Editor: Aubrey.
Nguyên An Bình hướng trong thôn đi đến, lúc này lại phát hiện rất nhiều người trong thôn đang quét tuyết bên ngoài viện. Hắn lặng lẽ quan sát những người này, nhận ra trông mình thật giống một kẻ xâm nhập. Nhìn họ vấn tóc cổ trang, mặc trang phục nông dân, vào giờ phút này hắn mới sâu sắc cảm nhận rằng mình thật sự đã xuyên đến dị thế rồi.
Vì sợ người khác phát hiện ra sự khác thường của hắn, hắn chỉ có thể hơi cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước. Có vài người vừa nhìn thấy hắn, liền thẳng thắn hỏi một câu: “An Bình! Ngươi đi đâu vậy a?”
Nguyên An Bình chỉ đành cười đáp: “Ta muốn đi đến chỗ giếng nước, trong nhà hết nước rồi.”
Hắn cũng không dám nói thêm điều gì, cũng không tiện xưng hô với đối phương, dù sao cũng không biết bọn họ rốt cuộc là ai.
Những nữ nhân kia cùng An Bình nói vài câu, những ngày qua muốn lấy nước cũng không dễ dàng gì. Trong lúc lơ đãng, Nguyên An Bình đã nhìn thấy phương hướng có giếng nước. Bất quá, hắn tuy có chút vội vàng nhưng cũng không phản ứng ngay, điều này làm cho hắn cảm thấy được mình đang rất bình thường. Dù sao khi còn bé hắn cũng từng trong thôn sinh hoạt một thời gian, trên đường cũng sẽ bắt gặp một vài người hỏi han này nọ đại loại như: Ăn gì chưa? Chuyện học tập như thế nào? Mà có một số người cũng không hỏi câu nào.
Bởi vì chân không bị thấm nước, giày di chuyển thuận tiện hơn rất nhiều. Dọc theo con đường này, có rất nhiều nơi người ta đang quét tuyết, nhưng càng vào sâu trong thôn tuyết lại càng ít đi. Căn cứ đến vài câu mà người lúc nãy đã nói cho hắn biết, giếng nước là được đặt trên một khoảng đất trống, bên cạnh còn có một cây dâu khá to.
Nguyên An Bình nhìn thấy giếng nước, chiếc giếng cổ kia dùng đá xanh đắp lại, phía bên ngoài vây quanh một tầng lan can bằng gỗ, hẳn là phòng ngừa tiểu hài tử không cẩn thận rơi vào trong giếng. Đây là loại giếng nước rất cũ, phương thức lấy nước giống như mình từng thấy trên ti vi là dùng bánh xe treo múc nước lên. Lúc này cũng không có người nào đến múc nước, có lẽ tất cả đều đang bận rộn xử lý sân nhà cùng nóc nhà bị phủ đầy tuyết.
Nguyên An Bình đi đến bên cạnh giếng, bây giờ chiều cao chỉ hơn 1m6, hắn muốn đứng bên cạnh giếng nhìn xem bên trong có gì cũng không thể nhìn thấy. Đi quanh giếng nước một vòng, hắn muốn xem một chút có thể lấy nước lên hay không, liền động thủ bắt lấy cái tay cầm. Không lay động nỗi hai vòng, hắn liền phát hiện xác thực rất vất vả, bất quá vẫn còn chịu đựng được.
Khi hắn thật vất vả đem thùng đựng nước kéo lên, lại nhận ra rằng muốn kéo được thùng đựng nước này lên còn cần phải có một chút kỹ thuật. Giữa lúc Nguyên An Bình tự hỏi làm sao để có thể đem thùng đựng nước thuận lợi kéo lên mặt đất, đột nhiên chú ý tới một thiếu niên nhấc theo một cái thùng cũng muốn đến đây lấy nước. Hắn cả kinh, bàn tay bỗng dưng nới lỏng, thùng đựng nước liền bịch một tiếng rơi xuống dưới.
Nguyên An Bình để ý tới thiếu niên khi thấy hắn đem thùng đựng nước rơi xuống giếng liền nhíu mày, ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc. Hắn ho khan một tiếng giảm bớt tình hình khó xử này, sau đó nhường ra vị trí: “Ngươi múc nước đi.”
Thiếu niên kia lắc lắc đầu: “Ngươi tới trước, phải để ngươi lấy nước trước.” Thanh âm của y có chút thấp, nghe thật giống như bộ dạng uể oải.
Nguyên An Bình có chút không tự nhiên nở nụ cười: “Ta không mang theo thùng đựng, chỉ là... Khát nước nên muốn lấy một chút nước uống. Ta không vội, ngươi đến múc nước trước đi.”
Thiếu niên kia không để ý đến cái cớ sứt sẹo của hắn, cũng có lẽ hiện tại đang là mùa đông, đối phương muốn uống chút nước giếng cũng là rất bình thường. Bất kể là nguyên nhân gì, thiếu niên nghe Nguyên An Bình nói thế liền tiến lên lấy nước, mà Nguyên An Bình thì lại đứng bên cạnh không lo lắng bị người khác nhìn.
Thiếu niên này nhìn rất thanh tú, chiều cao so với hắn cũng không khác biệt bao nhiêu, cũng rất gầy, sắc mặt phi thường tái nhợt không có tý huyết sắc nào, giống như chính mình ngày hôm qua nhìn thấy ở trong gương. Hơn nữa, đồ mặc cũng rất cũ nát, cũng giống như trang phục mà hắn đang mặc. Bởi vì dọc theo đường tới đây, hắn gặp được rất nhiều người, cho nên hắn biết được số người ăn mặc cũ nát như thế này chỉ là con số ít. Mặc dù trên y phục của mọi người khó tránh khỏi sẽ có vài chỗ chắp vá, nhưng đa số đều rất dày, còn như y phục của bọn hắn thoạt nhìn mỏng hơn nhiều.
Thiếu niên trước tiên kéo kéo dây thừng, liền để thùng đựng nước tiến vào bên trong. Khi y di chuyển bánh xe, rõ ràng có thể thấy được rất vất vả, hơn nữa cổ tay lộ ra cũng cực kỳ nhỏ gầy.
Thế nhưng đối phương vẫn tiếp tục di chuyển thùng đựng nước, lúc này Nguyên An Bình nhìn thấy y nỗ lực nghiêng người, tận lực duỗi cánh tay dài đem thùng kéo đến bên người, sau đó nhấc theo thùng đựng nước đổ nước vào thùng của mình. Quá trình này tuy rằng không tốn nhiều thời gian, mà thoạt nhìn thiếu niên cũng vô cùng cực khổ. Vả lại, hắn còn nhìn thấy trên tay của thiếu niên có rất nhiều vết nứt do bị lạnh.
Nguyên An Bình cảm thấy thiếu niên này sống thật không dễ dàng, hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy qua hài tử nào khổ cực như vậy, liền muốn tiến lên hỗ trợ.
Nguyên An Bình thử hỏi: “Ta giúp ngươi di chuyển bánh xe nhé?”
Thiếu niên có chút bất ngờ nhìn về phía Nguyên An Bình, không chờ y có phản ứng gì, Nguyên An Bình liền tiến lên phía trước thế chỗ y, học theo bộ dáng của y kéo kéo dây thừng rồi đem thùng đựng nước kéo lên. Nhưng mà chuyện này hiển nhiên là việc cần kỹ thuật, kéo nhiều lần mới làm được, sau đó hắn thở phào một hơi, thành công là tốt rồi.
Hai người phân công hợp tác, một người di chuyển bánh xe, một người kéo thùng đựng nước. Chẳng mấy chốc, thiếu niên liền đem nước đổ đầy thùng.
Thiếu niên nhìn về phía Nguyên An Bình, có chút không biết nói như thế nào: “Tạ... Tạ ơn ngươi.”
Nguyên An Bình nhếch miệng cười cười: “Không khách khí, không khách khí. Một mình ngươi nhấc theo thùng đựng nước như thế này có ổn không?” Thùng đựng nước kia cũng không nhỏ, mà thiếu niên này lại gầy như vậy.
Thiếu niên đưa tay xách thùng đựng nước lên: “Không có chuyện gì, ta quen rồi.”
Khi thiếu niên đang muốn nhấc thùng đựng nước rời đi, thì một đám hài tử khoảng bảy tám tuổi vừa đánh lộn vừa chạy tới. Lúc nhìn thấy thiếu niên, một đứa trong đó nói: “Các ngươi xem kìa! Hoắc Tiểu Hàn lại ra ngoài lấy nước.”
Một đứa khác tỏ ý muốn cười trên nỗi đau của người khác, cười nói: “Khà khà! Ta có nghe nương của y nói, Hoắc Tiểu Hàn nếu lấy không đủ nước sẽ không có cơm ăn.”
Có hài tử nói chuyện cộc lốc: “Hoắc Tiểu Hàn thật đáng thương, không có cơm ăn. Nương của y tại sao lại hư như vậy?” Đối với đứa nhỏ này, không được ăn cơm chính là hình thức trừng phạt thống khổ nhất.
Một hài tử khác lại nói tiếp: “Bàn Đôn! Ngươi thì biết cái gì? Nương ta nói Hoắc Tiểu Hàn không chỉ là song nhi, còn khắc cha nương. Nương y lúc trước sinh y ra xém chút nữa là chết rồi, cha y cũng bởi vì y mà lâm bệnh nặng. Nương ta nói y có mệnh xui xẻo, không tốt, không tốt.”
Một vài hài tử khác cũng dồn dập kêu lên: “Ta cũng nghe nương ta kể.”
Mà Bàn Đôn kia thì lại ngây ngốc hỏi: “Tại sao nương ta không nói với ta a?”
Những hài tử khác lại nói: “Bởi vì ngươi ngốc chứ gì.”
“Hoắc Tiểu Hàn là con ma đen đủi, ai đi cùng với y đều bị xui xẻo, chúng ta đừng chơi với y.”
Nguyên An Bình nghe những hài tử kia ngươi một lời ta một lời, rồi nhìn đến thiếu niên ngồi chồm hỗm trên mặt đất đang cúi đầu trông rất đáng thương. Hắn nghiến răng, thực sự là niên đại nào cũng không thiếu mấy đứa nhóc đầu gấu như vầy.
Hắn hướng về phía những hài tử đứng cách hắn không xa hô to: “Không có chuyện gì thì lăn đi chỗ khác chơi, ở đây nói linh tinh cái gì? Mau đi đi!”
Nghe thấy Nguyên An Bình nói, mấy hài tử đều tò mò nhìn hắn. Trong đó có một đứa với bộ dáng khá cao, xem ra là thủ lĩnh của đám hài tử kia: “Này! Nguyên An Bình, ngươi đang nói giúp cho Hoắc Tiểu Hàn sao? Khà khà! Ta nghe nương ta kể, Hoắc Tiểu Hàn có thể lấy chồng, ngươi có phải là muốn thành thân với y nên mới đối với y tốt như vậy không a? Nương ta còn kể, người như ngươi không hảo để lấy vợ, vì thế ngươi mới muốn thành thân với Hoắc Tiểu Hàn có đúng hay không?”
Những hài tử khác liền ồn ào hùa theo: “Hoắc Tiểu Hàn là tiểu nương tử của Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn là tiểu nương tử của Nguyên An Bình.”
Nguyên An Bình đầu tiên nghe thấy thiếu niên này có thể lấy chồng liền cả kinh, tiếp đến nghe những lời nương của tiểu tử này nói, liền cảm thấy nương hắn thật đúng là một bà tám. Thầm nghĩ ta còn trị không được nhãi con này sao? Hắn liền làm một bộ mặt khinh bỉ đáp trả hài tử kia: “Còn tưởng rằng ngươi ghê gớm lắm, hoá ra đều là do nương của ngươi nói. Chậc! Thì ra trong thôn này toàn dựa vào đàn bà, thật không ra dáng nam tử hán chút nào, ta xem thường ngươi!”
Hài tử kia vừa nghe Nguyên An Bình nói như vậy, lập tức giận đến mức mặt đỏ lên: “Ngươi có quyền gì xem thường ta? Ta cho ngươi biết, ta chính là lão đại của bọn họ!”
Nguyên An Bình ôm cánh tay tiếp tục từ trên cao nhìn xuống, dùng ngữ khí rất không tiết chế nói: “Hừ! Ngươi ba câu đều không rời nương ngươi, chả khác gì hài tử chưa cai sữa, còn tưởng mình là lão đại, thực sự là làm ta cười chết rồi! Nếu là ta, khẳng định sẽ không tiếp thu một đứa bé chưa cai sữa như ngươi làm lão đại. Ngươi xem dáng dấp ngươi kìa, nói Hoắc Tiểu Hàn làm sao cơ? Ngươi tự suy nghĩ một chút có phải trong thôn chỉ có đàn bà mới nói Hoắc Tiểu Hàn như vậy, còn đàn ông trong thôn đều không nói phải không? Nhưng các ngươi đã nói như vậy, liền nói rõ các ngươi cũng không phải đàn ông, đều là đồ đàn bà lắm mồm lắm miệng.”
Những hài tử kia đều bị Nguyên An Bình nói đến doạ chúng sửng sốt một hồi, suy nghĩ kỹ một chút quả thật chưa từng nghe cha mình kể qua cái gì. Bọn họ cũng không ngẫm lại, cha bọn họ cả ngày chỉ lo nghĩ thu hoạch lương thực từng cái từng cái như thế nào, nào còn có tâm tư đi vạch trần chuyện nhà người ta. Còn Tiểu Bàn Đôn, một hài tử thoạt nhìn chỉ khoảng năm sáu tuổi, thì lại chớp chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn Nguyên An Bình với một bộ dạng thật sự sùng bái, trong lòng lại nghĩ hắn dám cùng Lý Tử ca cãi nhau thật sự là lợi hại!
Những hài tử trước đó từng nói nghe nương mình kể qua đều ngậm miệng lại, xem như chính mình chưa từng nói cái gì. Mà hài tử cầm đầu kia lại đỏ mặt tía tai, đối Nguyên An Bình quát: “Không nói tới Hoắc Tiểu Hàn, ngươi lại dám nói ta không phải là đàn ông, ta với ngươi sẽ đánh nhau sau!” Sau đó hướng đám tiểu đệ phía sau quát: “Chúng ta đi!”
Nguyên An Bình thấy mấy đứa nhóc đầu gấu này cuối cùng cũng chịu đi, thâm tâm liền đắc ý: “Tiểu tử, hẹn ngày chiến đấu!”
Thấy thiếu niên kia còn ngồi xổm ở trên mặt đất, hắn cũng ngồi xuống an ủi: “Lời của đám tiểu tử đó ngươi đừng để trong lòng, coi như bọn chúng đang đánh rắm đi.” Nói xong hắn lại phát hiện tình trạng của Hoắc Tiểu Hàn không đúng, mới chú ý tới đối phương đang một tay ôm bụng, sắc mặt rất khó coi, bộ dạng lại rất thống khổ.
Nguyên An Bình liền vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Làm sao?”
Hoắc Tiểu Hàn âm thanh suy yếu nói: “Đau bụng, lát sau là tốt rồi.”
Nguyên An Bình cau mày, lo lắng nói: “Đau bụng không phải là việc nhỏ, ngươi tốt nhất nên đi tìm đại phu đi.”
Hoắc Tiểu Hàn lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu, đây là do đói bụng. Không cần đi đại phu.” Y vẫn luôn cúi đầu không nhìn tới Nguyên An Bình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nguyên An Bình vừa nghe y nói là đói bụng, vậy thì không phải là đau bụng mà là đau dạ dày, nghĩ đến những lời mấy đứa nhỏ kia nói, liền cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn cũng thật là đáng thương. Đầu óc xoay chuyển một chút, bàn tay liền tiến vào trong lồng ngực, từ trong không gian lấy ra hai củ khoai lang nướng đưa cho Hoắc Tiểu Hàn: “Cái này cho ngươi ăn.”
Hoắc Tiểu Hàn quay đầu nhìn về phía Nguyên An Bình, con mắt đỏ ngầu, nhưng lại lắc đầu một cái: “Ta không ăn, ta nghe nói nhà ngươi cũng không dễ dàng gì, hoàn toàn là dựa vào nhà của đại bá ngươi. Ta lấy nước xong là sẽ có ăn ngay.”
Nguyên An Bình cảm thấy tâm địa Hoắc Tiểu Hàn này thật tốt, chính mình như vậy còn lo cho người khác. Bất quá hắn vẫn là kiên quyết nhét khoai lang vào trong tay Hoắc Tiểu Hàn: “Ngươi yên tâm đi, ta không đến mức thảm như vậy. Ngươi mau ăn, đừng tưởng rằng đau bụng là chuyện nhỏ, đau nhiều lần sẽ sinh bệnh. Nghe ta, mau thừa dịp đồ ăn còn nóng, nhanh làm ấm dạ dày đi.”
Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu nhìn khoai lang trong tay, cảm nhận độ ấm của khoai lang. Y chưa bao giờ trải qua thời khắc nào ấm áp như vậy, liền cúi thấp xuống vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Nguyên An Bình không biết đối phương cảm kích sự giúp đỡ của hắn như thế nào, Hoắc Tiểu Hàn từ nhỏ đến lớn đều bị bắt nạt rất nhiều, có thể nói từ xưa đến nay chưa từng có ai đứng ra nói đỡ cho y, không một ai giúp y. Y mang theo gánh nặng khắc cha nương, còn bị người xem như là bằng hữu tốt nhất của y phản bội, nếu ai đi cùng y đều sẽ mang danh tiếng xui xẻo, liền cũng không ai nguyện ý tới gần y.
Y bị đả kích rất mạnh mẽ, thậm chí còn cảm thấy có sống cũng không được tích sự gì, nhưng y lại không muốn chết. Trong lòng y còn có một nguyện vọng nhỏ, chờ y thành thân xong sẽ rời khỏi cái nhà kia, có lẽ sinh hoạt sẽ tốt hơn. Còn những hài tử kia nói Nguyên An Bình muốn cùng y thành thân nên mới đối tốt với y, thì y lại không dám tin.
Y có biết Nguyên An Bình, đối phương là một trong số ít những người đọc sách trong thôn. Y từng quan sát đối phương từ đằng xa, cảm thấy rằng hắn cùng những hài tử khác không giống nhau, cũng chưa từng bắt nạt chính mình. Tuy rằng chuyện hắn giúp y không lớn, nhưng y lại cảm thấy chuyện này đối với y mà nói là thiện ý to lớn nhất rồi.
Hai củ khoai lang khá to, Hoắc Tiểu Hàn ăn một củ liền thấy no rồi, hơn nữa có thể sẽ có người đến múc nước, y sợ bị nhìn thấy, truyền đi sẽ không tốt. Y ngược lại là không sợ cái gì, nhưng y có quen bá mẫu của Nguyên An Bình, nếu để cho đối phương biết Nguyên An Bình đem đồ ăn nhà hắn cho người khác ăn, nhất định sẽ làm ầm ĩ.