Người Tiền gia nghĩ như thế nào hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Lâm Văn.
Nhờ thư mà Trần thị gửi đến, hắn biết y mang trên mình một cọc hôn sự.
Khi hắn vào Khúc Điền thôn, thì đã biết Tiền gia thất tín bội nghĩa mà lui thân, loại gia đình này, lui đi cũng tốt.
Hắn đã sớm hỏi thăm tin tức rồi, cái nhà đó làm sao có thể xứng với cháu ngoại của hắn chứ, huống chi, hiện tại y còn là một Linh Sư, còn tên kia cũng chỉ là người bình thường, càng không xứng.
Nhưng mà Bạch Dịch vẫn muốn Lâm Văn xem y cảm thấy Tiền gia như thế nào, có cần người cữu cữu này đến Tiền gia đòi công đạo cho y hay không.
Trong lòng Lâm Văn cảm thấy rất ấm áp.
Ngày lui hôn hôm đó, Lâm gia đại phòng chỉ biết bỏ đá xuống giếng, còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Ánh mắt của lão thái thái khi nhìn hắn cứ như y đã làm điều gì đó cực kỳ xấu hổ.
Trong mắt bà ta, Tiền gia tới từ hôn là do Lâm Văn không có bản lĩnh, y không nên ra ngoài gặp người nữa mới đúng.
Hành động của Bạch Dịch chính là hành động mà thân nhân chân chính sẽ làm, nhưng điều đó cũng không cần thiết, y lắc đầu nói:
“Trước đó đã trả tín vật lại cho nhau rồi, Lâm gia cùng Tiền gia đã phân rõ giới hạn, sau này sẽ không còn lui nữa. Trước đây, có lẽ vì cha nương nghĩ con không thể tu luyện được, cho nên mới muốn tìm một gia đình hơi có của cải để con nương tựa vào, nào ngờ, hai người họ vừa đi, Tiền gia liền đổi quẻ, thông qua chuyện này cũng có thể thấy rõ tác phong của Tiền gia như thế nào, cho nên lui hôn là một chuyện rất tốt.”
Lời y nói cũng chứng minh y hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên quan gì với Tiền gia, nhưng cũng không muốn Bạch Dịch hiểu lầm Lâm cha cùng Lâm nương.
Những gì họ làm hoàn toàn xuất phát sự yêu thương của mình đối với nguyên thân cho nên mới có chuyện đính thân với Tiền gia, cũng chỉ muốn y có một nơi tốt để dựa vào mà thôi.
Họ không sai, người sai là Tiên gia vong ân phụ nghĩa thất tín bội nghĩa.
Bạch Dịch cũng cảm thấy yên tâm, Lâm Văn không còn chút tình cảm nào với hôn phu cũng là điều tốt.
Hắn chỉ sợ trong tâm Lâm Văn còn có nhớ thương, như vậy sẽ rất khó nhất xử lý.
Không ngờ, mặc dù Lâm Văn lớn lên ở nông thôn, nhưng kiến thức lại không hạn hẹp, phu thê Lâm gia đã giáo dục y rất tốt.
Chỉ tiếc rằng, lúc hắn tìm tới thì đã quá muộn, nếu không, thương thế của Lâm Nguyên Hổ không đến mức không thể cứu vãn được.
Mối quan hệ giữa Tiểu Hỏa cùng ba lão bà càng ngày càng hòa hợp.
Nhân lúc Tiêu Duệ Dương không ở đây, nó mạnh dạn mang theo ba lão bà nhảy đến bên cạnh Lâm Văn.
Bạch Dịch cảm thấy hứng thú mà nhặt một con lên để trên đầu gối mà vuốt ve:
“Nếu cữu cữu đã tới, mọi chuyện đều có ta lo cho con, chẳng qua cữu cữu cũng muốn biết tương lai hai đứa muốn như thế nào, có muốn cùng cữu cữu rời khỏi Ô Sơn trấn hay không? Cữu cữu là Linh Phù Sư, nếu con muốn học ta sẽ chỉ cho con, nếu con muốn luyện đan, cữu cữu cũng có thể nghĩ cách tìm một sư phó cho con, nhưng mà ta nghe Hàm đan sư nói, con đã bái sư rồi?”
Lâm Văn gãi gãi đầu, cũng không biết nên giải thích như thế nào, hơn nữa, y hoàn toàn chẳng biết gì về Bạch Dịch cả.
Mối quan hệ giữa Bạch Dịch cùng Tiêu Duệ Dương là như thế nào, có con hay chưa, Bạch gia cùng Tiêu gia sẽ đối đãi với bọn họ như thế nào?
Liệu họ có nghĩ rằng y cũng Lâm Võ tùy tiện đi theo là để được ăn nhờ ở đậu không?
Đến lúc đó liệu có khiến Bạch Dịch bị khó xử hay không?
Y cũng chưa quên y còn một Chu gia nữa, sự xuất hiện của y liệu có khiến Chu gia cùng vị Bạch phu nhân kia có ý kiến gì hay không.
Còn đối với vị sư phó hư cấu kia, Lâm Văn chỉ phải căng da đầu tiếp tục thừa nhận:
“Sau khi sư phó kia để lại cho con ít đồ cùng công pháp thì liền rời đi, còn cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, vốn dĩ con cùng A Võ đã định chờ đến sáu tháng cuối năm, để A Võ tham gia tuyển chọn đệ tử của Võ Đường hoặc là Thanh Lôi Tông, nhưng hiện tại xem ra, nếu muốn nhảy ra khỏi phạm vi Ô Sơn trấn, Võ Đường là lựa chọn tương đối tốt, con tin tư chất của A Võ sẽ không kém.”
“Còn bản thân con, con có công pháp tu luyện riêng, cũng vừa học từ Hàm đan sư một chút tri thức luyện dược cơ bản, cho nên cũng không vội tìm nơi đặt chân. Vơi lại, con vốn đang có tính toàn muốn hoàn thành chuyện nuôi Hỏa Trân Thỏ, vẫn chưa thấy được thành quả mà cữu cữu đã tới rồi.”
Lâm Văn xấu hổ mà nhìn Bạch Dịch, chuyện nuôi Hỏa Trân Thỏ không thể bỏ dở nửa chừng, nhưng cũng không thể cự tuyệt hảo ý của cữu cữu được:
“Mối quan hệ giữa cữu cữu và cữu trượng…… Khụ, con có biểu đệ biểu muội gì không? Còn chân của cữu cữu nữa, sinh ra đã như thế hay là sau này mới như vậy? Có thể trị được không?”
Nhắc tới Tiêu Duệ Dương, trên mặt Bạch Dịch cũng lộ ra một tia thần sắc phức tạp.
Hắn cúi đầu nhìn hai chân mình, hoàn toàn không cho rằng y đang suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa, nhìn tình hình hiện tại, cho dù mình không xuất hiện, hai huynh đệ y cũng có thể an bài mọi thứ rất thỏa đáng,
Lựa chọn tiến vào Võ Đường mà không phải Thanh Lôi Tông, hắn cũng rất tán thành.
Thanh Lôi Tông dù sao cũng quá nhỏ, chỉ giới hạn trong vùng Ô Vân sơn mạch này mà thôi, nếu đặt ở bên ngoài thì nó chẳng là gì cả.
Võ Đường nơi này mặc dù yếu, nhưng lại có cơ hội tấn chức lên cơ sở cao hơn.
“Ta cùng Duệ Dương…… Không thành thân, thương thế của ta không chỉ ở đùi, mà còn mất đi khả năng sinh dục nữa, đời này ta sẽ không có hài tử của chính mình, ta cùng Duệ Dương, mặc dù có cảm tình, nhưng Tiêu gia không phải do mình hắn định đoạt, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ rời đi, dù là thành thân hay là đi tìm con đường võ đạo tốt hơn.”
Nói rồi, Bạch Dịch nhìn vào mắt Lâm Văn, tìm được cháu ngoại có dáng vẻ tương tự với mình, tâm hắn trở nên kiên định không ít.
Mình không thể có hài tử, nhưng Lâm Văn lại xuất hiện vào lúc này, tựa như trời cao cố ý đưa y tới cho hắn vậy.