Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 113: Chương 113: Đàm luận




Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình lạnh lùng nói: “Ngươi thành thật ngồi xuống cho ta!”

Hà Văn Tùng sợ đến mức run một cái, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống: “Có chuyện gì? Không phải là muốn dạy bảo ta sao? Là Nguyên Lâm động thủ trước, không phải ta.”

Nguyên An Bình nhìn dòng sông trước mắt, bất chợt có một trận gió thổi qua, khiến cho cả người hắn bình tĩnh trở lại: “Ngươi có tính toán gì?”

“Cái gì tính toán?” Hà Văn Tùng nghe mà cảm thấy không hiểu gì.

“Tương lai ngươi định làm như thế nào? Từng bước tiếp nhận sinh ý của Hà gia, hay tiếp bước theo phụ thân ngươi, tiếp nhận việc buôn bán của Hà gia một cách nhanh chóng nhất?” Nói xong, Nguyên An Bình lại nhìn về phía Hà Văn Tùng.

Một đứa trẻ chỉ mới bảy, tám tuổi, hiện tại vẫn còn đang ở trong độ tuổi ăn chơi, nhưng đây cũng là thời điểm thích hợp để dạy cho đứa trẻ này hiểu lý lẽ. Trước đây, hắn chưa bao giờ tìm đứa trẻ này tâm sự, chẳng qua là hắn cảm thấy thời gian vẫn còn rất sớm, muốn dạy dỗ cho một đứa trẻ nên người cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Thế nhưng, qua chuyện ngày hôm nay, khiến cho hắn không thể không tìm Hà Văn Tùng mà nghiêm túc nói chuyện một phen.

Nghe câu hỏi Nguyên An Bình, Hà Văn Tùng cảm thấy đây là một câu hỏi khó trả lời: “Ngươi hỏi ta cái này làm gì? Ta làm như thế nào đâu có liên quan gì đến ngươi.”

Nguyên An Bình cười cười, nói rất không khách khí: “Kỳ thực, ta cũng chẳng muốn quản chuyện của ngươi một chút nào. Tuy rằng trên danh nghĩa ngươi là học sinh của ta, nhưng trên thực tế ngươi chẳng hề tôn trọng ta, tính cách của ngươi cũng không khiến cho người khác thích, huống hồ ta với ngươi cũng không quen không biết, tại sao lại phải quan tâm ngươi? Ngươi nên hiểu, không có ai sẽ vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi.”

Thấy Hà Văn Tùng không nói lời nào, Nguyên An Bình lại nhìn về phía xa xa, tiếp tục nói: “Ta thu nhận ngươi, là bởi vì ủy thác của Chương Lâm Dịch. Chương thúc của ngươi đối với ngươi có kỳ vọng lớn đến mức nào, ngươi hẳn đã hiểu rõ, hắn phí tâm tư với ngươi bao nhiêu, ngươi cũng nên hiểu rõ.”

“Ngươi có trách nhiệm mà ngươi cần gánh vác, Hà gia cần dựa vào ngươi. Ngươi muốn đưa Hà gia đi lên, chỉ dựa vào một ngày hai ngày là có thể thành công sao? Khiến cho mười mấy tiên sinh tức giận bỏ đi, ngươi thử nghĩ chỉ với công lao huy hoàng đó, còn tiên sinh nào có danh tiếng dám tiếp tục dạy cho ngươi? Nếu tương lai ngươi muốn đi con đường làm quan, thời điểm bái phỏng danh sư, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bằng lòng gặp ngươi sao?”

“Có lẽ ngươi không biết, một tiên sinh có danh tiếng xem trọng người đọc sách đến cỡ nào. Nhưng nếu danh tiếng bướng bỉnh của ngươi bị truyền đi, sẽ không có ai nguyện ý trở thành tiên sinh của ngươi nữa. Như vậy, con đường làm quan của ngươi coi như đã bị cắt đứt.”

“Có lẽ ngươi sẽ không thèm đi theo con đường làm quan, cứ coi như ngươi sẽ làm thương nhân đi, nhưng ngươi biết khế ước viết như thế nào không? Biết tính số như thế nào không? Biết dùng bàn tính như thế nào không? Ngươi cái gì cũng không biết, nếu như ngươi không cố gắng học, thì làm sao có thể biết được mấy thứ này?”

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi nghĩ sau này sẽ còn nhiều thời gian học. Thế nhưng, ngày hôm nay thì đẩy qua ngày mai, ngày mai lại đẩy qua ngày kia, ngươi có cảm thấy ngươi đã lãng phí rất nhiều thời gian hay không? Chờ đến khi ngươi nhận ra, lúc đó ngươi cũng đã trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện bản thân chẳng làm được gì hết.”

“Lời nói của ta ngày hôm nay, có lẽ ngươi sẽ không phản đối, nhưng cũng sẽ không coi là chuyện gì to tát, nên sẽ không để tâm. Thật sự, ta không hiểu vì sao ngươi lại tự biến bản thân trở thành bộ dạng khiến cho người ta chán ghét như vậy. Ngày hôm nay Nguyên Lâm biết đánh ngươi, là vì muốn xả giận cho Tiểu Thụy, sở dĩ hắn làm như vậy, bởi vì hai người bọn họ là bằng hữu tốt.”

“Ngươi có bằng hữu không? Chính là cái người mà mỗi khi ngươi bị bắt nạt, người kia sẽ dũng cảm đứng ra che chở cho bằng hữu của mình. Ngươi không cần đề cập đến Hà Phúc, ngươi là chủ nhân của hắn, hắn phải dựa vào ngươi mà sinh hoạt, tất nhiên sẽ giúp đỡ ngươi, còn trong lòng của hắn nghĩ ra sao thì thật khó nói.”

Hà Văn Tùng mạnh miệng nói: “Không có bằng hữu thì thế nào? Ta cái gì cũng không thiếu, không có bằng hữu cũng không sao!”

Nguyên An Bình nhìn thẳng vào mắt nhóc, đứng dậy: “Nếu như ngươi hảo hảo học tập, ta cũng sẽ dụng tâm mà dạy học cho ngươi. Còn nếu như ngươi thật sự không muốn ở lại chỗ này, vậy ta chỉ đành phải nói lời xin lỗi với Chương Lâm Dịch, dù sao ngươi cũng không muốn, có cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa gì.”

Nguyên An Bình quay người rời đi, dưới cái nhìn của hắn, phương pháp cường ngạnh ép buộc chồng chất cũng không bằng để cho người trong cuộc tự mình nguyện ý học. Nếu như Hà Văn Tùng thực sự không muốn học, cũng thật sự bài xích nơi này của hắn, vậy hắn cũng chỉ có thể thả nhóc đi. Chuyện học hành, miễn cưỡng không thể có kết quả lớn.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Sau khi về đến nhà, Hoắc Tiểu Hàn liền quan tâm hỏi: “Thế nào rồi? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao Nguyên Lâm lại đánh nhau với Hà Văn Tùng?”

“Bởi vì chuyện của Tiểu Thụy.” Nguyên An Bình không thấy tung tích của Trọng Tôn Thụy đâu, liền hỏi: “Tiểu Thụy vẫn chưa về sao?”

Hoắc Tiểu Hàn có chút bận tâm: “Vẫn chưa trở lại, hiện tại cũng không còn sớm, nên trở về rồi mới phải, ta vào trong thôn tìm Tiểu Thụy xem sao.”

“Không cần, chắc là đang ở nhà của Nguyên Lâm.” Nguyên An Bình đi vào nhà bếp giúp y một tay.

Hoắc Tiểu Hàn đem thức ăn bưng ra, có chút hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nói Nguyên Lâm đánh nhau là vì Tiểu Thụy, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

“Cụ thể thì ta không rõ lắm, có phải trưa hôm nay cảm xúc của Tiểu Thụy có chút không ổn đúng không? Hẳn là Văn Tùng đã nói gì đó không dễ nghe với Tiểu Thụy, sau khi Nguyên Lâm biết, liền thay Tiểu Thụy xả giận, đánh nhau với Văn Tùng.”

Trong mắt Nguyên An Bình, đánh nhau cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là mỗi khi gặp chuyện như vậy, phải giữ cho thái độ bình tĩnh. Kỳ thực, trong thôn vẫn thường phát sinh chuyện hài tử đánh nhau, ngay cả những người lớn, chỉ vì những mâu thuẫn nhỏ mà cũng có thể dẫn đến đánh nhau, nhưng hắn không muốn học sinh của mình trở thành những thành phần thích sử dụng bạo lực.

“Là như vậy a. Không nghĩ tới Hà Văn Tùng còn bắt nạt Tiểu Thụy.” Đối với chuyện này, trong lòng Hoắc Tiểu Hàn không thể tránh khỏi có chút tức giận với Hà Văn Tùng: “Mối quan hệ của Tiểu Thụy và Nguyên Lâm thật sự rất tốt, còn có thể vì bằng hữu mà ra mặt.”

“Ân! Chỉ là, cách giải quyết của bọn trẻ có chút không thoả đáng.”

Tại nhà Nguyên Lâm.

Sau khi Nguyên An Bình mang Hà Văn Tùng rời đi, Trọng Tôn Thụy rất áy náy nói với Nguyên Lâm: “Xin lỗi, đều là tại ta. Nếu ta không nói với ngươi những lời kia, ngươi sẽ không đánh nhau với hắn, cũng sẽ không bị An Bình ca ca mắng.”

“Không cần nói lời xin lỗi.” Nguyên Lâm nói xong, liền xoay người vào nhà, Trọng Tôn Thụy cũng đi theo.

Tuy rằng những hài tử khác rất hiếu kỳ Hà Văn Tùng đã bắt nạt Trọng Tôn Thụy như thế nào, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể từng người tản đi.

Khi Trọng Tôn Thụy về nhà, trên đường gặp phải Hà Văn Tùng cũng đang về. Trọng Tôn Thụy không biết nên đối mặt với Hà Văn Tùng như thế nào, tuy rằng trước đó nhóc nói bé như vậy, nhưng người chịu đòn cũng là nhóc, bây giờ nhìn lại, trông bộ dạng của Hà Văn Tùng rất phờ phạc, hồn bay phách lạc không biết đang nghĩ gì.

Trọng Tôn Thụy nghĩ rằng, hẳn là Nguyên An Bình kêu một mình nhóc rời đi để khiển trách một trận nên trông nhóc mới như thế.

Tâm trạng của Hà Văn Tùng rất tệ, nhìn thấy Trọng Tôn Thụy cũng không biết nên nói cái gì. Nhóc không có tinh thần nói móc, cũng tự cảm thấy lúc trước mắng Trọng Tôn Thụy như vậy có chút không đúng, nhưng nhóc cũng không thể nói ra được lời giải thích.

Cho nên, hai người chỉ một đường trầm mặc về nhà.

Hà Văn Tùng trở về phòng, nhóc không có khẩu vị ăn cơm.

Hà Phúc nhìn thấy Hà Văn Tùng trở về, lập tức tiến lên quan tâm hỏi: “Thiếu gia! Ngài làm sao vậy? Nguyên An Bình bắt nạt ngài sao?”

“Không có gì, ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.” Hà Văn Tùng ngả người lên giường.

Hà Phúc thấy tâm tình của nhóc có chút bất ổn, nhưng vẫn nhịn không được nhỏ giọng dò hỏi một câu: “Thiếu gia! Hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi, ta luôn cảm thấy ở lại đây không tốt một chút nào.”

“Đừng nói nữa, ta muốn yên tĩnh nghỉ một chút.” Hà Văn Tùng quay lưng, nhắm mắt lại, nghĩ đến những lời Nguyên An Bình nói, cảm thấy đầu óc rối như tơ vò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.