Editor: Aubrey.
Kể từ khi biết Nguyên An Bình nguyện ý dạy cho những hài tử của những gia đình bình thường mà không thu tiền bọn họ, các thôn làng ở các vùng phụ cận không ai là không muốn đưa hài tử của mình đến chỗ Nguyên An Bình.
Nhưng mà, đa phần mọi người đều cho rằng Nguyên An Bình muốn thu nhận học sinh khẳng định là vì người trong thôn của hắn, còn thu nhận ở ngoài thôn, thì phải dựa theo thôn dân có mối quan hệ thân thích gì với người kia hay không, khiến cho những người còn lại thất vọng vô cùng, trong lòng bọn họ liền nảy ra chủ ý muốn tìm người trong thôn của hắn kết thân để có thể đưa hài tử đến đó học.
Kết quả, bọn họ lại phát hiện thì ra hài tử ở nơi nào Nguyên An Bình cũng nhận, bọn họ liền vô cùng cao hứng, từng người từng người lại suy nghĩ xem nên đưa hài tử nào trong nhà đi qua bên đó đọc sách, rồi nên đưa cái gì cho Nguyên An Bình.
Trong mắt Nguyên An Bình, đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng trong mắt bọn họ thì chính là chuyện đại sự, thậm chí ngay cả trưởng thôn cùng các vị trưởng bối trong thôn cũng có một chút cảm giác tự hào, ai mà ngờ được thôn của mình còn có một nhân vật như vậy xuất hiện a. Đây chính là có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia theo quan niệm của cổ đại, trong thôn có một người làm nên công danh, lập tức toàn bộ người trong thôn cũng được hưởng lây. Nếu như người này có được chức quan lớn nào đó, có khả năng người cùng thôn cũng sẽ được hưởng lợi theo. Cho nên, chuyện cho hài tử đi học chữ này, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối chính là một đại sự.
Năm trước, có một vài trưởng thôn từ thôn khác cũng đã đến dò hỏi trưởng thôn trong thôn này, sau khi bọn họ biết được tin năm ngoái không có cơ hội nhưng năm sau có thể sẽ chuẩn bị mở thêm lớp mới, từng người bọn họ liền thoả mãn rời đi. Cái gọi là rừng càng già càng cay, sau khi biết được tin tốt này, những trưởng thôn kia sau khi trở về liền ra lệnh cưỡng chế người trong thôn không được tuỳ tiện lan truyền về chuyện của Nguyên An Bình, thậm chí còn gọi mấy người đọc sách trong thôn ra căn dặn một phen, bọn họ chỉ sợ sự tình lần này bị lan truyền ra khắp nơi, sẽ tổn hại đến danh tiếng của Nguyên An Bình.
Các thôn dân đều muốn nhờ cậy Nguyên An Bình, còn phải trông cậy vào hắn dạy cho hài tử của bọn họ, tất nhiên sẽ không để cho Nguyên An Bình dính phải chuyện phiền phức.
Còn những người đọc sách, tuy rằng bọn họ đều không ủng hộ việc làm của Nguyên An Bình, nhưng nhà ai mà lại không có thân thích a, ngay cả bọn hắn cũng không có cách nào dạy cho những hài tử kia học chữ, tuy rằng cũng rất bất đắc dĩ, nhưng ít nhiều gì cũng có khó chịu một chút.
Bây giờ đã có người ra mặt thay bọn họ làm những chuyện mà bọn họ đều không muốn làm, thân thích của bọn họ cũng có thể có được chỗ tốt, nên tất nhiên bọn họ cũng không tiện nói thêm gì nữa. Dĩ nhiên, sau này đến phòng thi, sự cạnh tranh giữa bọn họ có thể khiến cho một vài kẻ đê tiện giở thủ đoạn hèn hạ hay không, thì sẽ bàn đến sau, nhưng ít nhất hiện tại bọn họ sẽ tạm thời không đem phiền phức đến cho Nguyên An Bình.
Các thôn dân bên ngoài đưa hài tử tới, ngoại trừ một vài người có độ tuổi không thích hợp, còn lại Nguyên An Bình đều nhận.
Ngày đó, cũng chính là ngày khai giảng của các học sinh mới.
Dù sao hiện tại cũng đã có nhiều học sinh hơn, nếu để cho những hài tử kia thuê phòng ở trên thị trấn thì lại có chút không ổn. Bất quá, mỗi thôn đều có một biện pháp riêng, chuyện học tập của các hài tử là chuyện đại sự, nên bọn họ liền tổ chức cho người dùng xe lừa hoặc xe bò, để cho các hộ gia đình thay phiên nhau tới đưa đón hài tử. Ngược lại, những hài tử này cũng không phải đi học cả ngày, chỉ cần đưa tới, sau đó chờ tan học rồi dẫn về thôn của bọn họ là được. Nếu bọn nhỏ ở thôn kế bên, còn có thể đồng thời cùng nhau trở về thôn, nên vẫn không tính là phiền phức.
Mang theo mười học sinh đã vượt qua vòng thứ nhất vào phòng, Nguyên An Bình nhìn từng gương mặt non nớt trong phòng, trong ánh mắt lấp lánh của bọn chúng đều khó có thể che giấu được vẻ hiếu kỳ cùng kích động. Nguyên An Bình cũng hiểu, so với những đứa trẻ khác ở trong thôn, trong số những hài tử này có một vài đứa rất hiếu động, chỉ cần nhìn cái cách mà bọn chúng đến lớp mỗi ngày chơi đùa ra sao, là đã có thể nhìn ra bọn chúng không giống với những đứa trẻ khác.
“Ta rất cao hứng vì các ngươi có thể ngồi ở chỗ này nghe ta giảng bài, bất quá, có một số việc ta muốn nói rõ trước với các ngươi. Mỗi ngày chúng ta sẽ học bốn chữ, cứ sau mười ngày thì sẽ kiểm tra, kiểm tra xong, nếu phát hiện có ai có thành tích kém, kém đến mức khiến cho ta thật sự tức giận, thì người đó sẽ phải rời đi. Còn những thứ mà ta đã nhận từ cha nương của các ngươi, nếu như các ngươi không thể ở lại học tập được nữa, thì ta sẽ trả lại cho các ngươi. Cho nên, nếu đã muốn đi theo ta học tập, nhất định phải thật chăm chỉ, khắc khổ học tập, nếu không, thì không cần ở lại chỗ này làm phí thời gian của ta nữa.”
Vừa nghe còn có khả năng sẽ không được ở lại học, có vài học sinh mới trong phòng liền nhịn không được ồn ào lên tiếng. Thế nhưng, lại không có người nào dám chất vấn Nguyên An Bình.
Nguyên An Bình giơ tay bảo bọn chúng yên lặng, sau đó lại nói: “Các ngươi yên tâm, một ngày bốn chữ đối với các ngươi mà nói cũng không phải việc gì khó, nếu như học tập thật tốt, thì lúc kiểm tra sẽ không quá khó.”
An ủi vài câu xong, Nguyên An Bình lại tiếp tục cảnh cáo với bọn chúng: “Ta ghét nhất là những hài tử không chịu siêng năng học tập, nhà các ngươi đều không giàu có, được chọn đưa đến nơi này học tập cũng là một loại may mắn. Nếu như ngay cả cơ hội như vậy mà cũng không nắm bắt được, vậy các ngươi cũng đừng hi vọng tương lai của mình có thể có bao nhiêu tiền đồ.”
Nhìn đến từng khuôn mặt nhỏ lộ ra sự căng thẳng cùng bộ dạng nghiêm túc hẳn lên, Nguyên An Bình đối với kết quả này rất hài lòng, liền tiếp tục nói: “Bởi vì ta còn phải dạy cho những hài tử khác, mà một mình ta thì không thể đảm nhận hết được. Cho nên, ta quyết định chọn ra hai học sinh từ trong những hài tử kia giúp ta làm phụ tá dạy học, thay ta dạy cho các ngươi học chữ.”
Nói xong, hắn liền chỉ mười hài tử đang đứng bên cạnh: “Mười người này là mười học sinh đã vượt qua cuộc khảo thí tuyển chọn lần thứ nhất, bọn họ còn phải tiến hành lần khảo thí thứ hai mới có thể xác định được cuối cùng ai sẽ trở thành phụ tá dạy học.”
Nhóm học sinh mới vẫn chưa hiểu lắm rốt cuộc Nguyên An Bình đang muốn làm gì, bọn chúng cũng không dám hỏi, chỉ có thể tiếp tục theo dõi tình hình tiến triển như thế nào.
Trước tiên, Nguyên An Bình viết ra mười tờ giấy, mỗi tờ đều có một số thứ tự riêng, rồi lại hướng dẫn trình tự giảng bài cho bọn họ, nội dung giảng bài ra sao. Sau khi viết xong, Nguyên An Bình mới đặt mấy tờ giấy xuống: “Mỗi người các ngươi cầm một tờ, trên đó có viết số thứ tự mà các ngươi sẽ lên giảng bài, từ giờ đến khi tan học, các ngươi đều phải trình bày xong nội dung mà các ngươi muốn giảng như thế nào.”
Mười hài tử hít sâu một hơi, sau khi mở tờ giấy ra, nhìn thấy số thứ tự của mình, có vài người ngay lập tức cảm thấy lo lắng, dù sao bọn chúng cũng không ngờ rằng mình sẽ trực tiếp thi ở trên lớp, còn có vài người thì lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì số thứ tự của bọn họ tương đối thấp.
https://aubreyfluer.wordpress.com
“Ai là người thứ nhất?”
Lý Đông Phong giơ tay: “Ta là người thứ nhất.”
“Ngươi bắt đầu giảng bài đi, phải chú ý thời gian đấy.” Người thứ nhất sẽ dạy chữ, mà những người sau sẽ phải dạy về đếm số cùng Tam Tự Kinh, hoặc là Bách Gia Tính, có khả năng sẽ nói một chút về thành ngữ cùng cố sự. Cho nên, hắn phải đảm bảo giờ học đầu tiên không thể kéo quá dài, miễn cho bốn chữ vẫn chưa dạy xong thì giờ học thứ nhất đã kết thúc.
“Được.”
Giúp Lý Đông Phong chuẩn bị xong, Nguyên An Bình mới nói với các học sinh mới: “Các ngươi nhất định phải hảo hảo học cùng với các học sinh này, tất nhiên cũng phải chú ý xem bọn họ giảng tốt hay không. Chờ sau khi tất cả bọn họ giảng bài xong, các ngươi sẽ phụ trách chọn ra một người mà các ngươi cho rằng đó là người giảng bài tốt nhất.”
Vừa nghe hoá ra là để cho bọn chúng lựa chọn, những hài tử này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, khi nhìn thấy Lý Đông Phong bước lên giảng bài, bọn chúng liền nghiêm túc bắt đầu lắng nghe.
Lý Đông Phong đi tới trước bàn, nhìn cả một phòng học sinh đều nhìn về phía mình, trong lòng của bé liền có chút căng thẳng. Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, bé liền bắt đầu giảng bài: “Mỗi ngày bọn ta đều học chữ từ trong cuốn sách Vạn Tự Văn do An Bình ca dạy, cũng là nói, bọn ta đã học được hơn một ngàn chữ. Chờ học hết tất cả các chữ trong cuốn sách kia, rất có khả năng bọn ta sẽ hiểu được tất cả các chữ mà bọn ta nhìn thấy.”
“Nội dung mà ngày hôm nay chúng ta sẽ học, là câu thứ nhất trong Vạn Tự Văn, “Thiên Địa Huyền Hoàng”, ta sẽ dạy cho các ngươi chữ thứ nhất, đó là chữ “Thiên“.”
Lý Đông Phong nói xong, liền quay người ra sau rồi viết một chữ “Thiên” thật lớn trên tường, sau đó lại nói với bọn họ: “Thiên chính là bầu trời, chúng ta vẫn thường hay nói đến lão Thiên gia, khí trời, sắc trời, đều chính là chữ Thiên này.”
Bé cầm thước dạy học chỉ vào chữ Thiên, rồi bắt đầu từ từ giảng giải chữ này nên viết như thế nào.
“Các ngươi hãy viết vào hộp đựng cát của các ngươi, sau đó ta sẽ kiểm tra xem các ngươi có viết đúng hay không.”
Nguyên An Bình ở bên cạnh nhìn, hình thức mà Lý Đông Phong giảng bài không có bao nhiêu khác biệt so với hắn, tất nhiên chính là sao chép hắn. Tuy nhiên, đối phương khi nói cũng có trật tự rõ ràng, không nhanh không chậm, ngược lại khiến cho hắn rất là bất ngờ.
Đợi cho các học sinh giảng xong bốn chữ cái, Nguyên An Bình mới bước lên phía trước: “Chúng ta sẽ cùng nhau ôn lại những chữ mà chúng ta mới học.”
“Hãy đọc theo ta.” Nguyên An Bình chỉ vào từng chữ trên tường: “Thiên - Địa - Huyền - Hoàng.”
“Thiên - Địa - Huyền - Hoàng.”
“Thiên, bầu trời, sắc trời, mỗi ngày, ông trời.”
“Địa, đại địa, ruộng đất, thổ địa, địa phương.”
...
Ôn lại một lần, kiểm tra chữ viết của bọn nhỏ một lần xong, Nguyên An Bình liền tuyên bố: “Bây giờ tất cả các ngươi đi ra ngoài, sau đó liền đi tới đứng ở phía sau người mà các ngươi cho là giảng tốt nhất.”
Nguyên An Bình nhìn những hài tử này nghe lời đi ra ngoài, sau đó lại suy tư một chút, lựa chọn hài tử mà bản thân cho là giảng tốt nhất.
Hắn nhìn một chút, phiếu bầu nhiều nhất chính là Lý Tự cùng Lý Đông Phong, tiếp đó chính là Nguyên Lâm cùng Phương Thịnh.
Nguyên An Bình tuyên bố: “Người chiến thắng ở vòng này chính là Lý Tự, Lý Đông Phong, Nguyên Lâm, Phương Thịnh. Các ngươi trở về chuẩn bị một chút, giờ học sau còn phải so tài thêm một lần nữa, cuối cùng mới quyết định ai mới đủ tiêu chuẩn làm phụ tá dạy học.”
Những ai được chọn tất nhiên rất cao hứng, mà những ai không được chọn tất nhiên cũng có chút mất mát. Bất quá, hài tử không được chọn cũng không lập tức đi ngay, mà là dự định tiếp tục quan sát cuộc khảo thí kế tiếp. Mặc dù lần này không được làm phụ tá dạy học, nhưng được học tập thêm một ít kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.
Giờ học tiếp theo cũng không có gì khác so với giờ học đầu tiên, Nguyên An Bình cũng đánh số thứ tự cho bọn họ, rồi nói cho bọn họ biết nội dung giảng bài như thế nào.
Đứng ở dưới quan sát, Nguyên An Bình nhìn học sinh của mình đang giảng bài ở trên kia, tâm trí có chút bay xa, tâm tình có chút phức tạp. Nguyên Lâm rất khắc khổ, chăm chỉ học tập, nắm giữ tri thức cũng rất vững chắc. Tuy nhiên, có thể trình độ học tập thì rất tốt, nhưng cũng không có nghĩa khi giảng dạy sẽ được người khác hoan nghênh, điển hình như tình huống hiện tại.
Nguyên Lâm giảng bài rất có nề nếp, cũng rất có trật tự. Nhưng nếu đem ra so sánh, người có thể khiến cho người khác cảm thấy thoải mái hơn lại chính là Lý Tự, cùng với Lý Đông Phong khi giảng bài cũng đặc biệt ôn hoà, còn dáng vẻ có chút nề nếp của Nguyên Lâm thì lại không được người khác thích cho lắm.
Kết quả, giống hệt như suy nghĩ của Nguyên An Bình, Lý Tự và Lý Đông Phong vẫn được nhiều người bình chọn nhất.
Nguyên An Bình để cho Lý Tự cùng Lý Đông Phong đứng ở phía trước, sau đó liền cười tuyên bố: “Trải qua ba vòng khảo thí, cuối cùng người thắng cuộc chính là Lý Tự cùng Lý Đông Phong, mọi người hãy vỗ tay chúc mừng cho hai người họ.”
Nguyên An Bình vỗ tay đầu tiên, người thắng cuộc vốn xứng đáng nhận được một tràng pháo tay.
Nghe thấy tiếng vỗ tay, hai người thắng cuộc liền kích động đến mức mặt đỏ bừng lên.
Nguyên An Bình căn dặn bọn họ: “Hi vọng sau này các ngươi có thể cùng ta hảo hảo dạy học cho bọn họ, mang đến tri thức cho bọn họ, học tập càng ngày càng tiến bộ và nắm vững kiến thức hơn.”
“Bọn ta nhất định sẽ nỗ lực học tập hơn!” Hai người trăm miệng một lời đáp.
Nguyên An Bình cười gật đầu: “Hảo! Nhớ kỹ những lời ngày hôm nay, muốn dạy cho người khác, bản thân phải càng nghiêm túc học tập hơn.”
Mắt thấy đã đến giờ tan học, Nguyên An Bình liền tuyên bố: “Đến giờ tan học rồi, các ngươi về nhà đi, Nguyên Lâm ở lại.”
Lý Tự bọn họ biết Nguyên An Bình có lời muốn nói cùng Nguyên Lâm, nên rất biết điều mà sớm ly khai.
Đối với việc không được chọn trở thành phụ tá dạy học, so với người khác mà nói, Nguyên Lâm càng cảm thấy mất mát hơn.
Đợi cho bọn nhỏ đều đã rời đi, Nguyên An Bình liền nhìn đến Nguyên Lâm đang cúi đầu ủ rũ.
“Có lời gì muốn nói với ta không?”
Nguyên Lâm nhìn về phía Nguyên An Bình: “Xin lỗi.” Hắn biết Nguyên An Bình có kỳ vọng rất lớn đối với hắn, nhưng bản thân lại phụ sự kỳ vọng của đối phương.
“Ngươi không cần nói xin lỗi với ta.” Nguyên An Bình ngồi xuống, dùng thanh âm ôn hòa nói: “Có người thành công, cũng sẽ có người thất bại. Kỳ thực, mỗi người đều phải trải qua thất bại, nhưng thất bại cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là khi bản thân không biết tự nhận thức mà thôi. Lúc nào cũng nghĩ người khác đều thành công, chỉ có mình thì vẫn luôn thất bại, nghĩ đi nghĩ lại mãi, thậm chí còn làm chậm trễ những chuyện mà bản thân mình muốn làm.”
“Không phải ai cũng đều thích hợp làm tiên sinh, cũng không thể nói không được làm tiên sinh tức là tương lai không có tiền đồ. Tin tưởng ta, cùng ta hảo hảo học, tương lai nhất định sẽ có một ngày ngươi còn nổi bật hơn rất nhiều người khác. Cho nên, đừng nên đem thất bại ngày hôm nay để ở trong lòng, thả lỏng tinh thần, học tập thật tốt, chắc chắn sẽ có một ngày ngươi thành công. Hơn nữa, sau này học sinh nhiều hơn, ta cũng phải tiếp tục chọn ra vài phụ tá dạy học, cơ hội chỉ dành cho những người đã chuẩn bị đầy đủ, nên ngươi phải học tập cho thật giỏi mới được.”
Nguyên Lâm gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng học tốt hơn, nhất định sẽ có ngày được làm phụ tá dạy học.” Hắn không biết tiền đồ rộng lớn rốt cuộc đang ở nơi nào, nhưng mục tiêu trước mắt của hắn chính là làm phụ tá dạy học. Đó là những người phải học tập thật giỏi trong lớp mới có thể nhận được quang vinh, đây là sự nhất trí mà bọn họ đã đặt ra.
Nguyên An Bình cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi có lòng tin là tốt rồi. Về nhà đi, buổi chiều còn phải đi học.”
“Ân.” Nguyên Lâm đi ra ngoài vài bước, lại quay đầu lại nhìn về phía Nguyên An Bình: “An Bình ca, cảm ơn ngươi!” Nói xong liền chạy.
Nguyên An Bình lắc đầu cười, tâm tư của Nguyên Lâm không giống với những hài tử khác, thấy đối phương cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi, hắn mới coi như yên tâm.