Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 59: Chương 59: Dược sư vào thôn (2)




“Được rồi.”

Cao cấp Linh Dược Sư chắp tay sau lưng, bình thản quét mắt nhìn một vòng thôn dân hèn mọn.

“Linh điền này đã được duy trì trong một thời gian dài rồi, cũng đến lúc hỏng rồi, vẫn nên tìm một nơi nào đó bố trí thêm một lần nữa thì tốt hơn, cứ tiếp tục ở lại nơi này, mất nhiều hơn được, tìm người đem dược thảo trong linh điền thu hoạch cả đi.”

“Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!” Các thôn dân cuống quít dập đầu tạ ơn, cảm động đến rơi nước mắt.

Lữ dược sư cũng chắp tay cảm tạ: “Nhân phẩm của quý vị thật tốt, tiểu nhân thay thế cho toàn thôn dân cảm tạ sự khoan hồng độ lượng của nhị vị.”

“Hừ, tiện nghi cho đám tiện dân các ngươi, các ngươi, nhanh chóng đi xử lý dược thảo trong linh điền, nhanh lên một chút, nếu có tổn thất gì thì phải lấy tính mạng người nhà ra bồi thường đấy!” Trung cấp Linh Dược Sư căm giận mà uy hiếp, nhưng thôn dân lại còn phải cảm kích hắn vạn phần.

Lâm Văn nhìn vậy cũng cực kỳ phẫn nộ, tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt, càng khiến y hiểu rõ hơn sự cách biệt cao thấp giữa các cấp bậc.

Sự hèn mọn của thôn dân không khiến cho hai vị Linh Dược Sư cùng hai Võ Giả bảo hộ họ bị lay động chút nào, cứ như tất cả đều rất bình thường, chuyện hở một chút là lấy tính mạng người khác như chuyện thường xảy ra hằng ngày.

Hiện tại, linh điền đã trệt như những gì y mong muốn, đồng ruộng trong thôn sẽ dần dần khôi phục lại nguyên khí, một năm không được thì 5 năm.

Những nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt, Lâm Văn nhất thời nghĩ, không biết hành động của mình là đúng hay sai.

Có lẽ, Linh Dược Sư có thể thưởng cho các thôn dân một ngụm cơm ăn đã là thiên đại ân tuệ với bọn họ rồi.

Linh Dược Sư rời khỏi Khúc Điền thôn, cứ như một cây đạng thụ đang đột ngột biến mất.

“Ca, ca làm sao vậy?”

Lâm Võ gọi vài tiếng, lúc này Lâm Văn mới thu hồi lại suy nghĩ của mình, mờ mịt mà nhìn về phía Lâm Võ: “Sao thế?”

“Ca, ca không sao chứ? Vừa rồi đệ gọi huynh mấy lần nhưng huynh chẳng có phản ứng, có phải ca bị bọn họ dọa sợ không?” Lâm Võ lo lắng nói.

“Không sợ, chỉ là có chút chuyện, A Võ, đệ nói coi, nếu bọn họ rút khỏi thôn chúng ra, có phải sẽ là một chuyện rất xấu đối với thôn dân không?” Lâm Văn muốn chứng thực một chút.

Y lo chuyện mình làm sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến Khúc Điền thôn, ước nguyện ban đầu của y nhìn thì có vẻ như đang giúp Khúc Điền thôn, nhưng suy cho cùng, vẫn là hành vi ích kỷ của bản thân mình mà thôi.

“Chuyện này…” Trong lúc nhất thời, Lâm Võ cũng không biết phải trả lời như thế nào.

“Không tính là chuyện xấu đâu.”

Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên từ trên đỉnh đầu, Lâm Văn nhìn theo giọng nói đó, không biết từ khi nào, Lữ dược sư đã đến bên cạnh y, mỉm cười chỉ vào mặt đất dưới chân.

“Nhìn tình hình đất bây giờ đi, nếu còn tiếp tục thêm một hai năm nữa, Khúc Điền thôn sẽ thật sự hoàn toàn bị phế, chỉ sợ vài thập niên sau cũng khó có thể xoay chuyển được, khi đó mới gọi là thật sự xấu. Hiện tại, linh điền triệt, có thể dành cho đất cơ hội hoàn hoãn lại, cho nên nếu so với tình hình sau này nếu tiếp tục để cho linh điền tồn lại, thì đó không phải là chuyện xấu.”

“Vậy sao?” Lâm Văn cũng không biết mình có phải đang được khuyên giải an ủi hay không, nhưng nếu so với tình hình trước mắt này, chuyện tranh cãi lông gà vỏ tỏi thường ngày trong thôi chẳng là gì cả.

“Đừng nghĩ nhiều quá, phải biết rằng, linh điền chân chính không phải được duy trì như vậy, cái này không thể được tính là linh điền được, cùng lắm chỉ là có nhiều linh khí tụ lại hơn mà thôi, linh điền chân chính đều được tạo nên bởi linh mạch cơ. Mấy đứa trở về đi, kẻo đụng chạm phải các đại nhân vật.” Lữ dược sư ôn hòa nói.

Lâm Văn nhìn vào đôi mắt đạm nhiên của Lữ dược sư, đột nhiên có loại cảm giác bí mật của mình đã bị nhìn thấy, hơn nữa, những lời giải thích của Lữ dược sư về linh điền hoàn toàn giống với những gì Liêu nói.

Liêu nói, chưa từng nghe loại phương pháp nuôi linh điền nào như cái trong thôn của bọn họ, cho dù không phải được nuôi dưỡng trên linh mạch, thì cũng phải có linh thạch hoặc linh vật cung cấp một lượng linh khí sung túc thì mới có thể bảo đảm được sự vận hành của linh điền được.

Mà những điều đó, làm sao một phàm nhân ở trong một tiểu sơn thôn như Lữ dược sư có thể hiểu được?

Lâm Văn cảm thấy, trên người của Lữ dược sư như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, nhưng y vẫn nghe lời mà quay về nhà.

Y không muốn tiếp xúc với hai tên Linh Dược Sư kia, để tránh bí mật trên người bị nhìn thấu.

Nhìn cái tên trung cấp Linh Dược Sư kia đang còn đem trách nhiệm đổ dồn trên đầu thôn dân Khúc Điền thôn để lấy đi một khoản tiền, liền có thể nhìn ra tâm tính bản chất của bọn họ như thế nào rồi.

Sau khi về nhà, tâm trạng của Lâm Văn không tốt lắm.

Y không thể quên được nhìn ảnh thôn dân hèn mọn dập đầu trước hai vị Linh Dược Sư kia.

Nếu không có Vạn Thông Bảo, vậy cuộc sống trong tương lai của y sẽ như thế nào?

Có nghĩ như thế nào thì y cũng không chấp nhận nổi.

Sau khi nuôi được hai ngày, thương thế của Hỏa Trân Thỏ cũng đã khôi phục được hơn phân nửa, có thể tự mình chạy nhảy trong sân.

Thấy Lâm Văn trở về liền nhảy về phía y, thân thiết mà cọ cọ chân y.

Lâm Văn bế Hỏa Trân Thỏ lên, hai ngày nay, y cố ý không cho nó uống Nhật tinh, chỉ cho nó ăn hồng ngọc củ cải thôi.

Nhìn tình hình này của Hỏa Trân Thỏ, có thể thấy, chỉ dùng hồng ngọc củ cải hoàn toàn có thể nuôi Hỏa Trân Thỏ.

Y bế lấy Hỏa Trân Thỏ, Lâm Văn nghĩ nghĩ gì đó rồi thả nó xuống: “Tiểu Hỏa, tự mình đi chơi đi, ta đi tìm Ô Tiêu thương lượng chút chuyện.”

Nói xong y để lại nửa cây củ cải rồi xoay người vào phòng, Ô Tiêu lúc này đang thích ý nằm cạnh Tụ Linh Chén mà phơi nắng.

“Ô Tiêu.” Lâm Văn ngồi xổm xuống, tầm nhìn ngang bằng với Ô Tiêu.

Hắc xà lười nhác mở to mắt, ý bảo Lâm Văn có chuyện gì thì nói đi.

Lâm Văn không có tâm tình đấu võ mồm với Ô Tiêu, nói: “Ngươi có thể giúp ta bắt mấy con Hỏa Trân Thỏ còn sống về đây được không? Vì ta mà linh điền trong thôn đã hoàn toàn bị triệt rồi, ta muốn nhanh chóng mở rộng chuyện nuôi Hỏa Trân Thỏ, cũng coi như tạo thêm một loại nghề nghiệp cho người trong thôn.”

Vốn dĩ y không định làm như vậy, chỉ là, càng tiếp xúc với Vạn Thông Bảo y càng nhận ra, thời gian y cùng Lâm Võ ở lại Khúc Điền chỉ sợ sẽ không quá lâu, cho nên y cần phải nhanh chóng mở rộng và phát triển một nghề mới cho thôn, coi như bồi thường chuyện triệt hạ linh điền.

Ô Tiêu khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Văn một cái, dựa vào cái gì mà nó phải đi bắt mấy thứ vô dụng với nó về cho tên khế ước giả vô dụng này chứ, đã vậy còn phải còn sống nữa.

Lâm Văn chắp tay trước ngực mềm giọng năn nhỉ: “Làm ơn đi mà, Ô Tiêu, hôm nay ta làm cho ngươi một bàn ăn thật thịnh soạn được không? Ngươi muốn ăn chiên xào hay nướng, ta đều làm cho ngươi được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.