Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 49: Chương 49: Hắc xà tức giận




Lâm Võ đi ra ngoài hỏi mấy nhà, sau khi hắn nghe được thông tin hữu dụng, liền quay về nói cho ca ca hắn nghe.

Nhưng sau khi nói với Lâm Văn, hai người cũng biết, với thực lực kinh tế của bọn họ hiện tại, thật sự không thể nuôi nổi Hỏa Trân Thỏ, vật nhỏ này quá kiều quý rồi.

Theo như những gì mà Lâm Võ tìm hiểu được, vì Hỏa Trân Thỏ chỉ sinh sống ở trong vùng Hỏa Vân Sơn, có lẽ vì liên quan đến hoàn cảnh sống đặc biệt ở đó, cho nên sau khi rời khỏi Hỏa Vân Sơn, cũng chỉ có đến Đa Bảo Hiên ở trấn trên mua thức ăn đặc thù thôi.

Mà loại thức ăn đó, lượng đủ dùng trong một tháng cũng phải tiêu mất mấy chục lượng bạc, quả nhiên chỉ kẻ có tiền mới có thể nuôi nổi.

“Thôi quên đi, nếu có thể sống thì nuôi tiếp, còn nếu không thì thôi, nhanh đi rửa tay ăn cơm đi.”

Trong mắt Lâm Văn lúc này, một con thỏ còn không quan trọng bằng y cùng Lâm Võ.

“Đệ biết rồi.” Lâm Võ hít hít mũi, ca ca nấu thịt khó tàu thơm nức mũi, nước miếng cũng sắp chảy ra cả rồi, phải nhanh chóng đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Lúc Lâm Văn đang dọn cơm, đột nhiên nghe thấy từ trong phòng mình phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Lúc này Lâm Văn mới nhớ tới Hỏa Trân Thỏ vẫn còn đang ở trong phòng, liền vội vàng chạy vào xem.

Lâm Võ chậm hơn y một bước, nhưng sau khi vào phòng, hai người liền kinh ngạc mà nhìn một con thỏ đang bị hắc xà ngược đến mức không còn chỗ trốn, chỉ có thể kêu lên đầy thảm thiết thê lương.

Thời điểm nhìn thấy Lâm Văn xuất hiện, con thỏ kia liền liều mạng mà chạy về phía y.

“Ô Tiêu, ngươi dừng lại ngay cho ta!” Lâm Văn hét lên, con rắn hỗn đản này, đang muốn làm cái gì vậy chứ?

Nhìn nó thế này, chắc chắn là vừa từ bên ngoài trở về, chưa từng nghe qua, rắn cùng thỏ chính là thiên địch của nhau sao, chuột cũng vậy.

“Ti ti ~~” Hắc xà phẫn nộ, dựng nửa người trên phun lưỡi về phía Lâm Văn.

Nó chẳng qua chỉ đi ra ngoài mài răng một chút thôi, khi trở về, vậy mà phát hiện khế ước giả của nó lại mang về cái thứ nhát gan này.

Nó đường đường là… Ký khế ước với tên vô dụng này thì cũng thôi đi, dựa vào cái gì mà còn phải chấp nhận cái thứ còn không được tính là yêu thú này xâm chiếm địa bàn của nó.

Nếu không phải nể mặt y, nó không chỉ giáo huấn nhẹ nhàng như vậy đâu, mà nó sẽ một ngụm nuốt luôn!

“Ca, con rắn này của huynh thật hung dữ quá đi!”

Lâm Võ nhìn thấy Hỏa Trân Thỏ đang nép bên chân Lâm Văn mà không ngừng run rẩy, nhanh chóng bế lên xem, phát hiện lông của nó đã bị vặt đi không ít, hơn nữa trên băng vải lại thấm ra thêm chút máu.

“Ca, đệ mang nó ra ngoài bôi thuốc trước đây.”

“Được, đệ mang nó ra ngoài trước đi, để ta xem con rắn này bị sao, đúng là quá xấu tính!” Lâm Văn nhìn dáng vẻ nhất quyết không chịu thỏa hiệp của hắc xà, liền đau đầu nói.

Lâm Võ ôm thỏ rời đi, trong nhà còn có thuốc trị thương mà Lâm cha để lại, hắn muốn đi tìm rồi dùng cho con thỏ này xem sao.

Lâm Văn đi vào trong phòng, ngồi xổm xuống trước mặt hắc xà, nhìn hắc xà vẫn còn đang phẫn nộ, khó hiểu hỏi.

“Rốt cuộc là ngươi đang sinh khí chuyện gì vậy? Đó là lễ vật mà A Võ mang về đưa cho ta để làm bạn, có thể nuôi sống hay không còn chưa biết đâu đấy.”

Lâm Văn là một tên không hiểu gì về tu hành, cho nên không hiểu về ý thức lãnh thổ của yêu thú.

Yêu thú càng cường đại càng không chấp nhận được trong địa bàn của mình lại có hơi thở nào khác xuất hiện khi không có sự cho phép của chúng.

“Ti ti ~” Hắc xà cảm thấy rất bực mình, cái tên khế ước giả ngu xuẩn này, không biết nắm chặt thời gian tu luyện, còn rảnh rỗi đến mức muốn nuôi cái thứ chết tiệt kia nữa.

Đáng tiếc, Lâm Văn không hiểu tiếng rắn, cũng không biết cho tới nay, tâm lý của hắc xà dành cho y luôn là thái độ hận sắt không thành thép, ghét bỏ đến cực điểm.

Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắc xà liền biết, nếu không thể thuyết phục được hắc xà, có thể lần tới nó sẽ ăn thịt con thỏ mất.

Không phải y không tin tưởng hắc xà, mà là mỗi lần hắc xà từ bên ngoài trở về đều mang theo một thân đầy mùi máu tươi, nhưng lại không về bị một vết thương nhỏ nào.

“Không cho phép ngươi ăn nó, biết chưa!” Lâm Văn nghiêm túc dặn dò, sau đó lại ôn tồn giải thích.

“Ngươi cũng thấy tình hình trong nhà bây giờ rồi đấy, mặc dù hiện tại có Ô Thạch có thể bắt ở chỗ đó, nhưng nếu bên ngoài không có nguồn thu nhập chính nào, sẽ chỉ khiến cho người khác hoài nghi, ngươi sẽ không muốn để cho ta chưa tu luyện ra hồn mà đã bị giết người đoạt bảo đúng không. Nơi này nghèo, đã vậy linh khí còn khan hiếm, nếu dựa vào gieo trống chắc chắn không khả thi, cho nên hôm nay khi nhìn thấy Hỏa Trân Thỏ ta liền muốn nuôi nó, thử xem có thể phát triển được hay không, cho nên ngươi không được phá đấy, biết không, Ô Tiêu?”

Lâm Văn đặc biệt gọi tên của nó, y đang xem nó là một đối tượng thương lượng bình đẳng, mặc dù có Bình Đẳng Khế Ước thì Ô Tiêu không thể thương tổn đến y được, nhưng nó lại không áp dụng được với bất kỳ ai khác nữa.

Sự phẫn nộ trong mắt Ô Tiêu rút, thay vào đó là sự dò xét, y muốn nuôi Hỏa Trân Thỏ để làm một nghề để phát triển sao?

Thôi được rồi, Ô Tiêu thật không ngờ kế ước giả của nó lại có chủ ý này, xem ra là do mình đã nghĩ oan cho y.

Mặc dù Ô Tiêu có chút coi thường cái nghề chăn nuôi này, nhưng lý do của Lâm Văn cũng đủ thuyết phục nó.

Nếu để mọi người phát hiện ra Lâm Văn có sự khác thường, đúng là dễ dàng thu hút sự nghi ngờ, đồng thời còn dễ dẫn đến cái cảnh giết người đoạt bảo nữa.

Nhưng Ô Tiêu cũng có điều kiện, nghĩ nghĩ rồi nó dùng đuôi viết lên đất mấy chữ.

“Sau này không được đưa con thỏ chết tiệt kia vào phòng nữa!”

Lâm Văn giật giật khóe miệng, đầu hàng nói: “Được rồi, ta sẽ đặt nó trong phòng của A Võ.”

“Phải tu luyện cho tốt, đừng có cả ngày lúc nào cũng bận rộn chuyện không đâu, làm mất mặt tu sĩ!”

Lâm Văn lại lần nữa giật giật khóe miệng, cái gì gọi là làm chuyện không đâu, nếu y không làm, chẳng phải để chết đói à, còn có cái gì mà mặt mũi của tu sĩ? Y có thứ này sao?

Nhưng mà những gì y nghĩ trong lòng, y lại không muốn nói lại cho Ô Tiêu nghe, trước tiên cứ đồng ý đã: “Ta đã biết rồi, tối nay ta sẽ tu luyện xuyên đêm.”

“Tắm rửa!”

Hai chữ cuối cùng khiến Lâm Văn phải cạn lời, chỉ đành xách hắc xà lên, dọn dẹp những thứ hỗn độn trên mặt đất, sau đó yên lặng mà ra khỏi phòng, tắm rửa cho con rắn chết tiệt này.

Thời điểm y tắm rửa, liền dùng sức mà chà.

Cho ngươi làm đại gia này, xem ta có chà cho ngươi đau chết không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.