So với Lỗ đạo sư của Võ Đường cùng hai vị dược sư kia, rõ ràng, Lâm Võ thích Chương đại nhân cùng Hàm đại nhân hơn.
Không chỉ vì hai người họ đã cứu đoán người của trưởng thôn, mà còn vì thái độ mà họ đối đãi với thôn dân, không cao cao tại thượng, ngược lại còn mỉm cười nói chuyện, quan tâm đến cuộc sống của thôn dân.
Điều này khiến cho Lâm Võ mở rộng tầm mắt, thì ra không phải người có năng lực nào cũng sẽ luôn ức hiếp người khác.
Mấy ngày trước, mặc dù thái độ của Lỗ đạo sư Võ Đường cùng học viên của mình tốt hơn nhiều so với hai vị dược sư kia, nhưng bọn họ vẫn luôn có khoảng cách với thôn dân.
Khi Lâm Võ muốn thỉnh giáo một số vấn đề võ học cũng phải cực kỳ cẩn thận.
Suốt mấy ngày nay bị người từ bên ngoài đến áp lực, bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát.
Mấy thiếu niên như Lâm Võ cuối cùng cũng lộ ra khía cạnh sôi nổi của bản thân, đương nhiên, bởi vì có khách quý ở đây, cho nên những người có trong sân cũng không dám làm càn quá mức, nhưng cũng không nỡ rời đi.
Không có thiếu niên nào không khao khát nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, tất cả cho rằng, ở lại đây sẽ nghe được nhiều tin tức của thế giới bên ngoài hơn.
Thời điểm nhà trưởng thôn đang cực kỳ náo nhiệt, thì Lâm Hào cũng mang theo tin tức mà mình tìm hiểu được đến báo cho hầu cận của Phùng dược sư.
Vốn dĩ hắn muốn tiếp cận Lý dược sư, nhưng hộ vệ bên cạnh Lý dược sư chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến cho hắn đóng băng tại chỗ, cho nên không dám tiến lên một bước.
Nhưng mà, trung cấp Linh Dược Sư cũng đã là thân phận cực cao trong Khúc Điền thôn rồi.
“Đại nhân, ta nghe ngóng được, người tới một người họ Chương, một người họ Hàm, nghe nói đều không phải người của Ô Sơn trấn chúng ta, nghe nói thực lực cao hơn nữa tuổi còn rất trẻ, nhưng mà đối với ta mà nói, ngay cả tư cách xách giày cho Phùng dược sư Lý dược sư bọn họ cũng chẳng xứng, cũng chỉ có những thôn dân không nhãn lực không kiến thức mới tung hô quá mức thôi.” Lâm Hào liều mạng hạ thấp người khác mà khen ngợi hai vị dược sư này.
“Đại nhân, dược sư đại nhân đã xong việc chưa? Ta có làm một vài món ăn vặt mang đến cho dược sư đại nhân.” Lâm Mai ở một bên thẹn thùng nói.
Thủ vệ của Phùng dược sư sau khi nghe Lâm Hào nói xong cũng không cho rằng mấy người mới đến lợi hại được bao nhiêu.
Cho dù là người từ bên ngoài đến thì đã sao, cường long cũng khó áp địa đầu xà, cho nên cực kỳ hưởng thụ lời tâng bốc của Lâm Hào.
Còn đối với muội của Lâm Hào, thủ vệ Võ Giả cười nhạo trong lòng một tiếng.
Loại nữ nhân này hắn thấy nhiều rồi, nhưng mà cũng nên báo cho Phùng dược sư một tiếng, theo như những gì hắn biết, Phùng dược sư rất yêu thích loại thiếu nữ cùng song nhi tươi mới còn chưa hoàn toàn nảy nở như thế này.
Cho nên hắn nghĩ nghĩ một hồi, nhìn Lâm Mai từ đầu đến đuôi, nhìn đến mức cổ của Lâm Mai cũng đỏ lên, lúc này mới cười nói.
“Thôi được rồi, để ta thay ngươi hỏi Phùng dược sư một chút, Phùng dược sư là người rất biết thương hương tiếc ngọc, chỉ cần hầu hạ Phùng dược sư cho tốt, thì nhà các ngươi tất nhiên cũng sẽ hưởng được không ít chỗ tốt.”
“Cảm ơn vị đại ca này.” Lâm Mai vui mừng khôn xiết nói.
Sau khi thấy hộ vệ đi vào thông báo, Lâm Hào tha thiết mà dặn dò.
“A Mai, tiền đồ của nhà chúng ta đều nằm trong tay muội, nếu có cơ hội được ở bên cạnh Phùng dược sư, muội cũng đừng quên đại ca, đại ca tốt lên, thì hai huynh muội chúng ta mới có thể hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho những kẻ đã coi khinh chúng ta, sau này khi nhìn thấy chúng ta đều phải sợ hãi.”
Lâm Mai thu hồi ánh mắt mong chờ đang mải nhìn vào bên trong, cực kỳ tự tin mà nói.
“Ca yên tâm đi, muội đương nhiên sẽ không quên ca, đợi đến khi muội đến bên cạnh Phùng dược sư rồi, chuyện thứ nhất muội cần phải làm là khiến cho đôi tiện loại Lâm Văn Lâm Võ phải làm nô làm tì cho muội.”
“Đương nhiên rồi, đến lúc đó A Mai muội muốn như thế nào cũng được.” Hai huynh muội nhìn nhau cười, trong mắt đều lập lòe khoái ý ác độc.
Đem đôi huynh đệ kia đạp dưới lòng bàn chân, đối với bọn họ, không có bất kỳ cảm giác thống khoái nào hơn được như vậy cả.
Lúc này, có động tĩnh truyền ra tới, hai người vội thu liễm thần sắc, sau đó liền thấy hộ vệ đi ra, lộ ra ánh mắt ái muội, vẫy tay với Lâm Mai.
“Phùng dược sư đang lo không có ai hầu hạ, nhanh vào đi thôi, nhớ hầu hạ Phùng dược sư cho tốt vào, các ngươi nhất định sẽ được chỗ tốt.”
“Vâng, ca, muội đi vào đây.”
Lâm Mai hóp eo nhỏ lắc lư vặn vẹo đi vào bên trong, hộ vệ cũng cảm thấy hứng thú mà sờ cằm.
Mặc dù hắn thích nữ nhân đầy đặn một chút, nhưng loại ngây ngô như tiểu nha đầu này, cũng mang một loại hương vị khác, khiến người ta có loại dục vọng muốn khinh nhục.
Hai phu thê Hoàng thị cùng Lâm Nguyên Quý thấy chỉ có một mình Lâm Hào trở về, vội hỏi: “Muội muội con đâu?”
Lâm Hào đắc ý mà nói.
“Phùng dược sư cảm thấy tiểu muội hầu hạ rất tốt, liền giữ nàng lại, cái thôn này một khi không có người đứng đầu đúng thật là quá tệ, không biết tìm người đến hầu hạ cho tốt một chút, lỡ như chọc giận dược sư, toàn bộ Khúc Điền thôn đều phải gặp họa.”
Hắn cố ý hỏi thăm sở thích của Phùng dược sư là gì, sau khi trở về liền thêm mắm dặm muối trước mặt cha mẹ cùng với tiểu muội, đồng thời còn nói nếu lấy lòng được dược sư thì sẽ tốt như thế nào.
“Ai nha, thật tốt quá, vậy thì ta đây còn không phải là mẹ vợ của dược sư đại nhân sao?” Hoàng thị mừng rỡ như điên.
Lâm Nguyên Quý cũng vỗ đùi hưng phấn nói: “Ta đây chính là cha vợ của dược sư đại nhân!”
Mà Lâm gia nhị lão lại hồn nhiên không biết những gì mà đại phòng làm.
Lão thái thái dám ở trước mặt người bình thường mà giở thói ngang tàn, như bởi có người từ bên ngoài vào thôn, nên bà ta sợ hãi không dám ra cửa, chỉ ở yên trong nhà hầu hạ lão gia tử.
☆