Kim Kha không hổ là đệ nhất quản sự bên cạnh Bạch Dịch, hiệu suất làm việc của ông cực kỳ nhanh chóng, sau khi lên trấn trên hai ngày liền chọn được một tòa nhà.
Sau khi sang tên xong, ông liền cho người tu sửa cải tiến, theo ý của chủ tử, dường như bọn họ sẽ ở lại đây một thời gian khá dài, cho nên cần phải tu sửa chỗ này làm sao để chủ tử ở thoải mái hơn một chút.
Ngoại trừ lo chuyện chỗ ở, ông ấy còn điều tra về các thế lực của Ô Sơn trấn nữa.
Kim Kha cũng không quên chủ tử của ông ấy đang ở trong Khúc Điền thôn, kể cả khi hôm đó ông ấy không thể qua được, nhưng ngày nào cũng cho xe ngựa đi qua đi lại giữa Ô Sơn trấn cùng Khúc Điền thôn.
Mỗi lần lại đây, trên xe ngựa đều chứa đầy đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Nhìn trận trượng như vậy, hai huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ chỉ biết há hốc mồm không biết nói gì.
Bạch Dịch nói Bạch gia đã xuống dốc, vậy cái thời điểm hưng thịnh nhất thì sẽ như thế nào nữa đây?
Có Bạch Dịch nhắc nhở vài câu, không chỉ cuộc sống của hai huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ được cải thiện rất rất nhiều, ngay cả Ô Tiêu cũng có được chỗ tốt, dù là bàn chải chà vảy hay là sữa tắm cũng cao cấp hơn trước rất nhiều.
Mỗi lần thấy xe ngựa ra ra vào vào, người của Khúc Điền thôn càng thêm hiểu, cữu cữu của Lâm Văn đúng là kẻ có tiền, dù bản thân hắn đi đứng không tốt, nhưng nhìn trận tượng này, chắc chắn còn giàu có hơn Tiền gia Ô Sơn trấn, không biết Tiền gia lui hôn với một gia đình như vậy thì có hối hận không.
Nương của Tôn Khánh đắc ý, nói:
“Sau khi Tiền gia lui hôn có hối hận hay không thì ta không biết, nhưng ta biết Lâm gia đại phòng chắc đang hối hận muốn hộc máu, chỉ vì mấy chục lượng bạc mà lại có thể tính kế hai huynh đệ A Văn, còn suýt chút nữa đẩy A Văn vào trong hố lửa, nhưng nhìn Bạch cữu cữu đi, bạc rỉ ra từ trong kẽ ngón tay của hắn đâu chỉ có vài chục lượng, nhưng nhà bọn họ đã làm ra những chuyện không biết xấu hổ đến vậy, Bạch cữu cữu không tìm bọn họ tính sổ thì đã là tốt lắm rồi, bọn họ nào dám bám lên chứ?”
Người khác chỉ biết những cái bên ngoài, còn bà thì thường qua Lâm gia hỗ trợ, bà còn biết Bạch gia giàu có như thế nào hơn những người trong thôn.
Có lần Tiêu công tử bảo nam nhân nhà bà lên trấn trên mua chút đồ về, thứ ném cho nam nhân nhà bà không phải bạc trắng, mà là linh châu!
Lúc ấy, bà cùng nam nhân của bà cũng phải sững sờ một trận, nhìn dáng vẻ của Tiêu công tử cùng Bạch cữu cữu, có lẽ bọn họ sử dụng linh châu này thay cho bạc mà xài, đừng nói là Tiền gia trấn trên, bà thấy, dù là Triệu gia hạng nhất cũng không thể so sánh được.
“Còn không phải sao, lúc trước, lão thái thái rất chướng mắt với Trần thị, bao nhiêu lần tuyên bố rằng muốn cho Nguyên Hổ hưu Trần thị, may mà Nguyên Hổ là một người cương quyết, nếu không thì hiện tại sao hai huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ có thể được đi theo cữu cữu sống cuộc sống tốt đẹp hơn chứ, ta thấy mặt của A Văn càng lúc càng trắng nõn mềm mại, càng đẹp hơn rồi, đúng rồi, ngày hôm qua ta còn thấy có bà mối tới cửa mai mối cho A Văn đấy.”
“Thôi bỏ đi, có Bạch cữu cữu ở đó, nhà tốt nhất trên trấn trên cũng chưa chắc đã được nhìn trúng, Bạch cữu cữu rất thương yêu cháu ngoại đấy, tương lai chắc chắn hắn sẽ phải tìm một phu quân thật tốt cho cháu ngoại của mình mới được.”
“Đúng đấy, những người đó đều suy nghĩ lung tung.”
Bà mối tới cửa làm mai, trong thôn cũng náo nhiệt một hồi, Bạch Dịch còn chưa nói gì, còn Lâm Văn lại đen mặt trước, hận không thể đạp bay mấy người đi.
Bạch Dịch bị biểu cảm của y chọc cho cười ha ha không ngừng, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra luôn rồi, hắn vốn nghĩ Lâm Văn không biết giận, nhưng bây giờ lại thấy mặt y đang càng lúc càng đen kìa.
Hắn nhanh chóng tiễn khách, tỏ vẻ mấy năm nay tạm thời y không có ý suy xét đến chuyện hôn nhân, hy vọng thông qua miệng của bà mối mà thông báo chuyện này ra bên ngoài, để những người đó đừng tiếp tục tới cửa nữa.
Những người đó vẫn còn xem Lâm Văn là người bình thường, nào biết đâu rằng bây giờ y đã là sơ cấp Linh Sư, mặc dù ở chung với nhau không lâu lắm, nhưng trong mắt Bạch Dịch cháu ngoại hắn chỗ nào cũng tốt, tìm khắp Ô Sơn trấn này cũng không có thanh niên tài tuấn nào xứng đôi với y.
Lâm Văn đang dọn dẹp ổ thỏ, Bạch Dịch tự điều khiển xe lăn đến bên cạnh nhìn.
Nhờ sự hướng dẫn của Đoản Vĩ, Lâm Văn đã thuận lợi giúp Tiểu Hỏa khiến cho ba thỏ cái còn lại có thai.
Ba con thỏ cái Hỏa Trân Thỏ thỏ này bây giờ đều đang có nhãi con trong bụng, Lữ dược sư cùng Điền An Lương vui vẻ đến mức ngày nào cũng phải chạy qua đây xem hai lần mới chịu yên tâm, bây giờ chỉ cần chờ đến khi đám thỏ con được thuận lợi sinh ra là được.
Sau khi thỏ cái mang thai thì trở nên an tĩnh hơn hẳn, đa số thời gian đều nằm yên trong ổ phơi nắng, giữ gìn ổ thỏ sạch sẽ là một điều rất quan trọng.
Tiểu Hỏa cũng có vẻ cực kỳ hiểu chuyện, nhường đồ ăn của mình cho lão bà, cũng không tiếp tục nhảy nhót chỗ này chỗ kia mà bỏ mặc ba lão bà của mình qua một bên.
Mặc dù Bạch Dịch chưa từng nuôi bất kỳ động vật nhỏ nào, nhưng nhìn lông của mấy con thỏ này bóng mượt như vậy, cũng biết Lâm Văn đã nuôi mấy con thỏ này rất tốt, vì thế không nhịn được mà nghĩ:
“A Văn có muốn nuôi những loại động vật khác không, nuôi mấy loại yêu thú ăn thịt cấp thấp ấy, đó cũng là một con đường phát tài rất tốt đấy, đến khi mò ra được kinh nghiệm rồi, có thể giao cho lão Kim để ông ấy an bài nhân thủ thuần dưỡng.”
Lâm Văn đang ghi chép tình hình mình quan sát được của ba con thỏ vào sổ, để khi có chuyện gì thì có thể kịp thời báo cho Đoản Vĩ, sau đó có thể kịp thời xử lý, đồng thời cải thiện sửa sang lại rồi giao cho người trong thôn.
Nghe thấy lời đề nghị của cữu cữu, tay y hơi dừng lại một chút, đúng vậy nha, đây đúng là một phương pháp kiếm tiền rất tốt, dù sao thì đúng là y không thể lúc nào cũng ăn bám cữu cữu được.
Gần đây y cũng đang cân nhắc những phương pháp khác có thể trợ giúp cửa hàng Bạch thị, nên gần như y đã bỏ chuyện liên quan đến nuôi và thuần dưỡng sang một bên, chứ thật ra y có ưu thế hơn người bình thường rất nhiều.