Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 119: Chương 119: Không đi theo




Bạch Dịch cho người chuyển lời đến Kim Kha, ngày hôm sau, Kim Kha liền tự mình tới Khúc Điền thôn gặp chủ tử, chủ tử nhanh chóng quyết định dọn đi như vậy khiến ông rất cao hứng.

“Tiểu chủ tử tính toán mở rộng nghiệp nuôi dưỡng sao?”

Kim Kha không ngờ Lâm Văn lại có thiên phú trên phương diện này, thật ra thì huyết mạch Bạch gia tương đối có thiên hướng trở thành Linh Phù Sư hơn.

Ban đầu, cửa hàng Bạch thị nhờ vào bán linh phù mà có thể trở nên giàu có, hiện tại, Lâm Văn có thiên phú về mặt linh phù hay không thì vẫn chưa biết, nhưng nếu sản nghiệp nuôi dưỡng này có thể phát triển thành một quy mô nhất định thì cũng rất có tiền đồ.

Lâm Văn không ngờ cữu cữu lại phóng đại thiên phú của mình về mặt này như vậy, thật ra thì y căn bản chẳng có thiên phú gì, chỉ là y có Vạn Thông Bảo trong tay nên mới thế, cho nên có chút ngượng ngùng mà nói:

“Cũng không biết có thể thành công hay không, cho nên vẫn còn cần Kim quản sự giúp đỡ, ta đã thương lượng với cữu cữu rồi, trước tiên muốn nhờ Kim quản giúp ta tìm mấy con thỏ về.”

Sau khi bắt đầu tự tu luyện, y cũng tranh thủ học một số loại kiến thức khác nhau, cũng có chút hiểu về một số loại yêu thú cơ bản, cho nên quyết định cứ bắt đầu từ thỏ trước đã, nếu thành công thì sẽ mở rộng quy mô thử nghiệm những loại thú khác.

“Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho lão Kim ta đây.”

Kim Kha không cảm thấy Lâm Văn muốn nuôi thỏ thì có gì không tốt, ngược lại còn cảm thấy tiểu chủ tử không đua đòi, đặc biệt là không dựa hơi cữu cữu cùng cửa hàng Bạch thị mà đắc ý vênh váo, loại phẩm hạnh này khiến ông cảm thấy rất đáng quý, chủ tử không tìm lầm người.

“Đa tạ Kim quản sự.”

Bạch Dịch chỉ lo ở bên cạnh nhìn, không nhúng tay vào cuộc nói chuyện giữa Lâm Văn cùng Kim Kha, để Lâm Văn tự quyết định mọi việc.

Lúc Lâm Văn đang cùng Kim Kha nói chuyện chuyển nhà, thì vừa hay Tiêu Duệ Dương từ bên ngoài trở về, vừa vào, hắn đã nhìn thấy Bạch Dịch ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn Lâm Văn cùng Kim Kha.

Dáng vẻ của hắn bình thản đẹp đẽ, khiến trái tim Tiêu Duệ Dượng nhịn được mà nhảy lên vì đối phương, hắn rất ít khi nhìn thấy một Bạch Dịch nhẹ nhàng thích ý như lúc này, một Bạch Dịch khiến cho sự ôn nhu trong mắt Tiêu Duệ Dương tràn ra.

Bạch Dịch nhận thấy động tĩnh của hắn, quay đầu lại nhìn hắn cười.

Tiêu Duệ Dương đi qua, ngồi xuống bên cạnh, nắm tay hắn, khàn giọng hỏi:

“Lần này ngươi thật sự không muốn đi theo ta sao?”

Bạch Dịch ngửa đầu nhìn tên nam nhân này, vươn một tay khác sờ sờ mặt hắn, bình tĩnh nói:

“Ta đi theo ngươi sẽ chỉ khiến cho ngươi phân tâm thôi, dù cho có ở lại nơi này, ta cũng sẽ cho người truyền tin đến cho ngươi, Duệ Dương, ngươi là hùng ưng, một ngày nào đó chắc chắn sẽ bay ra khỏi Tấn Quốc, ta rất chờ mong tương lai có một ngày, có thể cùng ngươi nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài Tấn Quốc.”

Ánh mắt Tiêu Duệ Dương trầm xuống, cho nên hắn mới không thể không ngừng tiến lên phía trước.

Ở Tấn Quốc, không ai có thể trị được chân của Bạch Dịch, bên ngoài Tấn Quốc luôn có rất nhiều người tài ba, hắn không tin trên đời này không có cách nào có thể khiến cho Bạch Dịch đứng lên một lần nữa, hắn nắm chặt tay Bạch Dịch, nói:

“Ta hiểu, ngày đó chắc chắn sẽ không xa.”

Bạch Dịch vẫn mỉm cười nhìn hắn đầy ôn nhu, trong mắt đều là sự tín nhiệm.

Sau khi Tiêu Duệ Dương tiến vào thì Lâm Văn đã dựng lỗ tai lưu ý đến động tĩnh bên đó.

Không biết vì sao, y cứ cảm thấy cữu cữu nói ra những lời này chỉ vì muốn khích lệ Tiêu Duệ Dương mà thôi, không muốn vì chính bản thân mình mà ảnh hưởng đến hắn.

Cữu cữu vẽ cho Tiêu Duệ Dương một cảnh tượng tương lai thật tốt đẹp, còn cữu cữu có thật sự chờ ngày đó hay không, y nghĩ, có lẽ cữu cữu cùng Tiêu Duệ Dương cũng đã tự có đáp án của mình.

Nhưng ai cũng không chọc thủng chân tướng, dù sao thì đối với Tiêu Duệ Dương mà nói, có thứ gì đó để chờ đợi, so với không có gì để bám víu vào thì tốt hơn rất nhiều.

Lâm Văn đau lòng cho cữu cữu, rốt cuộc thì trước đây đã xảy ra chuyện gì khiến cho cữu cữu biến thành dáng vẻ như hiện tại?

Lần này Tiêu Duệ Dương trở về có mang theo cả tin tức của Võ Đường nữa, hắn không sử dụng mối quan hệ của mình, chỉ tìm Lôi Hổ nói chuyện một chút mà thôi

Lôi Hổ là một người ngoài mặt nhìn có vẻ không đáng tin lắm nhưng lại là một người rất tinh ý, đã sớm thăm dò mối quan hệ giữa Tiêu Duệ Dương cùng Lâm gia trong Khúc Điền thôn rồi.

Tiêu Duệ Dương đích thâm đem cháu ngoại giao cho Võ Đường, đương nhiên Lôi Hổ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để kết giao với Tiêu Duệ Dương, người đã đưa đến cửa rồi, có ngu đâu mà đẩy đi chứ.

Sau khi xác nhận được chuyện của Lâm Võ đã được xử lý ổn thỏa rồi, Lâm Văn liền mang Lâm Võ đến nhà của trưởng thôn.

“Lương ca, trưởng thôn có nhà không?”

Không đợi Điền An Lương trả lời, tiếng của trưởng thôn đã sang sảng vang lên từ trong sân:

“Là A Văn a, mau tiến vào đi, di, A Võ cũng tới nữa, huynh đệ hai đứa cùng nhau tới, chắc chắn là tìm ta có việc.”

Điền An Huy đã quay lại Võ Đường, trước đó, Khúc Điền cũng không có bất kỳ tổn thất gì, mọi thứ đều rất tốt, trưởng thôn cũng là người có tâm tình sảng khoái, nhìn qua có vẻ trẻ hơn lúc trước không ít.

Thời điểm Lâm Văn Lâm Võ tiến vào thì ông đang ôm Ô Thạch nặng mấy trăm cân tung hứng trong sân đấy.

Điền An Lương thấy cha hắn vừa lau mồ hôi vừa đi đến, cười cười nói:

“Nhìn cha ta sốt ruột chưa kìa, hai người nhanh vào đi.”

Thấy Lâm Văn không phản bác, trong lòng hắn càng chắc chắn hôm nay hai người đến đây là có việc, xoay người châm trà cho hai huynh đệ, không còn xem hai người là hai đứa trẻ nữa.

Nhìn thấy sự phấn khích trên khuôn mặt Lâm Võ, Điền Trường Vinh liền đoán ra lý do mà hai người họ đến đây là gì.

Sau khi Bạch Dịch cùng Tiêu Duệ Dương đến Khúc Điền thôn, đặc biệt là sau khi biết Lâm Văn có thiên phú Linh Sư, Điền Trường Vinh liền biết bọn họ chắc chắn sẽ không còn ở lâu trong Khúc Điền thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.