Lâm Võ che trước mặt ca ca hắn, thấy rõ người tới vậy mà lại là tên Tiền Thượng Lãng hỗn trướng này, tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên:
“Họ Tiền, ngươi chạy tới nhà ta làm cái gì? Tiền gia ngươi có còn biết xấu hổ hay không?”
Lâm Văn cũng vừa bực mình vừa buồn cười, không quan tâm cái loại người tự cho là đúng mắt đặt trên đỉnh đầu, kéo nhẹ cánh tay Lâm Võ, hỏi:
“Đệ mang khách về sao? Tới nhà của chúng ta à?”
Lâm Văn cảm thấy cực kỳ kỳ quái, cái thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng kia, rõ ràng là đang muốn bảo hộ mình mà nói với huynh muội Tiền gia, nhưng mình chưa gặp đối phương bao giờ.
Giờ phút này đối phương lại đang đánh giá mình, biểu tình dường như có chút… Kích động?
Thật kỳ quái.
Phía sau còn có một tên nam nhân cao lớn kính trang lạnh lùng đang đẩy xe lăn, chậm rãi đi về phía bên này, hơn nữa Chương Uyên cùng Hàm Mặc cũng đang đi bên cạnh bọn họ, cái tổ hợp này càng khiến người khác không hiểu ra làm sao.
Lâm Võ hung hăng trừng mắt nhìn hai huynh muội Tiền gia một cái, nói chuyện chính với ca ca:
“Ca, bọn họ là tới tìm ca.”
Hắn nhìn qua nam nhân kia rồi lại nhìn ca ca hắn, biểu tình có chút khẩn trương lo lắng.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy vị song nhi ngồi trên xe lăn này hắn liền phát hiện đối phương cùng ca ca có vài phần giống nhau, lại nghe nói người ta đây là tới tìm Lâm gia cùng Lâm Văn, trái tim hắn như muốn hẫng đi một nhịp.
Cho nên trên đường trở về hắn không để ý mà bị thụt lại phía, để cho người khác cướp lời trách huynh muội Tiền gia.
“Tìm ta?”
Lâm Văn kinh ngạc, hoài nghi mà nhìn nhìn hai cái người xa lạ này.
Hàm Mặc cùng Chương Uyên cũng nhìn thoáng qua nhau, thời điểm nhìn thấy Lâm Văn càng thêm xác định, chỉ sợ Lâm Văn cùng vị Bạch Dịch công tử này có quan hệ huyết thống.
Nhưng mà theo những gì bọn họ điều tra được, mẫu thân của hai huynh đệ Lâm gia họ Trần chứ không phải học Bạch, sao có thể có chung quan hệ gì được?
“Con là Lâm Văn? Ta… Ta đúng là tới tìm con.”
Nam tử ngồi trên xe lăn dường như có chút kích động, trên da thịt trắng nõn hiện lên màu ửng đỏ nhàn nhạt, loại cảm giác này càng khiến cho Lâm Văn thêm kỳ quái.
Nhưng mấy người Tiền Thượng Thục lại không thích bị người khác cắt ngang, đặc biệt là Tiền Thượng Thục, từ nhỏ nàng ta đã bá đạo, nói một thì không có hai.
Hơn nữa sau khi bái nhập Thanh Lôi Tông, trở thành đệ tử ký danh của Dư trưởng lão, toàn bộ Ô Sơn trấn kia, đi đến đâu nàng ta cũng được người khác truy phủng, nhưng lại nhiều lần bị thôn dân ở đây phớt lờ.
Nàng ta không vui mà nhíu mày quát lớn, nói:
“Các ngươi là ai? Dám chống đối người của Thanh Lôi Tông sao? Còn không mau thối lui? Còn huynh đệ Lâm gia các ngươi là cái thứ gì, lấy tư cách gì dám chỉ trích Tiền gia chúng ta?”
Hàm Mặc cùng Chương Uyên vừa nhìn qua liền nhận ra Tiền Thượng Lãng cùng Thôi Vấn, đó không phải là hai người đã xảy ra xung đột với hai huynh đệ Lâm Văn ở phường thị sao.
Hơn nữa, Tiền Thượng Lãng còn là hôn phu cũ của Lâm Văn nữa, thời điểm chuyện hôn nhân còn chưa lui mà đã thông đồng ở bên nhau với song nhi Thôi Vấn này rồi.
Chương Uyên nhìn Hàm Mặc với ánh mắt trêu ghẹo, nghe mấy lời mà bọn họ nói trước đó, ba người kia không phải muốn gặp Hàm Mặc sao, là muốn tới bái sư à?
Người muốn bái sư sẽ không là song nhi trong ba người này đấy chứ?
Hàm Mặc bị hắn nhìn mà trên đầu như hiện lên hắc tuyến, cho dù hắn có thể tự thu đồ đệ từ bên bên ngoài, thì hắn cũng sẽ không nhận song nhi Thôi Vấn này.
Ngoại trừ coi trọng thiên phú, hắn càng coi trọng phẩm hạnh của một người hơn, mà Thôi Vấn này đúng lúc là loại người mà hắn không thích nhất.
Đôi mắt của nam tử đang đẩy xe lăn cho nam tử kia trở lên sắc bén hơn, Thanh Lôi Tông là thứ gì? Nghe cũng chưa từng nghe qua, đó là cái gì mà dám kêu gào trước mặt bọn họ.
Lâm Văn nhìn thấy ánh mắt chế giễu của hai người Chương Uyên Hàm Mặc, cười nhạo một tiếng nói:
“Để ta đoán xem ý đồ các ngươi đến đây xem sao, các ngươi muốn thông qua ta để được gặp nói chuyện với Hàm đan sư đang ở tạm trong thôn chúng ta, đồng thời muốn để cho Hàm đan sư nhận hắn đúng không?”
Vừa nói y vừa duỗi tay chỉ về phía Thôi Vấn.
Tiền Thượng Lãng tỏ vẻ đương nhiên mà nói:
“Thiên phú của Vấn Nhi tốt, đã vậy còn rất chăm chỉ.”
Sau đó còn dùng ánh mắt Thôi Vấn không phải là người mà một song nhi như người có thể so sánh được mà nhìn Lâm Văn.
“Nếu Hàm đan sư nhìn thấy Vấn Nhi nhất định sẽ thích hắn, chẳng qua chỉ muốn ngươi đi nói vài câu thôi, ngươi trì hoãn nhiều thời gian như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi không chấp nhận được Vấn Nhi tốt hơn ngươi sao?”
“Ta chỉ là ngưỡng mộ Hàm đan sư, chỉ cần nhìn ngài từ xa là đủ rồi, ngươi không nên trách Lãng ca ca, muốn trách thì trách ta thôi.”
Thôi Vấn mang dáng vẻ lã chã chực khóc, bắt lấy óng tay áo của Tiền Thượng Lãng mà nói.
Tiền Thượng Lãng lại tức giận nhìn y, cứ như Lâm Văn khi dễ người trong lòng của hắn vậy, Lâm Văn nhìn mà vừa buồn cười vừa nổi da gà, phốc một tiếng —— cười:
“Huynh muội Tiền gia các ngươi đúng là kỳ quái, nếu hắn có thiên phú tốt, chẳng lẽ không nên đưa hắn vào Thanh Lôi Tông học thì sẽ tốt hơn sao? Tiền tiểu thư có địa vị trong Thanh Lôi Tông như vậy, chẳng lẽ không thể đưa ca phu của mình vào Thanh Lôi Tông? Cần gì phải bỏ gần tìm xa như vậy, huống chi Hàm đan sư chính là Đan sư đại nhân, địa vị chưa chắc đã thấp hơn trưởng lão Đan sư trong Thanh Lôi Tông, sao có thể nói gặp là có thể gặp được.”
“Không phải, ngươi hiểu lầm Thượng Thục rồi, ta chỉ ngưỡng mộ Đan sư đại nhân, muốn nhìn ngài từ xa thôi, không phải muốn bái sư.” Thôi Vấn sốt ruột mà biện giải.
“Không phải muốn bái sư, vậy còn muốn ta dẫn các ngươi đến trước mặt Hàm đan sư để làm cái gì? Hay là người nghĩ trưởng lão Đan sư của Thanh Lôi Tông cũng dễ gặp như vậy?” Lâm Văn trào phúng nói.
“Ngươi nói chỉ muốn nhìn mặt thôi? Vậy sao nhị ca lại nói với ta là ngươi muốn bái sư?” Tiền Thượng Thục đột nhiên chĩa mũi dùi vào Thôi Vấn.
“Không, không phải…” Thôi Vấn cứ như chịu kinh hách mà trốn về phía sau Tiền Thượng Lãng.
“Tiểu muội.” Tiền Thượng Lãng không vui mà trừng hắn nhìn muội muội, “Sao muội lại hung dữ với Vấn Nhi, Vấn Nhi không làm gì sai cả, là ta muốn để Vấn Nhi bái sư, nếu không thì muội giúp Vấn Nhi tìm trưởng lão Đan sư Thanh Lôi Tông nói vài lời đi.”
Tiền Thượng Thục mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn nhị ca của nàng ta, đây là lời mà nhị ca của nàng ta có thể nói sao?
Giống như những gì Lâm Văn nói, Đan sư trưởng lão dễ gặp mặt như vậy à?
Nếu không thì nàng ta sao chỉ có thể trở thành đệ tử ký danh của một trưởng lão thôi mà đã có thể khiến cho địa vị của Tiền gia đi lên chứ.