Editor: Aubrey.
Phương Hoa cầm theo quả bí ngô sứt mẻ lảo đảo chạy đến bãi đất trống, chỗ những người trong thôn thường hay tụ tập. Gặp được một vài thanh niên trai tráng trong thôn cầm xẻng và thang trên tay, vừa nói vừa tiêu xái cười đùa đi ngang qua, nàng hiếu kỳ quay lại nhìn vài lần.
Chờ sau khi tới chỗ đất trống, nơi đó đã có một vài nữ nhân tụ tập, nàng nghi hoặc, liền không nhịn được kéo một nữ nhân có quen biết đến hỏi thăm: “Ta vừa mới nhìn thấy mấy người Nguyên Lão Tam mang theo xẻng, còn có một cái thang đi về hướng tây. Bọn họ tính đi làm gì vậy a?”
Phụ nhân kia giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không biết sao?”
Dù sao thì người mà Phương Hoa hỏi thăm cũng chính là nàng, bởi vì khi trong thôn có chuyện gì, nàng luôn luôn là người biết trước. Huống chi, việc này cũng có quan hệ với đối phương.
Phương Hoa ở một bên gọt vỏ bí ngô, nghe đối phương nói lời này, lại nghe ra được giọng điệu của phụ nhân hình như cũng có một chút quan hệ với nàng, nàng càng thêm hiếu kỳ hỏi lại: “Ta biết cái gì a?”
Một nữ nhân khác nhỏ giọng nói chen vào: “Nguyên An Bình mang theo Hoắc Tiểu Hàn trở về rồi đó, ngươi biết chuyện này chưa?”
“Biết rồi a, nghe nói còn là ngồi xe ngựa trở về, cũng không biết muốn khoe khoang cái rắm gì. An Bình cũng thật là, cho dù có tiền cũng không cần tiêu phí như vậy a.” Lúc mới vừa nghe chuyện này, trong lòng nàng liền cảm thấy chua vô cùng, nàng lớn như vậy rồi nhưng còn chưa biết được tư vị khi ngồi xe ngựa là gì đâu.
Nữ nhân kia không nhận ra ý chua trong lời nói của nàng, liền tiếp tục nói: “Nói cho ngươi nghe, sau khi Hoắc Tiểu Hàn và Hoắc Lão Hắc đoạn thân, tất nhiên không thể về nhà cũ ở. Muốn ở cùng Nguyên An Bình thì lại không có danh phận gì, nghe nói là y thuê một gian phòng trong căn nhà trước đây của Chu Lão Tứ. Bất quá, căn nhà kia đã lâu không có ai ở, không thể trực tiếp dọn vào ở được. Vậy nên, đại ca và đại tẩu của ngươi đã kêu gọi những người này, bảo là muốn giúp y tu sửa lại phòng ở.”
Phương Hoa nghe xong liền không nhịn được chế giễu nói: “Bọn họ cũng thật là, quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
Mấy người phụ nhân khác nghe nàng nói như vậy, trong lòng liền cười thầm. Ai mà không biết hai vợ chồng bọn họ là loại người thích đi chiếm tiện nghi của người khác, hiện tại Nguyên An Bình thoạt nhìn cũng có chút tiền bạc, khẳng định hai vợ chồng nhà kia đỏ mắt không thôi. Nhưng thật đáng tiếc, quan hệ từ trước đến nay luôn rất gay gắt, ngay cả cơ hội đến cửa tống tiền cũng không còn.
Một nữ nhân vốn không ưa gì Phương Hoa, cười tiếp lời: “Không đúng sao? An Bình là cháu ruột của bọn họ, làm đại bá, tất nhiên là phải quan tâm thôi.”
Phương Hoa bĩu môi: “Quan tâm cái gì chứ? Còn không phải là có ý đồ gì đó sao? Ai biết được? Lại nói, An Bình cũng thật là, theo một người không trong sạch như Hoắc Tiểu Hàn còn chưa tính, lại còn cắt đứt quan hệ huyết thống của người ta. Thật uổng phí nó là một người đọc sách, vậy mà lại không biết tự tích đức cho chính mình.”
Một phụ nhân khác vội vàng ngắt lời nàng, thấp giọng nhắc nhở: “Phương Hoa! Ngươi chớ nói lung tung! Trưởng thôn cũng đã nói, là do bát tự của Hoắc Tiểu Hàn và người nhà của nó không hợp, định sẵn là không có duyên với nhau, vì không muốn làm tổn hại đến người thân nên mới nhịn đau mà đoạn thân. Làm như vậy, cũng là một phần hiếu tâm của Hoắc Tiểu Hàn không muốn liên luỵ đến người nhà.”
Một người khác cũng nói: “Đúng vậy a, nói cho cùng thì cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, không phải người nào cũng nguyện ý đoạn thân đâu a.”
Những phụ nhân khác cũng dồn dập phụ hoạ, trưởng thôn nói rất đúng, lời giải thích này ít nhất sẽ không làm hỏng danh tiếng. Chuyện này liên quan đến lợi ích của mọi người, cho dù thực tế có như thế nào thì cũng chỉ nên nói thầm trong lòng, không nên đồn ra bên ngoài.
Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, khiến cho danh tiếng của thôn bất hảo, không nói đến chuyện thanh niên muốn đón dâu, ngay cả khuê nữ muốn gả ra ngoài cũng không dễ dàng. Cho nên, phàm là người dân trong thôn, thì không thể chấp nhận thôn dân làm ra những chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn. Mỗi khi thôn dân làm chuyện sai, đa số đều sẽ dựa theo thôn quy mà xử lý.
Còn chuyện của Nguyên An Bình, nếu như không phải vì trưởng thôn thương hại Hoắc Tiểu Hàn, căn bản mọi chuyện cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Phương Hoa cũng không ngốc, nghe như vậy cũng không nói đến cái đề tài này nữa.
“Được rồi, được rồi. Trong lòng bất kỳ ai cũng hiểu mà, ta không nói lại là được rồi.”
Phương Hoa bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, liền đứng dậy nói: “Ta còn có việc, về nhà trước.”
Có một phụ nhân vừa thấy Phương Hoa đi, liền cười hỏi người khác: “Các ngươi nói xem, Phương Hoa có quay lại đây không a?”
Những người khác cũng nhịn không được cười đùa theo: “Ta đoán a, nàng ta thích chiếm tiện nghi như vậy, tất nhiên là sẽ quay lại rồi.”
“Ta nói cũng thật là, chuyện này là do đại ca và đại tẩu của nàng làm chủ, bọn họ cũng không cảm thấy xấu hổ trước mặt những thôn dân khác hay sao?”
“Phải đó! Da mặt bọn họ thật dày, cũng không quản đa số mọi người đều không hề ưa gì bọn họ.”
...
Phương Hoa về đến nhà, thấy trong sân không có ai, liền tiến vào buồng trong, quả nhiên liền thấy trượng phu nhà mình ăn no xong liền chui vào trong chăn làm ổ.
Nàng bước đến đẩy Nguyên Căn Thạc đang ngáy vang trời một cái: “Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi. Đừng ngủ nữa, có việc cần nói cho ngươi.”
Nguyên Căn Thạc bị quấy rầy giấc ngủ, liền rất không có kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn tìm đường chết à? Đừng quấy rầy ta ngủ!”
Phương Hoa cũng không sợ hắn, tiếp tục thân thủ kéo đối phương: “Tỉnh lại đi, ta thật sự có chuyện nói cho ngươi.”
Nguyên Căn Thạc sinh khí kéo kéo chăn, ngay cả mắt cũng không trợn: “Chuyện gì? Nói!”
Phương Hoa ngồi ở mép giường, nói: “Tiểu tử Nguyên An Bình kia trở về rồi, ngươi biết chưa?”
Thấy đối phương ngay cả hừ một cái cũng không làm, nàng lại tiếp tục nói: “Nó mang theo Hoắc Tiểu Hàn trở về, nói là sẽ cho Tiểu Hàn thuê gian phòng trong căn nhà của Chu Lão Tứ từng ở. Đại ca và đại tẩu của ngươi còn đứng ra chủ trương giúp Hoắc Tiểu Hàn tu sửa phòng ở nữa kìa.”
“Vậy thì có liên quan gì đến ta?” Nguyên Căn Thạc thiếu kiên nhẫn, trở mình đưa lưng về phía Phương Hoa: “Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, đừng phiền ta ngủ.”
Phương Hoa không cho hắn ngủ, lại đẩy thêm một cái: “Chỉ biết ngủ! Ta muốn nói với ngươi, hai người chúng ta cũng đi qua đó hỗ trợ đi.”
“Ngươi nằm đi mơ đi! Ta mà đi làm việc cho tên tiểu tử kia? Đầu óc của ngươi bị hỏng rồi đi?!” Nguyên Căn Thạc sinh khí ngồi bật dậy.
“Nói! Rốt cuộc là ngươi có ý gì?” Hắn cũng rất hiểu tức phụ của mình, cũng giống như hắn, là loại người nếu không thấy thỏ thì sẽ không thả chim ưng. Không có chỗ tốt, thì làm sao có khả năng sẽ đi tới chỗ đó thu thập?
Phương Hoa thấy hắn đã hoàn toàn tỉnh lại, liền nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu tử An Bình kia xem ra có không ít tiền, chúng ta cũng nên nhân cơ hội này làm tốt lại mối quan hệ với nó.”
Nguyên Căn Thạc có chút không để ý: “Thôi dẹp đi, chúng ta và nó đã hoàn toàn cắt đứt rồi. Ngươi vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm đến những thứ vô dụng kia.” Nói xong liền làm động tác muốn nằm xuống.
Phương Hoa nguýt hắn một cái: “Sao ngươi lại thiển cận như vậy? Chúng ta chủ động tới hỗ trợ nó, nó làm tiểu bối, có thể đem chúng ta đuổi về được sao? Lại nói, nó còn là một người đọc sách, mà người đọc sách coi trọng nhất chính là danh tiếng. Cho dù nó vẫn còn không ưa chúng ta, thì cũng không thể công khai bất kính với chúng ta, chuyện đó nếu như bị truyền đi, người chịu thiệt vẫn chính là nó.”
Nguyên Căn Thạc không vui đáp: “Nói thì nói như thế, trong lòng nó vốn không hề ưa ta, vậy chúng ta tới hỗ trợ thì có lợi ích gì a? Ta không đi!”
Phương Hoa mỉm cười, đem ý nghĩ của mình nói ra: “Cho dù không thay đổi được mối quan hệ với nó, ít nhất chúng ta còn có thể cọ được một bữa cơm ngon a, nói thế nào cũng đâu có lỗ.”
Nguyên Căn Thạc nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, muốn người trong thôn hỗ trợ thì phải chiêu đãi một bữa cơm. Còn có thể được ăn món ăn mặn, hắn cũng rất muốn ăn thịt, liền đồng ý: “Được! Bất quá cũng không cần đi sớm như vậy, gần tới giờ cơm rồi đến.”
Phương Hoa vốn không muốn làm việc, đối với chủ ý của trượng phu tất nhiên là nàng rất tán thành: “Không đi sớm tới chỗ đó cũng được, thế nào cũng phải vì chuyện lúc trước mà ra dáng một chút mới được.”
“Hảo! Đại Phú đi đâu rồi? Tới lúc đó cũng mang theo nó đi cùng đi.”
...
Nguyên Căn Thịnh mang người đi đến viện tử của Chu Lão Tứ, để cho tức phụ Chu Hương Chi đi trước bàn với Nguyên An Bình một chút, lát nữa bọn họ nên tu sửa gian phòng nào trước.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Chu Hương Chi đi đến nhà của Nguyên An Bình, nói với Nguyên An Bình: “Người đều đã tìm xong rồi, hai người cũng qua xem một chút đi. Chọn ra một gian phòng, nhanh chóng sửa cho xong, không nên trì hoãn việc dọn đồ vào ở của Hoắc Tiểu Hàn.”
Nguyên An Bình cũng muốn đi qua hỗ trợ, liền nói với Trọng Tôn Thụy: “Tiểu Thụy! Ngươi ở nhà chiếu cố gia gia ngươi, cũng nên chú ý một chút, đừng để cho ba tiểu gia hoả này vào trong nhà làm loạn.”
Trọng Tôn Thụy ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa thấy Trọng Tôn Thụy chạy ra sân, Chu Hương Chi liền nhịn không được hỏi Nguyên An Bình: “An Bình! Đó là con cái nhà ai vậy? Trông thật lạ mắt.”
“Là tôn tử của sư phụ ta.” Sau đó, hắn liền đơn giản kể lại những chuyện mà ông cháu bọn họ từng trải qua.
Chu Hương Chi nghe hắn nói sẽ thu nhận hai người bọn họ ở lại liền vô cùng kinh ngạc, bất quá nàng thấy hắn không có bộ dạng miễn cưỡng gì nên cũng không nói thêm gì nữa. Lại nghe thấy hắn gọi người ta là sư phụ, theo quan niệm của bọn họ, một ngày vi sư cả đời vi phụ, làm đồ đệ chiếu cố cho sư phụ vốn là một chuyện rất đáng phải làm.
Nguyên Căn Thịnh mang theo mười mấy người đi đến viện tử của Chu Lão Tứ, bởi vì từng có rất nhiều người ở trong căn nhà này. Cho nên, ngoại trừ hai gian nhà chính cần phải thu thập lâu một chút, ở hai mặt đông tây, mỗi bên vẫn còn hai gian sương phòng. Hắn nhìn đến sáu gian phòng, đặc biệt bước vào bên trong từng gian phòng quan sát tình hình một chút, liền thương lượng với những người đi cùng: “Hai gian nhà chính thì rất khó sửa, bốn gian sương phòng ở mỗi bên đông tây cũng không tệ lắm, vào ở cũng khá sáng sủa. Lát nữa ta sẽ nói với Nguyên An Bình một chút, nên tu sửa sương phòng ở phía đông đi.”
Nguyên An Bình bọn họ vừa tiến vào sân, liền nhìn thấy có hơn mười người đang tụ tập ở trong sân.
Nguyên An Bình nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn, ra hiệu cho y bước đến phía trước nói một tiếng cảm ơn, cũng coi như là một sự rèn luyện cho y, để y có thể cùng người khác ở chung.
Hoắc Tiểu Hàn phát hiện ánh mắt của Nguyên An Bình, cố lấy dũng khí, sau đó liền bước lên phía trước nói một tiếng tạ ơn với những người đã đến đây hỗ trợ: “Đa tạ các vị thúc bá, các vị đại ca đã đến đây hỗ trợ, thật là làm phiền mọi người quá.”
Những thanh niên này đều rất dễ nói chuyện, đều dồn dập đáp lại y: “Không cần khách khí như thế.”
“Đúng vậy! Đều là người một thôn cả, giúp đỡ nhau một chút là chuyện cần làm.”
Hoắc Tiểu Hàn cảm nhận được thiện ý của mọi người, nhất thời liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
...
Nguyên Căn Thịnh nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Ta thấy sương phòng ở phía đông là tốt nhất, gian phòng đó sáng sủa, so với gian phòng chính cũng mới mẻ hơn.”
Hoắc Tiểu Hàn vội nói: “Ngài có kinh nghiệm hơn, toàn bộ đều nghe ngài.”
Nguyên Căn Thịnh thấy y đã đồng ý, liền nói với mọi người bắt đầu động thủ làm việc. Nam nhân thì bắt tay đào bùn đất, nữ nhân thì giúp đỡ thu thập sân, Hoắc Tiểu Hàn cũng phụ giúp bọn họ một tay.
Nguyên An Bình loanh quanh một vòng, phát hiện không có đất để cho hắn dụng võ, liền lôi kéo Nguyên đại bá qua một bên hỏi: “Đại bá! Ngày hôm nay có thể sửa xong cả hai gian sương phòng ở hướng đông không? Còn có thêm hai người nữa sẽ ở nơi này, cần hai gian phòng mới đủ.”
Nguyên Căn Thịnh hiếu kỳ hỏi thăm một chút, còn có ai muốn trụ nữa? Sau đó, hắn liền sờ cằm thử xem xét một chút: “Có thể! Cái nhà này cũng không đến nỗi quá rách nát, chỉ cần lấy thêm cỏ lau đắp lên nóc nhà là được.”
Nghe hắn nói như vậy, Nguyên An Bình liền an tâm, sau đó nhỏ giọng hỏi Nguyên Căn Thịnh: “Đại bá! Tối nay nên mời bọn họ ăn một bữa cơm, về phương diện thức ăn có yêu cầu đặc biệt nào không?”
Nguyên Căn Thịnh thấp giọng đáp: “Không có, chỉ là phải có món mặn mới được. Nếu không, sắc mặt của mọi người sẽ không dễ nhìn, sau này muốn mời người làm việc cũng sẽ rất khó khăn.”
Muốn có món mặn, tuy rằng trong không gian của Nguyên An Bình cũng không thiếu thịt, nhưng ở đây còn có hơn mười thanh niên cường tráng đang lao lực, đều là những người có sức ăn rất lớn, cũng không thể để cho bọn họ ăn không đủ no đi?
Nghĩ đến khí trời đang rất lạnh, hắn liền nói với Nguyên đại bá: “Đại bá! Người xem, làm một con dê, nấu như thế này có được không? Làm hai nồi thịt dê hầm, thêm một chút cải thảo, cùng với một ít miến, ăn kèm với hai cái bánh bột ngô, hảo ấm bụng.”
Nguyên Căn Thịnh thấp giọng nói: “Được được! Nhưng mà nấu nguyên một con dê thì có hơi phí tiền, để ta xem, không bằng làm hai con gà đi, sau đó để cho bá mẫu của ngươi xào hai đĩa thức ăn chay, vừa thịt vừa chay cũng rất tốt.”
“Làm thịt dê hầm thì thuận tiện hơn một chút, cũng không cần phải đặc biệt xào rau.” Nhiều người như thế này mà chỉ làm có hai con gà, vậy thì cứ một người sẽ được ăn bao nhiêu thịt đây? Chủ ý của Nguyên An Bình là không cần nấu quá nhiều thức ăn, chỉ cần một nồi là được rồi, cũng thuận tiện hơn.
Hắn liền nói tiếp: “Cũng sắp bước vào tháng Chạp rồi, mua một con dê, còn lại bao nhiêu thì con sẽ giữ lại cho mình ăn.”
Nguyên Căn Thịnh ngẫm lại, cảm thấy cũng được, liền nói: “Thế cũng được, nhà Lão Lưu có nuôi một vài con dê, ta đi giúp ngươi mua một con.”
Nguyên An Bình cầm tiền ra: “Việc này còn phải làm phiền đại bá ngài.”
Nguyên Căn Thịnh cũng không từ chối, chuyện như vậy nên để người lớn đứng ra thì tốt hơn, hắn nhận tiền: “Vậy bây giờ ta đi đặt dê luôn, để cho bọn họ giết xong rồi đưa tới đây.”
“Đại bá! Giúp con lưu lại cái đùi dê.”
“Được rồi.”
Bên này, Chu Hương Chi mang theo một vài người đi vào trong phòng tạp vật thu dọn đồ đạc, xong rồi thì bỏ trong góc sân. Sau khi thu thập nhà bếp xong, nàng liền hỏi Hoắc Tiểu Hàn đang ở một bên quét sân: “Tiểu Hàn! Các ngươi mua nồi bát gì chưa?”
Hoắc Tiểu Hàn tạm dừng động tác: “Đã mua rồi, đang đặt ở chỗ An Bình ca.”
Chu Hương Chi đặt giẻ lau trên tay xuống: “Ta với ngươi mỗi người một tay đem nồi bát đến đây đi, thừa cơ hội này để cho bọn họ giúp ngươi thu thập nhà bếp.”
“Được.” Hoắc Tiểu Hàn nhìn quanh sân tìm kiếm thân ảnh Nguyên An Bình, thấy hắn ở cách đó không xa đang đứng trước đại môn nói chuyện với Đại Trụ ca, y liền nói với Chu Hương Chi: “Ta đi nói với An Bình ca một tiếng.” Nói xong liền chạy đi.
Vài phụ nhân cùng đến hỗ trợ, nhìn về phía hai người Nguyên An Bình và Hoắc Tiểu Hàn đứng cùng một chỗ nói chuyện với nhau, liền cười nói với Chu Hương Chi: “Này! Nhìn hai người bọn họ rất là xứng đôi.”
“Phải a! Cũng thật có duyên với nhau.”
Chu Hương Chi cười cười, nhưng lại không tiếp lời với mọi người.