Editor: Aubrey.
Nguyên An Bình thấy sau khi Hoắc Tiểu Hàn trở lại, phảng phất như đã trút bỏ được một tầng gánh nặng, cảm giác rất thoải mái, hắn liền cười hỏi: “Làm sao? Ngươi đã đem mọi chuyện nói cho Nhị tẩu của ngươi nghe rồi?”
“Ân! Ta nói với Thanh Thanh.” Hoắc Tiểu Hàn nghĩ đến Hoắc Thanh Thanh, lại không nhịn được thở dài: “Thanh Thanh đứa bé kia quá đáng thương, nếu Nhị tẩu thật sự có thể sinh được nhi tử, Thanh Thanh cũng sẽ được dễ chịu một chút.”
Cho dù cảm thấy tập tục kia vô cùng xấu, nhưng ở thế giới này, trong nhà có huynh đệ đối với nữ nhân chính là một chuyện vô cùng quan trọng. Có chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ, hoặc không có chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ, đối với địa vị của nữ nhân khi ở nhà chồng cũng rất quan trọng. Giống như nương của Lý Đông Phong, nhà mẹ đẻ của nàng có không ít huynh đệ, huynh đệ nhà phu gia cũng đông, nên cuộc sống trong thôn của nàng rất thoải mái, khi nói chuyện cũng có thể thẳng sống lưng, vô cùng tự tin: “Có phải ngươi cảm thấy đứa bé Thanh Thanh kia rất giống ngươi, nên ngươi mới quan tâm đến đứa bé đó như vậy?”
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, liền lắc đầu: “Thanh Thanh tốt hơn ta nhiều, mặc dù nó cũng bị bắt nạt, nhưng Thanh Thanh vẫn còn có Nhị tẩu che chở. Ta đã nhìn nó từ khi là một tiểu oa nhi cho đến bây giờ đã lớn thành như vậy, nên có cảm giác rất thân thiết. Ngươi không biết đâu, nương của ta...”
Y sửng sốt một chút, cảm thấy có lẽ mình không nên tiếp tục gọi là nương.
Nguyên An Bình an ủi y: “Ngươi không cần tận lực tránh né danh xưng kia, cũng đã gọi nhiều năm như vậy rồi, không cần thay đổi. Hơn nữa, đang ở nhà nên cũng chỉ có mấy người chúng ta nghe được thôi.”
Hắn cố ý giả bộ thần bí nói: “Ta cũng sẽ không cười ngươi a, nói đi, nương của ngươi làm sao?”
Hoắc Tiểu Hàn cười cười, y cảm thấy thoải mái hơn không ít, nhưng cũng không biết cụ thể nguyên nhân là vì cái gì, tiếp tục nói: “Nương của ta thấy Nhị tẩu sinh nữ nhi nên rất không cao hứng, ngay cả thời gian Nhị tẩu đang ở cử, nàng cũng không được uống một bát đường đỏ nào. Cũng không biết có phải là do trong thời gian ở cử không được chăm sóc tốt hay không, mà nhiều năm như vậy vẫn không thể mang thai.”
Tuy rằng Nguyên An Bình cũng cảm thấy họ Lưu hành động rất quá đáng, nhưng hắn cũng biết nơi này rất đặt nặng vấn đề trọng nam khinh nữ. Đứa con đầu lòng nếu là nhi tử thì tốt, còn nếu là nữ nhi thì phải mau chóng sinh đứa tiếp theo là nhi tử, cố gắng sinh đến khi nào cho ra nhi tử thì thôi.
Trên đời này, cũng không thiếu loại mẹ chồng khắt khe với con dâu như họ Lưu, thật không biết nên nói gì. Cho nên, ở thế giới này, nữ nhân lấy chồng như được đầu thai lần thứ hai, một là được gả tới gia đình có nhân cách tốt, hai là bị gả tới gia đình có tâm địa độc ác như Hoắc gia, sự khác biệt này là rất lớn.
“Cuộc sống của Nhị tẩu rất cực khổ, cũng không có sữa...” Hoắc Tiểu Hàn đột ngột ý thức được Nguyên An Bình là nam nhân, nếu y nói với hắn về sữa mẹ gì đó thì có chút không tiện, y vội vã sửa lại đề tài: “Thanh Thanh khi còn bé rất nhỏ gầy, hiện tại so với những hài tử cùng trang lứa trong thôn, nó vẫn nhỏ con hơn một chút. Trước đây Nhị tẩu còn sợ Thanh Thanh không sống được, cả ngày khóc lóc, khi đó ta nhìn mà cũng sợ, chỉ sợ Thanh Thanh không còn, Nhị tẩu khẳng định cũng không sống nổi, cũng may Thanh Thanh vẫn còn sống.”
“...” Nguyên thị chính là nữ nhân đáng thương điển hình của thời đại này, Nguyên An Bình cũng biết nữ nhân như vậy nhất định không ít, các nàng cũng chỉ có thể gắng gượng mà sống, chờ sinh được nhi tử, có chỗ để dựa vào, cũng có hi vọng.
Trước đây hắn vẫn luôn không hiểu, tại sao đều cùng là nữ nhân, mà lại cố tình ghét bỏ nữ hài tử?
Sau khi ngẫm lại, hắn mới hiểu là do nhi tử và nữ nhi mang đến cho các nàng các loại đãi ngộ khác nhau, cũng khó trách tâm lý của những nữ nhân kia không được cân bằng.
Nguyên An Bình an ủi y: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, có lẽ sau khi Nhị tẩu của ngươi đi xem đại phu xong sẽ mang thai được thôi.”
Trong lòng hắn lại âm thầm nghĩ “Cho dù không sinh được nhi tử, cũng có thể chờ đến khi họ Lưu kia chết, chắc chắn Nguyên thị sống lâu hơn họ Lưu kia.”
“Đừng nghĩ những chuyện kia nữa, qua đây giúp ta kiến nghị một chút nhà mới xây nên dùng làm cái gì.” Nguyên An Bình nói xong liền lấy bản vẽ ra.
“Ta không rành mấy chuyện nhà cửa này đâu.” Tuy nói vậy, nhưng y cũng đi qua xem bản vẽ trên bàn.
Nguyên An Bình chỉ cho y xem những đường nét trên bản vẽ: “Căn nhà thứ hai là để cho ngươi ở, ngươi nghĩ nên làm mấy gian phòng thì thích hợp?”
Hoắc Tiểu Hàn nhìn những đường nét trên bản vẽ nhưng không hiểu cho lắm: “An Bình ca! Nhà mới để cho ta ở, còn ngươi thì ở nhà cũ, như vậy không thích hợp đi? Lỡ như người trong thôn đồn bậy gì đó thì sao?”
Nguyên An Bình biết y lo lắng, liền mỉm cười giải thích với y: “Sợ cái gì a? Ta xây nhà cho tiên sinh của mình ở, chứng tỏ ta rất hiếu kính với lão nhân gia. Ngươi cũng ở cùng xem như ở ké thôi, nên không cần phải lo lắng như vậy đâu.”
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hoắc Tiểu Hàn ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, học sinh tôn kính với tiên sinh là chuyện đương nhiên. Nếu học sinh được ở nhà tốt, ngược lại lại để cho tiên sinh ở nhà tồi tàn, rất có khả năng sẽ bị người đời đàm tiếu. Nghĩ như vậy, Hoắc Tiểu Hàn cũng đã cảm thấy yên tâm hơn rồi.
Nguyên An Bình chỉ vào căn nhà còn lại: “Không phải ngươi nói muốn nuôi lợn, nuôi dê gì đó sao? Có muốn ta chừa ra một chỗ trống ở đây hay không? Đến lúc đó sẽ dựng một cái chuồng lợn hoặc chuồng dê gì đó?”
Hoắc Tiểu Hàn cự tuyệt: “Vẫn nên từ bỏ thôi, chỗ đó là chỗ học tập của bọn nhỏ. Nuôi lợn, nuôi dê sẽ có mùi không dễ ngửi đâu.” Y cảm thấy nuôi gia súc ở bên cạnh lớp học thật sự rất không ổn: “Trọng Tôn tiên sinh là thư sinh, nếu như ta nuôi mấy thứ kia, ông ấy sẽ không thể thích ứng, ta cảm thấy chỉ cần nuôi vài con gà lấy trứng thôi là được.”
Nguyên An Bình thì nghĩ khác, hắn cũng không biết lão gia tử có thích ứng được hay không, bất quá Hoắc Tiểu Hàn khuông muốn nuôi nữa cũng là chuyện tốt. Nuôi lợn cũng không phải một công việc nhẹ nhàng, một ngày ba bữa đều phải cho chúng ăn, mặc dù nuôi dê nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng mỗi ngày còn phải đi ra ngoài chăn dê.
Bất quá, hắn cũng biết trong lòng Hoắc Tiểu Hàn vẫn luôn nhớ đến chuyện phải kiếm tiền trả nợ, nếu không nuôi gia súc nữa, vậy thì: “Tiểu Hàn! Ta có một ý tưởng để cho ngươi kiếm tiền, nhưng có hiệu quả thật hay không còn chưa biết.”
Vừa nghe có thể kiếm tiền, Hoắc Tiểu Hàn liền rất có hứng thú: “Ý tưởng gì?”
“Làm một nhà ăn.”
“Nhà ăn? Cái gì là nhà ăn?” Hoắc Tiểu Hàn chưa từng nghe nói đến từ này bao giờ.
Nguyên An Bình giải thích với y: “Nhà ăn chính là nơi dành cho học sinh ăn cơm, hiện tại ta đang dạy hai lớp, sau này sẽ còn tăng. Đợi đến khi ta có công danh, khẳng định lúc đó sẽ có càng nhiều học sinh hơn, mà học sinh tăng, thời gian học cũng sẽ biến thành từ nửa ngày thành một ngày. Như vậy, chuyện ăn uống đối với người ngoài thôn sẽ trở thành một vấn đề, nếu chúng ta xây nhà ăn, giữa trưa bọn họ có thể tới đó ăn cơm, trù nghệ của ngươi rất tốt, có thể đảm nhiệm làm đầu bếp trong nhà ăn.”
Trên thực tế, hắn đã từng nghĩ đến vấn đề này rồi, nếu đã nghiêm túc muốn xây dựng một ngôi trường, không chỉ có nhà ăn, sau này cũng phải xây thêm phòng ngủ. Đương nhiên, tiền đề là thanh danh của hắn đủ vang xa để thu hút thật nhiều học sinh.
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, nhà ăn chính là nơi dành cho các học sinh ăn cơm, An Bình ca để y làm đầu bếp, đối với chức nghiệp này, Hoắc Tiểu Hàn cũng không có gì bắt bẻ, chẳng qua: “An Bình ca! Vậy nếu xây nhà ăn thì phải kiếm tiền như thế nào a? Bình thường ngươi chỉ thu nhận hài tử của nông gia, bọn họ khẳng định không nỡ bỏ tiền ra ăn bên ngoài đâu. Hơn nữa, cũng không thể ép buộc bọn họ chi thêm tiền a.”
Đối với việc ăn bên ngoài, Nguyên An Bình cũng có một chút kinh nghiệm, dù sao hắn cũng đã từng ăn bên ngoài nhiều năm rồi. Đương nhiên, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không hoài niệm đồ ăn được ăn ở nhà: “Ngươi có thể làm cơm nhà, nếu bọn họ có tiền thì sẽ gọi món ăn. Với cả, vấn đề tiền bạc, có thể đổi bằng lương thực cũng được, đem lương thực đổi thành phiếu ăn cơm, khi nào muốn ăn cơm thì đem phiếu theo.”
Nguyên An Bình giải thích cho y nghe phiếu ăn cơm là gì, Hoắc Tiểu Hàn nghe xong, liền cảm thấy phương pháp này rất mới mẻ.
Đối với việc nấu cơm, Hoắc Tiểu Hàn vẫn rất có lòng tin, nên đối với việc xây nhà ăn, y cũng có chút nóng lòng muốn thử: “Khi nào thì có thể xây nhà ăn?”
Kỳ thực, muốn xây nhà ăn cũng cần phải chờ cho tới khi học sinh đông lên. Bất quá, Nguyên An Bình thấy y trưng ra bộ dạng hứng thú bừng bừng như vậy, cũng không nỡ đả kích sự tích cực của y: “Chờ sau khi xây xong nhà mới đã.”
Nếu như xây nhà ăn trước, mà không có ai ghé qua... Hẳn là sẽ không tệ như vậy đâu nhỉ?