Editor: Aubrey.
Kiểm tra xong hai đứa bé kia, hắn nhìn xuống chữ Nguyên Đại Hà viết, tuy rằng hình thù có chút khó coi, nhưng chữ viết thì đúng rồi. Hắn để ba hài tử đồng thời luyện tập một phen, đồng thời cũng kiểm tra lẫn nhau xem có viết chính xác hay không. Nửa giờ sau, thấy không sai biệt lắm, hắn vỗ tay một cái: “Tới giờ nghỉ ngơi rồi.”
Nghe đến Nguyên An Bình nói, Bàn Đôn cùng Lý Tự đều ngừng lại, Nguyên Đại Hà răm rắp học theo, cũng đem cành cây nhỏ trong tay bỏ vào trong hộp đựng cát.
Nguyên An Bình từ trong nồi lấy ra ba củ khoai lang đã luộc chín phân phát cho bọn họ, chính mình cũng cầm một cái: “Ăn một chút làm ấm cơ thể đi, ngày hôm nay trời âm u, cũng không biết có tuyết rơi hay không.”
Lý Tự gặm khoai lang nói: “Gia gia ta nói, khí trời này tuyết rơi không nổi đâu, ngày mai khẳng định trời sẽ nắng.”
Nguyên An Bình tin tưởng kinh nghiệm lão nhân: “Trời nắng thì tốt rồi, có thể ở trong sân phơi nắng hoặc tắm nắng.” Hắn cắn một ngụm khoai rồi nuốt xuống, tỉ mỉ nhìn về phía đồ ăn của ba đứa nhỏ, đôi mắt xoay chuyển một chút, liền hỏi Lý Tự: “Lý Tự! Ta hỏi ngươi chút chuyện, xem ngươi có phải biết hết hay không.”
Lý Tự ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Hảo! Ngươi hỏi đi.”
“Ngươi biết trong thôn chúng ta có những dòng họ nào không? Cái nào là thế gia vọng tộc? Cái nào là dòng họ ngoại lai? Đương nhiên, ta chỉ hỏi họ của nam nhân thôi.”
Lý Tự sắp xếp một chút từ ngữ, nhóc nói rất tỉ mỉ: “Đương nhiên biết hết, trong thôn chúng ta tổng cộng có năm dòng họ. Theo thứ tự là Lý, Nguyên, Trương, Hoắc, Chu. Mà họ Lý, Nguyên, Trương là ba thế gia vọng tộc. Kỳ thực từ rất lâu trước kia, ba họ Lý, Nguyên, Trương vốn là ba ngôi làng khác nhau, nhưng đáng tiếc gặp phải thiên tai, nhiều người chết, họ chạy nạn khắp nơi, ba ngôi làng này cũng không còn lại bao nhiêu người, nên đã đem gộp lại thành cái thôn này. Mà họ Hoắc vào lúc ấy là chạy nạn đến đây, thời điểm bọn họ đến cũng chỉ có hai nhà, giờ đã thành mười mấy gia đình. Còn họ Chu là năm năm trước đến đây, bọn họ xin vào trong thôn ở, cũng là thân thích của Tam bá mẫu nhà họ Lý, cho nên trong thôn chỉ có một hộ nhà họ Chu.”
Nguyên An Bình nghe xong liền gật đầu: “Vậy ngươi biết nhân mạch nhà ta có bao nhiêu người không?”
“Đương nhiên ta biết.” Lý Tự đang muốn nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sau đó hừ một tiếng: “Ta sẽ không bị trúng kế của ngươi, ngươi sẽ lại nói ta lắm mồm như đàn bà cho mà xem!”
Nguyên An Bình sững sờ, nghĩ thầm tiểu tử này có năng lực ghi nhớ thật sự rất cao, hắn vẫn là nhọc lòng giải thích một chút: “Ngươi nghĩ sai rồi, một người đối với những chuyện to nhỏ gì xảy ra đều biết, vậy nói rõ hắn có năng lực thám thính thông tin rất mạnh, nên không thể gọi hắn lắm mồm. Mà ai đem những gì mình thám thính được đi *thuyết tam đạo tứ, truyền các loại lời đồn thì đó mới gọi là loại đàn bà lắm mồm.”
*thuyết tam đạo tứ: nói linh tinh, nói bậy nói bạ, không hoàn toàn đúng sự thật.
Lý Tự suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng coi như có đạo lý: “Vậy cũng tốt. Một mạch nhà các ngươi đều nói hết từ đầu tới nay a?”
Nguyên An Bình nghĩ một hồi: “Từ đời ông nội ta đến nay đi.”
Lý Tự nói: “Gia gia của ngươi tổng cộng có hai huynh đệ, từ già tới trẻ, bên trên còn có ba người tỷ tỷ và một ca ca. Nhà gia gia ngươi không giàu có gì, nãi nãi ngươi lại khổ cực đem ba đứa nhỏ đều nuôi lớn, khuê nữ thì gả cho thôn Lâm gia, hai người con trai theo thứ tự là Đại Sơn đại bá cùng Tiểu Sơn đại bá. Ngươi nên gọi Đại Sơn là đại bá, Tiểu Sơn là thúc thúc, tuy nhiên nhà các ngươi cùng nhà bọn họ lại quan hệ không tốt, hình như là bởi vì tiểu thúc ngươi. Nghe nói tiểu thúc của ngươi đem Tiểu Sơn thúc đẩy lăn xuống sườn núi, làm chân bị té gãy, sau đó chân cũng bị phế. Nãi nãi của ngươi là một người mạnh mẽ, liền vô cùng đau lòng tiểu thúc của ngươi, quyết không thừa nhận Tiểu Sơn thúc là do tiểu thúc ngươi đẩy, nói chính là do hắn sơ suất. Nãi nãi ngươi quấy nhiễu một phen, gia gia ngươi thấy nãi nãi ngươi như vậy cũng hết cách rồi, cuối cùng một phân tiền cũng không đưa cho nãi nãi ngươi, cho nên hai nhà liền cắt đứt quan hệ với nhau.”
Lý Tự nhìn Nguyên An Bình liếc mắt một cái, thấy mình nói như vậy hắn đều không sinh khí, liền tiếp tục nói: “Về phần một nhà của ngươi, nãi nãi ngươi cấp gia gia ngươi tổng cộng sinh bốn hài tử, lão đại là đại bá của ngươi tên Nguyên Căn Thịnh, lão nhị là cô cô ngươi tên Nguyên Thảo, lão tam là cha ngươi tên Nguyên Căn Tốt, lão tứ chính là tiểu thúc ngươi tên Nguyên Căn Thạc. Sau khi cha nương ngươi thành thân một năm thì gia gia ngươi qua đời, nãi nãi ngươi liền nói nương của ngươi là sao chổi, phi thường không thích nương ngươi. Cha ngươi vốn là không được lòng bà nên đã che chở cho nương của ngươi, nãi nãi ngươi liền nhờ vào đó mà phân gia. Phần lớn gia sản đều phân cho tiểu thúc của ngươi, nói cái gì mà bà quá bất công với tiểu thúc ngươi, tiểu thúc ngươi tự nhiên muốn được phân thật nhiều. Nói đến nãi nãi ngươi làm như vậy có thể là không đúng, dù sao cũng đều là nhi tử của mình, nãi nãi ngươi bởi vì tiểu thúc ngươi nên cứ muốn trụ ở nhà tiểu thúc, chỗ tốt gì cũng đều cho tiểu thúc ngươi.
Nhà đại bá của ngươi lại không được phân nhiều đất đai, mà nhà các ngươi được phân cho toàn là đất đai thuộc loại hạ đẳng. Bất quá cũng hoàn hảo đủ cho cha nương ngươi sinh sống, cha ngươi vốn rất thông minh, tự mình tìm tòi cách làm một ít gia cụ, sinh hoạt cũng liền chậm rãi dễ chịu hơn, đem phòng ở đắp gạch xây lên, cũng đưa ngươi đến Tư Thục đi học. Ông nội ta có nói cha ngươi rất có tiền đồ, đáng tiếc sau này bị bệnh, không được chữa trị nên đã mất vào năm trước. Nương ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu, nửa năm trước cũng vừa mất, ngươi liền biến thành một đứa trẻ đáng thương không cha không nương. Nhưng mà nãi nãi của ngươi đi càng sớm hơn, sau khi tiểu thúc ngươi thành thân chưa tới một năm liền đi. Ông nội ta đã nói với ta, nếu không phải nãi nãi của ngươi đi sớm, nhà ngươi dù có thể kiếm tiền cũng sẽ bị nãi nãi ngươi kéo người đến chiếm lợi vào trong túi của tiểu thúc ngươi.
Nãi nãi của ngươi chết sớm, nói như vậy tiểu thẩm của ngươi cũng là đồ sao chổi. Tuy nhiên, tiểu thẩm Phương Hoa của ngươi cũng mạnh mẽ giống như nãi nãi ngươi, không ai dám nói gì nàng, nếu không nàng liền sẽ đứng trước cửa nhà người ta mắng nửa ngày. Tiểu thúc ngươi không phải người tốt, thừa dịp lúc cha ngươi bị bệnh liền nói cái gì mà muốn mua sân nhà ngươi, kết quả khế đất đều đã viết, vốn là xác định tổng cộng có mười lăm lượng bạc, kết quả ngay cả hai lượng bạc còn chưa đủ, vẫn cứ nói cho qua. Nương ngươi rất hận bọn họ, bệnh tình của cha ngươi cũng bởi vì vậy mà không có bạc trì hoãn. Nhi tử Nguyên Đại Phú của hắn cũng không phải thứ gì tốt, ta là xem thường chuyện mang theo nó đi chơi.”
Bàn Đôn ở một bên nghe xong, sững sờ nói: “Nhà tiểu thúc ngươi không phải người tốt a! Đúng rồi! Nhà bọn họ nếu có đến đây tìm ngươi, ngươi phải đuổi bọn họ đi về, không cho bọn họ vào nhà!”
Nguyên Đại Hà cũng rất tán đồng với câu nói của Bàn Đôn, bé cũng rất không thích cả nhà tiểu thúc bọn họ, cứ thích ngóng chuyện nhà của người khác, Đại Phú cũng từng bắt nạt Tiểu Hà.
Nguyên An Bình nghe xong cũng không nghĩ tới chính mình lại có thân thích cực phẩm như vậy, nhưng cũng không làm sao để ở trong lòng, chuyện của cha nương hắn đều đã qua rồi, cho dù không có bọn họ thì có thể như thế nào. Dù sao nói đến trưởng bối, bối phận của đại bá vẫn cao hơn nên sẽ chiếm ưu thế, dẫu sao cũng là huynh trưởng cùng cha không phải sao?
Nguyên An Bình ngược lại là không có cảm xúc tức giận gì: “Chúng ta nói chuyện khác. Ngươi nhận biết Hoắc Tiểu Hàn, vậy nhà bọn họ rốt cuộc là cái loại tình huống gì?”
Lý Tự vừa nghe vậy, liền gào to nói: “Ta biết ngay ngươi muốn thú Hoắc Tiểu Hàn làm tiểu tức phụ!”
Nguyên An Bình gõ nhóc một cái: “Nói nhảm gì đấy? Cái gì tiểu tức phụ với không tiểu tức phụ? Chớ nói lung tung!”
Lý Tự sờ vào chỗ đầu bị đánh đau, bĩu môi: “Có gì không tốt mà không thừa nhận? Y là song nhi, qua năm là mười sáu tuổi, thú y về có làm sao đâu?”
Nguyên An Bình dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn nhóc: “Đừng nói bậy! Cái gì mà song nhi? Y không phải cũng lớn lên như chúng ta sao?”
Lý Tự kinh ngạc: “An Bình ca! Ngươi không thể nào không biết Hoắc Tiểu Hàn là song nhi đi! Nương ta... Ta đã nói với ngươi, song nhi cùng tiểu cô nương giống nhau đều có thể sinh con cho chúng ta. Song nhi tuy rằng lớn lên như chúng ta, nhưng mà so với chúng ta nhỏ gầy hơn một chút, cũng dễ nhìn hơn chúng ta, đương nhiên ngươi cũng rất soái a. Khả năng là ngươi không quá quan tâm đến sự tình trong thôn, mới có thể không biết Hoắc Tiểu Hàn là song nhi. Bất quá, nương của ta lại không cho ta thú song nhi, nói song nhi không dễ sinh như tiểu cô nương, nàng muốn ôm cháu trai.”
Nguyên An Bình nghe đến chính mình vừa gặp phải một thiếu niên có thể sinh con, mà người dân nơi này đã xem mãi thành quen, hắn thật sự là khiếp sợ không thôi. Thay đổi đề tài một chút, hắn cười mắng: “Tiểu tử thúi chưa dứt sữa, mới bao nhiêu tuổi mà nói chuyện cưới vợ!”
Bàn Đôn vui vẻ cười hớn hở, cũng biểu thị: “Nương ta đáp ứng tương lai cũng cho ta thú một tiểu tức phụ xinh đẹp.” Được rồi, cái này càng sớm hơn.
Đại Hà thì lại mặt đỏ hồng cúi đầu, không có cùng họ tham gia thảo luận.
Nguyên An Bình đổi chủ đề: “Ngưng nói linh tinh có được không? Cùng ta nói một chút tình huống trong nhà Hoắc Tiểu Hàn đi.”
Lý Tự bĩu môi khinh thường, nghĩ thầm: Còn nói không muốn lấy người ta làm tiểu tức phụ. Bất quá, nhóc đành thành thật cùng hắn nói một chút.
Nguyên lai nhà của Lý Tự ngụ ở sát vách nhà của Hoắc Tiểu Hàn, cho nên biết được rõ ràng hơn một chút. Phụ mẫu của Hoắc Tiểu Hàn đều còn, cha y gọi là Hoắc Lão Hắc, nương y họ Lưu. Trong nhà có tổng cộng sáu hài tử, Nguyên An Bình nghe mà líu lưỡi, nương của Hoắc Tiểu Hàn cũng thật đủ sức để sinh! Trước Hoắc Tiểu Hàn có ba người ca ca, một tỷ tỷ, y đứng hàng thứ năm, sau còn có một tiểu muội muội nhỏ hơn y một tuổi.
Đại ca y Hoắc Dương Sinh hai mươi lăm tuổi đã cưới vợ sinh con, con lớn nhất sáu tuổi sắp lên bảy, tên là Hoắc Phú Quý, tiểu nhi tử ba tuổi tên là Hoắc Vinh Hoa, thê tử là Hàn thị. Tỷ tỷ gọi Hoắc Tiểu Tuyết, cũng đã sớm xuất giá, gả cho người nhà của bổn thôn họ Nguyên. Nhị ca Hoắc Tiểu Hàn là Hoắc Đại Vũ, hai mươi ba tuổi cũng đã thành thân, thê tử là Nguyên thị, chính là thân nhân của gia đình mà tỷ tỷ được gả qua, hắn cũng có một nữ nhi năm nay năm tuổi. Tam ca Hoắc Hạ Sinh mười tám tuổi thì vẫn chưa thành thân, còn muội muội của Hoắc Tiểu Hàn gọi là Hoắc Hương Hương.
Người nhà này, được coi trọng nhất chính là lão đại Hoắc Dương Sinh, đau lòng nhất là tiểu nhi tử Hoắc Hạ Sinh. Mà người họ Lưu yêu thích nhất chính là Hoắc Hương Hương lớn lên rất thông minh lanh lợi, đây chính là bà cẩn thận từng li từng tí một nuôi nấng, chờ nàng lớn lên rồi sẽ gả cho người nhà nào có tiền, để một nhà bọn họ được sống một cuộc sống tốt. Người bị làm lơ nhiều nhất thế nhưng là Hoắc Đại Vũ, mà sáu huynh muội nhà này đều không muốn tiếp đãi nhất chính là Hoắc Tiểu Hàn, cũng bởi vì thời điểm sinh y ra nương y bị khó sinh.
Trải qua thời khắc xém chút nữa là đem mạng ném đi, khiến cho họ Lưu hận đến tận xương tuỷ. Vì muốn trả thù Hoắc Tiểu Hàn, nên gặp ai cũng đều nói Hoắc Tiểu Hàn khắc bọn họ, bị đau đầu nhức óc gì đều đỗ hết lên đầu của Hoắc Tiểu Hàn, ngay cả chuyện thu hoạch đất nhà mình không tốt đều là do Hoắc Tiểu Hàn, phàm là chuyện xui xẻo ở nhà bọn họ tất cả đều thuộc về kết quả trên người của Hoắc Tiểu Hàn. Lâu dần, đại đa số gia đình cũng đều tin những lời giải thích nói Hoắc Tiểu Hàn *mệnh ngạnh khắc với thân nhân. Thấy người nhà này dằn vặt Hoắc Tiểu Hàn như vậy, cũng cảm thấy là do Hoắc Tiểu Hàn quá xui xẻo, bị đánh mắng cũng là phải.
*mệnh ngạnh: số hay mang xui xẻo đến cho người khác.
“Hoắc Tiểu Hàn thật đáng thương, nếu nương ta không cho ta ăn cũng không cho ta mặc, ta khẳng định sống không nổi nữa.” Bàn Đôn nghe Lý Tự kể lại, ngẫm lại nếu đổi đến trên người mình, nhất thời đôi mắt liền ngập nước, sau đó trưng ra bộ dáng hơi sợ vỗ ngực một cái: “Hoàn hảo nương ta cùng nương Hoắc Tiểu Hàn không giống nhau.”
Lý Tự cũng rất đồng cảm: “Hoắc Tiểu Hàn xác thực rất đáng thương, ta nghe nói xưa nay y chưa từng mặc qua quần áo mới. Mỗi ngày đều làm việc đến không đủ sống, làm xong còn không có cơm ăn. Nương y rất thường hay mắng y, ta ở trong sân nhà ta đều nghe rất rõ ràng, nói y hết ăn lại nằm, không chịu làm việc.”
Nguyên An Bình nghe Lý Tự nói, thâm tâm không khỏi bị đè nén. Một nhà kia của Hoắc Tiểu Hàn quả thực đều là cực phẩm, nếu có người đối với y hơi thân thiết một tý, Hoắc Tiểu Hàn cũng sẽ không trải qua thảm trạng như vậy.
Nguyên An Bình không nhịn được nguýt nhóc một cái: “Nếu ngươi cảm thấy được y đáng thương như vậy, sao còn đi bắt nạt y?”
Lý Tự gãi gãi mặt có chút ngượng ngùng: “Cái kia... Ta cũng không tính là cái gì bắt nạt y, chỉ là chọc y vài câu. Cho tới bây giờ ta đều chưa dẫn người đánh qua y, cũng không cho người ném đá y. Nguyên Đại Phú lại thường thường làm như vậy, ta nhìn rất không lọt mắt. Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn khắc cha nương xem như là bất hiếu, hơn nữa còn liên luỵ bạn của y bị thương, ta bảo những người chơi cùng ta đừng tiếp cận y cũng là vì muốn tốt cho bọn họ. Mặc dù ta biết y phải trải qua cuộc sống rất đáng thương, nhưng miệng lại không thể kiềm chế được, nên chỉ chọc một chút thôi.”
Nguyên An Bình thở dài, ở cổ đại, cha mẹ còn lớn hơn trời, đừng nói ngược đãi hài tử, cho dù động thủ đánh chết cũng sẽ không có tội danh lớn lao gì. Không phải có một câu nói sao? Cha muốn con chết, con không thể không chết.
Lý Tự thấy Nguyên An Bình thở dài, liền cảm thấy hắn nhất định là đau lòng Hoắc Tiểu Hàn, liền nói: “An Bình ca! Ngươi nếu muốn thì thú Hoắc Tiểu Hàn cũng rất tốt, ta nghe nói nhà y đem y nuôi lớn, chính là muốn bán y đến thành trấn cho những người có tiền trong đó mang về làm thiếp. Cũng bởi vì nghĩ sẽ bán được giá cao, nên xưa nay thời điểm bọn họ đánh Hoắc Tiểu Hàn đều không đánh qua mặt.”
Lý Tự nhỏ giọng nói: “Có lần ta lén lút nghe được Hoắc Hạ Sinh cùng Hoắc Dương Sinh nói chuyện. Hoắc Hạ Sinh nói muốn đem Hoắc Tiểu Hàn bán đến cái gì có thể câu khách trong sân được mười mấy lượng bạc, nhưng mà Hoắc Dương Sinh lại nói sẽ đem Hoắc Tiểu Hàn gả cho lão gia có tiền trong thị trấn làm thiếp. Không chỉ có thể lấy được một chút phí bán mình, mà còn có thể thỉnh thoảng đi tống tiền y, cũng có thể bắt bí Hoắc Tiểu Hàn làm trợ cấp cho nhà hắn. Ta hỏi ông nội ta, ông nói chỗ câu khách gì đó là nơi phi thường phi thường đáng sợ, nơi đó căn bản không phải địa phương thích hợp cho chúng ta.”
Nguyên An Bình thật sự tức giận đến cắn răng, người nhà này quả thực không bằng súc sinh.
Lý Tự nói thêm một câu: “An Bình ca! Ngươi thú Hoắc Tiểu Hàn cũng không tồi, mọi người đều nói ngươi cũng khắc cha nương, hai ngươi mệnh đều ngạnh, cùng một chỗ là không có chuyện gì.”
Vốn là phải tức giận, Nguyên An Bình lại bị Lý Tự nói một câu này làm cho dở khóc dở cười, bất quá chính mình còn niên thiếu mà đã mất cha mất mẹ, phóng tới trong miệng mấy bà thím ba hoa không phải chính là khắc phụ mẫu đây sao?
Bàn Đôn cũng gật đầu biểu thị rất tán thành: “An Bình ca ca! Hoắc Tiểu Hàn lớn lên rất đẹp, có thể thú làm tức phụ a.”
Nguyên An Bình trừng mắt liếc Bàn Đôn một cái, Bàn Đôn lại không hiểu ra sao, không biết vì sao bị trừng.
Nguyên An Bình nghiêm túc căn dặn bọn họ: “Những lời ngày hôm nay chớ nói với người khác, cũng đừng nói với cha nương hoặc người nhà các ngươi, đối Hoắc Tiểu Hàn sẽ không tốt.”
Thấy ba người gật đầu đáp ứng, Nguyên An Bình đang muốn nói chuyện khác, lại nghe có người gõ cửa gọi hắn: “Lý Tự! Ngươi đi mở cửa.”