Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 43: Chương 43: Liên quan tới chuyện xưa




Editor: Aubrey.

Trên đường gặp được Lâm Dịch đang ở trong sân vừa chắp tay sau lưng, vừa xoay qua xoay lại trong sân, còn đang tự lẩm bẩm một mình.

Nguyên An Bình thấy vậy liền cười cười, hỏi thăm bé một chút: “Tiểu Dịch! Sách của ngươi đâu?”

Lâm Dịch vừa thấy là Nguyên An Bình, liền chạy đến bên cạnh hắn cười nói: “An Bình ca ca! Ngươi đi ra đây làm gì?”

“Đi ra y quán lấy thuốc.” Nói xong, Nguyên An Bình không nhịn được hiếu kỳ hỏi bé: “Đứng ở bên ngoài lạnh như vậy, không phải ngươi có một cái thư phòng sao? Tại sao không ở trong thư phòng đọc sách?”

Lâm Dịch nhăn lại đôi mày nhỏ: “Trong thư phòng quá buồn bực, nhìn thấy có nhiều sách như vậy là ta lại cảm thấy phiền lòng. Tuy trong sân lạnh, nhưng đầu óc sẽ dùng được tốt hơn.”

Bé sờ sờ cái mũi bị lạnh cóng có chút hồng: “Nhưng hôm nay lạnh quá, lại còn có gió nữa.”

Nguyên An Bình nhìn đến bộ dạng bị đông lạnh của bé, nói với bé: “Lần sau ta sẽ mang đến một số đồ vật giữ ấm cho ngươi.”

Sau khi về thôn, hắn có thể tìm người làm giúp một số găng tay, khăn quàng cổ và khẩu trang giữ ấm gì đó, rất thích hợp để dùng trong khí trời lạnh giá như thế này.

“Cảm ơn ngươi.” Nghĩ đến lời hắn vừa nói, Lâm Dịch liền nhịn không được hỏi: “An Bình ca ca! Ngày hôm nay ngươi sẽ đi sao?”

Nguyên An Bình mỉm cười đáp: “Ân! Khỏi bệnh rồi cũng là thời điểm nên rời đi, bất quá ngươi yên tâm, nửa tháng sau ta còn phải đến đây một chuyến nhờ gia gia ngươi xem bệnh, lúc đó ta cũng sẽ mang những đồ vật giữ ấm kia đến. Tuy nhiên, nếu như ngươi đợi không kịp, ta cũng có thể nhờ học sinh của ta sống ở thị trấn đưa qua cho ngươi. Thế nhưng, cũng phải chờ khoảng mười ngày mới được, bởi vì bọn họ phải học liên tục mười ngày mới được nghỉ ngơi hai ngày.”

Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không muốn, vẫn là ngươi đưa cho ta đi, ta không quen biết học sinh của ngươi. Ta có thể chờ lâu mấy ngày cũng được, chỉ là, có thể gia gia sẽ không cho ta nhận.”

Nguyên An Bình cười, vỗ vỗ lên vai bé: “Yên tâm đi, lúc đó ta sẽ thuyết phục gia gia ngươi cho phép ngươi nhận lấy.”

“Vậy cũng tốt.” Bé ra dáng người lớn thở dài một hơi: “Aiz! Ta còn phải tiếp tục học.”

Thấy thân hình nhỏ bé của bé bày ra một bộ dáng khổ não, Nguyên An Bình rất không có lòng thương cảm mà nở nụ cười. Hắn suy nghĩ một chút, liền nói với bé: “Lát nữa bọn ta muốn đi dạo quanh thị trấn một vòng, ngươi có muốn đi cùng hay không?”

Lâm Dịch nghe vậy liền đặc biệt cao hứng: “Muốn đi! Ta muốn đi.”

“Hảo! Nhưng phải chờ cho đến khi người thân của bọn ta đến đón thì chúng ta mới có thể đi dạo được, trước tiên ngươi vào trong phòng của ta giữ ấm một chút đi, miễn cho bị lạnh nhiễm bệnh. Ta phải đi gặp gia gia của ngươi lấy thuốc trước.”

“Được.”

Lâm Dịch đi đến chỗ ở của Nguyên An Bình trong tiểu viện, thấy cửa phòng mở ra, bé liền cộc cộc chạy tới: “Tiểu Hàn ca ca! Ta đến thăm ngươi đây.”

Hoắc Tiểu Hàn vốn dĩ đang nâng cằm suy nghĩ chút chuyện, bỗng dưng nghe được âm thanh của Lâm Dịch. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Lâm Dịch đang chạy như bay đến hướng này, y cười nói: “Mau vào đi, có lạnh hay không?”

Lâm Dịch chạy đến trước mặt Hoắc Tiểu Hàn, cười nói: “Không lạnh, chạy xong thân thể liền nóng lên.”

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy Lâm Dịch rất vui vẻ, mấy ngày trước tên tiểu tử này không có việc gì làm đều sẽ chạy qua chỗ bọn họ, vốn đã rất quen thuộc với bọn họ, còn là một đứa bé rất hiểu chuyện. Y đem mấy quả táo bỏ vào trong nước nóng ngâm một chút, sau đó liền đem đặt ở trước mặt Lâm Dịch: “Cầm đi! Táo vẫn còn hơi nóng, vừa vặn có thể ăn.”

Lâm Dịch cười hì hì nói: “Cảm tạ.” Sau đó, bé nâng tay cầm bát nước nóng lên để giữ ấm hai tay: “Thật ấm áp.”

Hoắc Tiểu Hàn sờ sờ bàn tay nhỏ của bé, phát hiện có hơi lạnh: “Lúc nãy ngươi ở bên ngoài chơi? Hiện tại trời đang rất lạnh, vẫn nên ở trong phòng sẽ tương đối tốt hơn.”

Lâm Dịch giải thích: “Ta không có chơi, ta còn phải đọc sách đây.”

Hoắc Tiểu Hàn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao không ở trong phòng đọc sách?”

Y chợt nghĩ đến bé đã từng nói qua không thích ở trong thư phòng: “Nếu như cảm thấy ở trong thư phòng ngột ngạt, thì đến chỗ chúng ta đọc sách cũng được a. An Bình ca còn là một tiên sinh, có thể sẽ giúp được cho ngươi.”

Lâm Dịch uống một chút nước nóng: “Không hảo, ta đến chỗ các ngươi chỉ vì muốn được nghe An Bình ca ca kể chuyện xưa, không muốn đọc sách đâu.”

“Cũng phải, An Bình ca kể chuyện xưa rất hay a.” Y nói xong liền không nhịn được tán thưởng Lâm Dịch: “Ngươi cũng thật chăm chỉ, vậy mà vẫn có thể nhịn được không tới đây để nghe chuyện xưa.”

Lâm Dịch biểu thị bản thân tựa như một tiểu đại nhân: “Không còn cách nào khác a, ta phải làm cho gia gia của ta cao hứng. An Bình ca ca nói với ta, rằng ta là tôn tử duy nhất của gia gia, chỉ có ta mới có thể làm cho gia gia vui vẻ. Nếu ta muốn làm cho gia gia của ta vui vẻ, thì nhất định phải ngoan ngoãn đọc sách. May là An Bình ca ca nói với ta sách không nhiều lắm, chỉ cần ta học xong một quyển thì sẽ ít đi một quyển. Chờ sau khi ta học xong toàn bộ, thì sẽ không cần học nữa, cũng có thể muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó.”

Hoắc Tiểu Hàn biết Lâm Dịch muốn học y thuật, nhưng sách thuốc có bao nhiêu cuốn thì y không rõ lắm, bất quá nếu là Nguyên An Bình nói thì y nguyện ý tin tưởng. Y cũng cảm thấy rất có đạo lý, nhưng lại không biết đến khi nào mới học xong hết sách. Có lẽ, lượng sách mà đại phu tàng trữ tuyệt đối đủ cho Lâm Dịch học đến khi thành niên.

Lâm Dịch lại uống thêm mấy ngụm nước nóng: “Trong nước có hương vị của táo, thật ngon a. Tiểu Hàn ca ca! Cho ngươi một miếng.” Nói xong, y liền dùng đũa gắp cho Hoắc Tiểu Hàn một miếng táo.

Hoắc Tiểu Hàn cười tiếp nhận, sau đó y liền đứng dậy, đem bốn quả táo mà Nguyên An Bình đã cho y từ trong bao quần áo lấy ra: “Nếu ngươi thích, vậy thì chúng ta chia nhau mỗi người một nửa đi, mỗi người hai quả.”

Lâm Dịch nhìn táo, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó liền lắc đầu cự tuyệt: “Ta không lấy đâu, ta đã ăn mấy quả táo của các ngươi rồi. Vương thẩm nói với ta, táo này quý giá lắm.”

Hoắc Tiểu Hàn giao táo trên tay cho bé: “Không sao, nếu như ngươi nhận lấy khẳng định An Bình ca sẽ rất cao hứng. Hắn rất thích ngươi, nên rất nguyện ý cho ngươi ăn ngon.”

Lâm Dịch nghe vậy liền đặc biệt cao hứng: “An Bình ca ca rất thích ta sao?”

Hoắc Tiểu Hàn rất khẳng định gật đầu: “Phải a! Hắn nói với ta rằng ngươi rất biết suy nghĩ, lại còn rất thông minh, tất nhiên hắn sẽ rất thích ngươi.”

“Khà khà...” Tiểu hài tử đều rất thích được người khác khích lệ, huống chi là từ An Bình ca ca mà bé sùng bái nhất, lại còn rất hay kể chuyện xưa cho bé nghe.

“Vậy thì ta nhận.” Bé nghĩ đến lát nữa sẽ được đi dạo chơi, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Tiểu Hàn ca ca! Lúc nãy An Bình ca ca nói ta, hôm nay các ngươi sẽ đi dạo thị trấn, cũng mang theo ta đi cùng. Lúc đó, ta sẽ dẫn các ngươi đi đến địa phương náo nhiệt chơi.”

“Đi dạo thị trấn?” Chuyện này y cũng không rõ lắm, bất quá vừa nghĩ đến người tới đón bọn họ chính là cả nhà Nguyên Hoà Tráng, Hoa thẩm cũng sẽ thừa dịp này mà mua vài món đồ. Bọn họ cũng nên nhân cơ hội này, ở trên đường mua một vài món đồ đi.

Bên này, Nguyên An Bình từ chỗ đại phu cầm thuốc về, thừa dịp đối phương đang rảnh nên trò chuyện một chút. Đồng thời, hắn còn nói lát nữa sẽ mang Lâm Dịch cùng đi dạo thị trấn, vừa hay lại nhìn thấy cả nhà Nguyên Hoà Tráng đã đến rồi.

Bàn Đôn vừa nhìn thấy Nguyên An Bình, liền cao hứng hướng về phía hắn hô to: “An Bình ca! Chúng ta đến đón ngươi đây.” Sau đó, bé liền nhanh chóng xuống xe.

Nguyên An Bình cười cười đi ra ngoài, đợi Bàn Đôn vừa tới liền xoa xoa đầu nhỏ của bé, sau đó cười nói với hai người Nguyên Hoà Tráng: “Tráng thúc! Làm phiền các ngươi.”

Nguyên Hoà Tráng nói: “Ngươi khách sáo quá, thẩm của ngươi nói muốn đi mua đồ trước, ta phải thu xếp một chút mới có thể đi được. Không thì, ta đem hành lí của các ngươi ra trước cổng thị trấn chờ nàng nhé?”

Tất nhiên Nguyên An Bình không có ý kiến gì: “Cũng được, ta cũng mang theo Tiểu Hàn bọn họ đi dạo một vòng.”

Sau khi Nguyên An Bình hỏi thăm đại phu một chút, liền nắm tay Bàn Đôn dẫn đến nơi hắn ở sau hậu viện.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Hoắc Tiểu Hàn vừa thấy bọn họ đến liền vội vã chạy ra đón, Bàn Đôn quan sát y một chút, sau đó cười nói: “Tiểu Hàn ca ca! Bệnh của ngươi hoàn toàn khỏi rồi.”

Hoắc Tiểu Hàn cười nói với bé: “Phải a! Đã khoẻ rồi, mau vào trong phòng đi, uống tý nước nóng cho ấm bụng.”

Nguyên An Bình dẫn bọn họ đi vào, thấy Lâm Dịch đang hiếu kỳ nhìn Bàn Đôn, hắn liền nói với bé: “Giới thiệu với ngươi một chút, hắn tên là Nguyên Tiểu Bàn.”

Tiếp theo, hắn nói với Bàn Đôn: “Bàn Đôn! Đệ ấy là Lâm Dịch, là tôn tử của đại phu.”

Bàn Đôn nhìn về phía Lâm Dịch, khen một câu: “Gia gia ngươi thật là lợi hại.”

Lâm Dịch bày ra bộ dạng ngẩng đầu ưỡn ngực đáp: “Tương lai ta cũng sẽ lợi hại giống như gia gia của ta, không đúng, ta sẽ còn lợi hại hơn cả gia gia của ta.”

Bàn Đôn rất tán đồng: “Nhất định a! Gia gia của ngươi lợi hại như vậy, tương lai ngươi khẳng định cũng rất lợi hại.”

Lâm Dịch được khen nên rất cao hứng, cười hì hì muốn cùng đi chơi với Bàn Đôn, bé đem một quả táo mà Hoắc Tiểu Hàn đã cho rồi đưa cho Bàn Đôn: “Đây là Tiểu Hàn ca ca cho ta, ta đưa cho ngươi một quả.”

Bàn Đôn lại không dám nhận, dù sao người lớn cũng đang đứng đầy ở đây, vậy nên bé liền nhìn về phía Nguyên An Bình. Đừng hỏi bé vì sao không chịu nhìn cha bé, bởi vì ở trong mắt Bàn Đôn, An Bình ca ca có vẻ dễ nói chuyện hơn. Hơn nữa, nếu như An Bình ca ca đồng ý, thì cha bé sẽ không phản đối.

Nguyên An Bình nói: “Nhận lấy đi, đó là lễ vật Tiểu Dịch tặng ngươi, lần sau ngươi cũng đưa cho đệ ấy một món lễ vật khác là được.”

Nguyên An Bình đã lên tiếng, Bàn Đôn liền rất cao hứng mà nhận lấy.

Người lớn thì đang vội vàng thu dọn đồ vật, hai đứa nhỏ thì ngồi một bên nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Lâm Dịch hỏi Bàn Đôn: “Nguyên Tiểu Bàn! Có phải ngươi đang theo An Bình ca ca học chữ không?”

Bàn Đôn vừa gặm táo vừa gật đầu: “Phải a! An Bình ca ca dạy cho ta rất nhiều chữ.”

Lâm Dịch vừa thấy bé gặm táo liền vội vàng nói: “Táo rất lạnh a! Ngươi đừng ăn, phải ngâm sơ qua nước nóng một chút thì mới ăn được a.”

Bàn Đôn không thèm để ý, cười nói: “Không có chuyện gì, ta không sợ lạnh, ta trưởng thành rất khoẻ mạnh đó a.” Nói xong, còn đưa tay vỗ vỗ ngực nhỏ.

Nguyên An Bình ở một bên trong lúc vô tình nghe được liền cười nói với Bàn Đôn: “Haha! Bàn Đôn! Cho dù ngươi lớn lên khoẻ mạnh thì cũng nên ăn uống cẩn thận a, gặm một cái là được rồi, đem về dùng nước nóng rửa lại rồi ăn, coi chừng bị đau bụng.”

Hai tiểu tử này lớn lên đều béo như nhau, nhưng nếu so với Lâm Dịch trắng trắng mềm mềm mà nói, thì Bàn Đôn có điểm hơi thô. Dù sao cũng là trẻ con sinh sống ở trong thôn, quen với việc suốt ngày chạy nhảy khắp nơi, tất nhiên sẽ không thể nuôi ra được bộ dáng mềm mại.

Lâm Dịch đắc ý nói với Bàn Đôn: “Xem đi! Ngươi phải nghe lời ta, gia gia của ta là đại phu, ta so với ngươi có hiểu biết hơn nhiều.”

Bàn Đôn chẹp chẹp miệng đem táo đi cất, vừa nghe Lâm Dịch nói như vậy, tất nhiên bé rất không vui và cũng không muốn thừa nhận mình sẽ nghe lời Lâm Dịch: “Ta mới không cần nghe ngươi đâu, ta là nghe lời An Bình ca ca. An Bình ca ca là tiên sinh, nên ta phải nghe lời của hắn.”

Lâm Dịch nghĩ đến vấn đề lúc nãy bé vừa hỏi, liền vội vã hỏi đối phương: “An Bình ca ca có kể chuyện xưa cho các ngươi nghe không?”

Bàn Đôn đáp: “Có a! Mỗi lần chúng ta học chữ, thì sẽ có thời gian được nghỉ ngơi, lúc đó An Bình ca ca sẽ kể chuyện xưa cho chúng ta nghe. Có dài cũng có ngắn, ta thích nhất là chuyện Tôn hầu tử. Lúc trước, khi An Bình ca ca còn chưa tới y quán của các ngươi, đã kể cho chúng ta nghe một câu chuyện xưa về việc bắt cá chép vào mùa đông a. Chính là có một người con rất hiếu thuận, nương của hắn bị bệnh nên hắn muốn làm cá chép cho nương của hắn ăn, nhưng vì gia đình hắn rất nghèo nên mua không nổi cá, liền dự định tự mình đi bắt cá. Kết quả, trên mặt sông đã kết băng nên hắn không có cách nào bắt được... Sau đó... Ân... Sau đó, hắn nằm ở trên băng... Sau đó, hắn bắt được một con cá chép. Aiz! Ta không nhớ rõ lắm, bất quá An Bình ca ca đã nói với chúng ta, cái người hiếu thuận kia rất đáng được khích lệ, nhưng cũng không thể học theo người kia nằm trên băng để bắt cá. An Bình ca ca nói hắn quá ngốc, cùng lắm thì suy nghĩ cách khác, chuyện gì cũng... Thật ra là còn có rất nhiều phương pháp, ta không biết cách kể chuyện xưa cho lắm, nhưng Lý Tự ca rất giỏi kể chuyện xưa a.”

Lâm Dịch nghe mà cảm thấy rất hâm mộ: “Ta cũng muốn được học chữ với An Bình ca ca, có thể nghe được nhiều chuyện xưa. Tôn hầu tử là cái gì a? An Bình ca ca chỉ kể cho ta nghe về đại hôi lang và tiểu cao dương.”

Hoắc Tiểu Hàn mang đồ vật đi vào, nghe được lời bọn trẻ nói, y liền cười nói với Lâm Dịch: “Tôn hầu tử là một hầu tử rất lợi hại, bất cứ thứ gì hắn cũng có thể biến được.”

Lâm Dịch rất kinh ngạc: “Thật là một hầu tử lợi hại a!”

Bàn Đôn cũng cực kỳ phấn khích nói: “Phải a! Có thể biến thành quả đào, còn có thể biến thành một con chim, cái gì cũng có thể biến, rất lợi hại! Đáng tiếc, hắn đánh không lại Phật Tổ, nên bị đè ở dưới chân núi. Thế nhưng, An Bình ca ca nói sẽ có người đến cứu hắn.”

“Ta thật muốn nghe, tại sao An Bình ca ca lại không nói cho ta nghe a?!” Lâm Dịch rất thất vọng.

Bàn Đôn suy nghĩ một chút, liền nói với bé: “Có thể là bởi vì chuyện xưa này quá dài, An Bình ca ca kể chưa hết sẽ rời đi, nên mới không kể cho ngươi đi?”

Nguyên An Bình đi vào trong phòng thấy Lâm Dịch trưng ra một bộ mặt mất mát, liền hỏi: “Làm sao vậy? Hai người các ngươi cãi nhau?”

Bàn Đôn vội vã giải thích: “Không có cãi nhau, không có cãi nhau, Lâm Dịch không cao hứng là bởi vì ngươi không kể cho đệ ấy nghe chuyện về Tôn hầu tử.”

Nguyên An Bình thấy không phải cãi nhau nên liền an tâm: “Lâm Dịch! Chờ ngươi lớn hơn một chút, đến khi được đi học thì tiên sinh sẽ kể chuyện xưa cho ngươi nghe... Ân?”

Hắn có chút không xác định, bất quá các tiên sinh rất hay kể về những chuyện xưa của tổ tiên đi?

Lâm Dịch cũng chỉ có thể tin là như vậy: “Hảo! Nhưng nếu như tiên sinh trong học đường không kể chuyện xưa, ta sẽ kêu gia gia cho ta học chữ với ngươi.”

Nguyên An Bình vội vã đánh tan cái ý niệm này của bé: “Tuyệt đối đừng a! Học với ta không có tiền đồ gì đâu, ngươi vẫn nên học y thuật với gia gia của ngươi cho đàng hoàng đi, khẳng định gia gia ngươi cũng sẽ tìm cho ngươi một tiên sinh tốt.”

Lâm Dịch khó hiểu hỏi: “Tại sao a?”

Bàn Đôn cũng rất hiếu kỳ nhìn về phía Nguyên An Bình, không hiểu tại sao hắn lại không chịu thu Lâm Dịch.

Nguyên An Bình làm ra một bộ dáng cao thâm khó dò đáp: “Vấn đề này tương đối sâu xa, chờ ngươi lớn lên rồi ta sẽ nói cho ngươi biết. Bất quá ngươi thông minh như vậy, chờ ngươi lớn rồi ta không nói cho ngươi, chính ngươi hẳn cũng có thể tự minh bạch.”

Hắn đem một ít đồ vật cuối cùng cầm lên: “Hảo! Trước đừng nghĩ đến những thứ kia, chúng ta đi ra ngoài đi, sau đó sẽ đi dạo một vòng. Ta sẽ mua đồ chơi làm bằng đường cho các ngươi, có muốn hay không nào?”

Hai đứa trẻ trăm miệng một lời đáp: “Muốn.”

Ra cửa, sau khi nhìn Nguyên Hoà Tráng dẫn xe lừa rời đi, để tránh việc trên đường nhiều người chen chúc mà để lạc mất hai đứa nhỏ, hắn và Hoắc Tiểu Hàn liền chia nhau mỗi người nắm tay một đứa.

Lâm Dịch nhìn Nguyên An Bình đang kéo tay mình, lại nhìn sang Bàn Đôn ở bên cạnh đang được Hoắc Tiểu Hàn kéo tay, bé nói với Bàn Đôn: “Nguyên Tiểu Bàn! Chúng ta cũng nắm tay nhau đi, như vậy sẽ không sợ lạc.”

Bàn Đôn cười híp mắt đưa tay cho Lâm Dịch, sau khi nắm tay với đối phương, bé liền cười hớn hở nói: “Tay của ta lớn hơn tay của ngươi.”

Lâm Dịch nhìn tay của Bàn Đôn, lại nhìn tay của mình một chút, phồng mặt đáp: “Dung mạo của ta đẹp hơn so với ngươi.”

Nguyên An Bình nhìn bọn họ đấu võ mồm mà cười cười, không có ý tứ muốn ngăn cản, nên liền hỏi Hoắc Tiểu Hàn: “Ngươi muốn đi nơi nào?”

Hoắc Tiểu Hàn đang tò mò nhìn xung quanh, nghe hắn hỏi như vậy liền có chút ngượng ngùng cười cười: “Ta cũng không biết, trong thị trấn có chỗ nào tốt không?”

Y còn chưa được tới thị trấn lần nào đâu, thấy trên đường có rất nhiều quán nhỏ nên liền cảm thấy rất mới mẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.