đưa tới, nghĩ thầm “Lời đồn trong thôn quả nhiên không sai, Nguyên An Bình thực sự có rất nhiều tiền. Cũng khó trách Hoắc gia muốn tính kế hắn, chỉ khổ cho Hoắc Tiểu Hàn mà thôi.”
Trương Vượng cầm bạc: “Được, ta giúp ngươi đi mua.”
Đợi Trương Vượng đi rồi, Nguyên An Bình liền nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang nằm yên tĩnh trên giường. Sờ lên trán y một chút, vẫn còn khá nóng.
Nguyên An Bình quan sát gương mặt tái nhợt của Hoắc Tiểu Hàn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hàn! Ngươi mau tỉnh lại đi, chờ sau khi ngươi tỉnh lại ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, có lẽ ngươi nghe được sẽ vô cùng cao hứng...”
Hắn lại nhìn qua đôi má thon gầy của Hoắc Tiểu Hàn: “Đại phu nói sau này phải nuôi ngươi thật hảo, ngươi gầy như vậy, xác thực phải nuôi cho thật tốt. Ta phải nghĩ cách làm cho ngươi mập lên một chút, kỳ thực càng mập thì mới càng đáng yêu.”
Hắn thật sự rất hối hận, lẽ ra hắn nên sớm nghĩ biện pháp cứu y từ trong cái nhà kia ra, mà không phải vì sợ gặp phải phiền phức. Cứ kéo dài rồi lại kéo dài, hắn nghĩ lại mà có chút sợ: “Tiểu Hàn! Xin lỗi, đáng lẽ ra ta nên sớm cứu ngươi ra khỏi cái nhà kia. Cũng may đại phu đã nói ngươi vẫn còn có thể cứu được, không thì ta chắc chắn sẽ phải ân hận cả đời.”
Sau khi Trương Vượng trở lại, Nguyên An Bình liền đem những đồ vật hắn mua về sắp xếp lại một phen. Tiếp theo, Nguyên An Bình cầm lấy một cân thịt đưa cho hắn để làm quà tạ lễ: “Trương Vượng ca! Làm phiền ca giúp ta chuyển lời với những hài tử trong thôn, tạm thời ngừng học chữ vài ngày, đợi qua mấy ngày nữa ta sẽ về dạy lại cho bọn chúng.”
Trương Vượng thấy Nguyên An Bình muốn đưa thịt, liền vội vàng từ chối. Nhưng từ chối mãi cũng không xong, nên hắn đành phải nhận lấy: “Hảo! Vậy ta đây đi trước, nếu như có cần ta giúp gì thì cứ tìm người đến trong thôn chuyển lời cho ta.”
Nguyên An Bình mỉm cười, tạ ơn hắn: “Hảo! Ta nhớ rồi, cảm ơn ca.”
Đợi Trương Vượng đi rồi, Nguyên An Bình liền uy thuốc cho Hoắc Tiểu Hàn, cầm lấy một cái khăn khô nhúng nước ấm rồi mới đắp lên trán của y. Mặc dù thuốc có tác dụng, nhưng biện pháp hạ nhiệt độ thủ công này cũng có thể thử xem.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Cả một buổi tối, Nguyên An Bình không hề chợp mắt mà ở bên cạnh quan sát Hoắc Tiểu Hàn, hắn vẫn sợ y còn gặp phải chuyện gì khác. Chờ đến khi hắn cảm thấy nhiệt độ của Hoắc Tiểu Hàn đã bắt đầu hạ xuống, hô hấp cũng vững vàng hơn rất nhiều, mới chính thức yên lòng.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Nguyên An Bình nhìn đến người đang ngủ trên giường, lần thứ hai vui mừng vì hắn đã thực sự cứu được người ta về rồi. Nghĩ đến chuyện đoạn thân, sau này Hoắc Tiểu Hàn sẽ không cần về lại cái nhà kia nữa, cũng làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau này, mỗi lần hắn muốn giúp y cũng không cần tiếp tục kiêng kỵ người nhà y nữa.
Lúc Hoắc Tiểu Hàn tỉnh lại, liền thấy Nguyên An Bình đang nằm bên cạnh giường của mình ngủ. Y có chút mơ hồ, không biết đây có phải là cảnh trong mơ hay không. Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu, liền cảm thấy đầu mình có chút đau.
Nguyên An Bình bị động tác của Hoắc Tiểu Hàn làm tỉnh, vừa nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn cuối cùng đã tỉnh lại, hắn liền vô cùng kinh hỉ: “Ngươi tỉnh rồi?! Thật sự là quá tốt!”
Tiếp theo, hắn lại sốt sắng hỏi: “Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không? Vết thương trên người còn đau không? Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Ngươi muốn ăn gì ta đều mua cho ngươi.”
Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn quan tâm y như vậy, liền nở nụ cười, trong mắt mang theo một chút lệ quang, chỉ là giọng nói có chút yếu ớt: “Có chút đau đầu, nhưng trên người thì không quá đau. Trong miệng có chút khô, nhưng không đói bụng.”
Nguyên An Bình vội vã rót cho y một bát nước ấm: “Ngươi uống nước trước đi.” Cẩn thận uy cho Hoắc Tiểu Hàn một bát nước, Nguyên An Bình liền nhân tiện nói: “Ta đi gọi đại phu tới xem ngươi ra sao.”
“Ngươi đừng đi!” Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy Nguyên An Bình muốn đi liền vô cùng kinh hoảng, theo bản năng ôm lấy người, cảm xúc chân thực đến nỗi khiến y kiềm chế không được khóc ngất lên.
Nguyên An Bình bị y làm cho tay chân luống cuống, vội vã lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoắc Tiểu Hàn không nói lời nào, chỉ im lặng khóc. Vì người nhà của mình muốn đi tìm Nguyên An Bình gây phiền phức, nên khiến y lo lắng không thôi, y cho rằng mình sẽ không bao giờ còn được gặp lại Nguyên An Bình nữa!
Lúc bị nhốt trong phòng, đầu óc của Hoắc Tiểu Hàn rất mơ hồ, nghĩ đến người quan tâm mình nhất lại bị chính mình liên lụy. Nghĩ đến Nguyên An Bình có lẽ cũng sẽ giống như những người khác mà chán ghét y, cũng sẽ không bao giờ còn quan tâm y nữa. Y liền vô cùng tuyệt vọng, tự hỏi như vậy thì mình còn sống làm gì nữa, còn không bằng chết đi cho xong.
Vừa nghĩ tới tia ấm áp duy nhất sẽ biến mất, bản thân lại thấp kém như vậy, ai sẽ quan tâm y có còn sống hay không? Sự tuyệt vọng vô tận như vậy khiến y ngột ngạt đến mức không thở nỗi, một lòng luôn nghĩ cứ như vậy nhắm mắt lại đi, từ đây về sau sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Thế nhưng, lần nữa mở mắt lại được nhìn thấy Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy hẳn đây là lão thiên gia thấy mình chịu cực khổ như vậy, nên mới ban đặc ân này xuống cho y. Hắn không hề chán ghét y, hắn vẫn còn rất quan tâm y!
Nguyên An Bình biết hiện tại y chỉ muốn phát tiết hết thảy tâm tình, liền đưa tay lên vỗ nhẹ trên lưng y, để mặc y phát tiết ra. Nhìn người đang ôm mình khóc lớn, hắn liền cảm thấy có chút đau lòng.
Nguyên An Bình cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn khóc có chút lâu, liền nhẹ giọng an ủi y dừng lại: “Tiểu Hàn! Đừng khóc nữa, khóc nhiều không tốt cho cơ thể. Hiện tại thân thể ngươi còn rất yếu, không thể tiếp tục khóc nữa.” Thân thể y vẫn chưa được hồi phục tốt, nên khóc nhiều cũng chỉ phí sức lực.
Hoắc Tiểu Hàn khóc nhiều đến lợi hại, khiến cho y mặc dù đã ngừng khóc rồi nhưng lại cảm thấy còn có chút khó thở.
Nguyên An Bình lấy một ít nước cho y rửa mặt, ôn thanh nói: “Ta đi gọi đại phu đến, để cho ông ấy nhìn ngươi một chút, ta mới có thể yên tâm.”
“Ân.” Hoắc Tiểu Hàn dựa vào thành giường, đôi mắt đỏ hồng lại có chút ngượng ngùng.
Chờ đại phu kiểm tra xong mạch cho Hoắc Tiểu Hàn, liền dùng thần sắc hiền lành nói với y: “Nhiệt độ đã được hạ xuống nên không còn nhiều vấn đề, chỉ cần mấy ngày nay cố gắng uống thuốc đầy đủ là được, ta cũng sẽ đổi phương thuốc khác cho ngươi.”
Đợi đến khi đại phu ghi đơn thuốc xong, ông lại quay sang nhìn đến sắc mặt của Nguyên An Bình, sau đó liền nói: “Giơ tay trái ra.”
Nguyên An Bình thấy vậy liền sửng sốt một chút, hắn nghĩ thầm ông ấy bắt mạch cho mình làm cái gì? Nhưng cũng ngoan ngoãn mà đưa tay ra, chờ đại phu bắt mạch xong, liền nghe đối phương nói: “Thân thể của ngươi cũng rất yếu, cũng cần phải điều dưỡng. Lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi một đơn thuốc, ngươi uống trong vòng nửa tháng rồi hãy quay lại tìm ta bắt mạch. Đương nhiên, thuốc bổ không bằng ăn bổ, ta cũng tiện thể gợi ý cho ngươi một ít dược thiện bồi bổ, ngươi có thể ăn thử.”
Nguyên An Bình không nghĩ tới bản thân hắn cũng cần phải điều trị thân thể, cơ mà so với những chuyện nguyên chủ đã từng trải qua trước đây, thân thể xác thực có chênh lệch một chút. Thừa dịp tuổi trẻ có sức khôi phục tốt, bồi bổ cũng được, hắn liền cười nói với đại phu: “Cảm ơn ngài.”
Sau khi tiễn đại phu rời đi, hắn thấy Hoắc Tiểu Hàn ủ rũ nằm dựa vào thành giường, bộ dáng không có một chút tinh thần nào. Hắn bước tới, giúp y kéo chăn bông: “Ngươi muốn ăn cái gì? Ta đi mua cho ngươi.”
Tinh thần của Hoắc Tiểu Hàn không quá tốt, ủ rũ đáp: “Không biết muốn ăn gì.”
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, liền đưa ra ý kiến: “Không thì ngươi nằm xuống trước đi, ta đi hỏi đại phu xem có cần kiêng kỵ thứ gì không, rồi ta sẽ đi mua thức ăn cho ngươi.”
Hoắc Tiểu Hàn tất nhiên toàn bộ đều nghe hắn: “Được.”
Không bao lâu sau Nguyên An Bình liền mang theo thức ăn trở về, thấy Hoắc Tiểu Hàn đang nằm trong chăn cũng không biết là đã ngủ hay chưa. Hắn đành phải đem đồ ăn đặt lên bàn trước, rồi mới đến bên giường quan sát. Hắn nghĩ vẫn nên ăn một chút gì đó rồi mới ngủ tiếp, liền nhỏ giọng nói: “Tiểu Hàn! Tỉnh lại đi, ăn một chút gì đi rồi ngủ tiếp.”
Hoắc Tiểu Hàn mở mắt ra, cảm thấy có chút đau đầu, không thoải mái. Nhưng khi nghe thấy âm thanh của Nguyên An Bình, y lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Nguyên An Bình đỡ y ngồi xuống, sau đó liền bưng bát đi đến bên giường, mỉm cườn nhìn y: “Cũng thật may mắn, ở đây có một nữ đầu bếp, ta đem nguyên liệu nấu ăn giao cho nàng. Sẵn tiện thanh toán cho nàng tiền công, sau này không cần phải ra ngoài mua nữa.”
Hoắc Tiểu Hàn có chút bận tâm hỏi: “Rất phí tiền đi?”
Nguyên An Bình tỏ vẻ không thèm để ý cười cười: “Không đáng bao nhiêu đâu. Đến! Ta uy ngươi ăn cháo trước, rồi cho ngươi ăn một cái bánh bao.”
Hoắc Tiểu Hàn được người ta uy như vậy liền có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không nỡ lòng từ chối. Trước đây, mỗi lần sinh bệnh đều chỉ có một mình y chịu đựng, bây giờ có người quan tâm tất nhiên y sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hoắc Tiểu Hàn ăn thêm một ít cháo, liền nói với Nguyên An Bình: “Ta tự ăn được, ngươi cũng nên đi ăn một chút gì đi, không cần uy ta.”
Nguyên An Bình cười cười với y: “Không sao, ngươi ăn xong trước rồi mới được nói.” Hắn đưa cho y thêm một cái bánh bao: “Ngươi nếm thử xem, nghe nói nhân bánh là rau khô, không biết có hợp khẩu vị của ngươi không.”
Trên mặt của Hoắc Tiểu Hàn mang theo ý cười: “Ta ăn cái gì cũng được.”
“Ngươi ăn đi, xem có thích hay không, nếu thích thì ta sẽ đi lấy về nhiều một chút.” Nguyên An Bình cũng cầm lấy một cái bánh bao cắn một miếng, hương vị thật không sai.
Hai người ăn xong điểm tâm, Nguyên An Bình để cho Hoắc Tiểu Hàn nghỉ ngơi, còn hắn thì cầm bát đũa đem trả lại, rồi mới đi lấy thuốc. Việc nấu thuốc thì hắn đành phải nhờ dược đồng giúp đỡ, dù sao thì hắn cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Hắn còn phải chăm sóc cho Hoắc Tiểu Hàn, bận đến mức không có dư thời gian.
Nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn cau mày đem bát thuốc uống hết, Nguyên An Bình liền đưa cho y một viên kẹo đường: “Ngươi cầm đi, ta rốt cho ngươi một cốc nước, trước tiên phải súc miệng trước đã.”
Sau khi Hoắc Tiểu Hàn súc miệng xong, liền đem kẹo đường ngậm vào trong miệng. Cảm nhận được vị ngọt, y liền dựa vào thành giường nhìn người bên cạnh đang bận rộn, hương vị ngọt ngào này dường như đã chạm đến tâm của y rồi.