Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 91: Chương 91: Người đến ngoài ý muốn (1)




Ngoại trừ bút ký mà Hàm Mặc đích thân chép, Lâm Văn còn được Lữ dược sư tặng một rương sách, hoàn toàn khác những cuốn sách được bày biện trên giá.

Trong rương này rõ ràng đều là sách mà Lữ dược sư sử dụng khi còn là Linh Sư, trước kia bị hắn áp xuống đáy hòm, hiện tại có người thích hợp hơn để sử dụng mới lấy ra.

Mà đây chính là thứ mà Lâm Văn cần nhất lúc này, sao có thể cự tuyệt được chứ.

Lữ dược sư thấy vẻ mặt của y, cười cười, trực tiếp nhét vào trong lòng ngực y:

“Dọn về đi thôi, đặt ở chỗ ta cũng chỉ lãng phí, nếu những cuốn sách này có thể giúp ngươi trưởng thành, thì đó mới chính là giá trị của chúng.”

“Ai!”

Lâm Văn kích động gật đầu.

“Ta nhất định sẽ bảo quản nó cho thật tốt.”

Hơn nữa, vì nhất thời kích động mà y quyết định đem kế hoạch nuôi dưỡng của mình nói ra, Lữ dược sư cùng Hàm Mặc Đan sư có nhiều kiến thức hơn y, chắc chắn có thể cho y nhiều chủ ý hơn.

“Nuôi Hỏa Trân Thỏ? Nếu có thể nuôi sống thì đó đương nhiên là ý kiến hay, con thỏ bị thương lần trước A Võ đưa về còn sống không?”

Lữ dược sư ngạc nhiên, bởi vì lúc ấy Lâm Võ lại đây xin hắn thuốc trị thương để về dùng cho con thỏ, bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ, Lâm Văn gật gật đầu:

“Vẫn đang còn sống rất tốt, vết thương cũng tốt hơn rồi, hơn nữa trong nhà còn có thêm ba con thỏ cái nữa, Lữ dược sư có muốn tới xem hay không?”

“Được, ta đi theo ngươi đi xem chút, nếu nuôi được ta cũng muốn đem về nuôi.”

Lữ dược sư cảm thấy rất hứng thú, Hàm Mặc cũng muốn đi qua nhìn.

Mặc dù trong mắt hắn thì Hỏa Trân Thỏ không có chút giá trị vào, nhưng hắn thấy kế hoạch nuôi dưỡng của Lâm Văn cũng không tồi.

Đặc biệt là Lâm Văn muốn đem cái chức nghiệp này trao lại cho thôn dân, điều này khiến cho hắn càng thêm thưởng thức nhân phẩm của Lâm Văn.

Đi vào Lâm gia, Lữ dược sư cùng Hàm Mặc liền nhìn thấy bốn con thỏ màu đỏ đang phơi nắng trong sân.

Không cần cẩn thận kiểm tra cũng có thể nhìn ra được, trạng thái của bốn con thỏ này đang cực kỳ tốt.

Vết thương trên người Tiểu Hỏa đã sớm tốt, vừa thấy có người xa lạ tiến vào, kêu lên hai tiếng rồi mang theo ba lão bà nhảy đi, khi nhảy đi còn xếp thành hàng, khiến cho người khác không nhịn được mà bật cười.

“A Văn, quả nhiên con thỏ này của ngươi nuôi tốt lắm, nhưng ngươi dùng cái gì nuôi vậy? Phí tổn có cao không.”

Nụ cười trên mặt Lữ dược sư trở nên nhu hòa.

“Là một loại củ cải, tên hồng ngọc củ cải, đất sau hậu viện cũng có trồng một ít, trong tay cũng còn một ít hạt giống.”

Lâm Văn đưa người đến hậu viện, mầm củ cải trên đất đã mọc cao hơn rồi, trạng thái so với đất bên ngoài thì cao hơn nhiều.

Lâm Văn đã đem phương pháp nuôi thỏ cùng với lai lịch của hồng ngọc củ cải đẩy lên trên người sư phó không biết tên kia rồi, cho nên Hàm Mặc cùng Lữ dược sư cũng không hỏi nhiều.

Trên đời này, cao nhân lánh đời xuất quỷ nhập thần không phải không có, cũng giống Hàm Mặc, xuất phát từ tâm lý muốn giúp người tài khi gặp Lâm Văn, tùy tay chỉ điểm một chút cũng là chuyện bình thường.

Lâm Văn còn đem hồng ngọc củ cải trong nhà mình cắt thành từng miếng rồi mang ra.

Lữ dược sư không cảm ứng được gì, nhưng Hàm Mặc lại có thể phát hiện một lượng linh khí mang thuộc tính hỏa trên người Hỏa Trân Thỏ cùng hồng ngọc củ cải, khẳng định với sư huynh, gật gật đầu:

“Đúng là có thể nuôi, tương lai nếu có điều kiện, còn có thể mua một bộ trận pháp tăng cường linh khí thuộc tính hỏa, dù là đối với sự sinh trưởng của hồng ngọc củ cải hay là nuôi Hỏa Trân Thỏ, đều là một trợ lực rất lớn.”

Sau khi Lữ dược sư nhìn qua mấy con thỏ, cũng có thể nhận ra việc này chắc chắn sẽ có triển vọng nếu thành công.

Nếu Lâm Văn nguyện ý giao nó cho thôn, hắn rất ủng hộ.

Khúc Điền thôn có sản nghiệp của riêng mình, thì sau này cũng có thể đủ vốn liếng bồi dưỡng nhiều người luyện võ hơn.

Tương lai, Khúc Điền thôn có thể bồi dưỡng ra Võ Đồ thậm chí là Võ Giả cũng không phải không có khả năng, kể từ đó, Khúc Điền thôn cũng không còn là một thôn mà trung cấp Linh Dược Sư có thể diễu võ dương oai nữa.

“Chuyện này để ta nói với trưởng thôn, chúng ta có thể gieo trồng vài mẫu hồng ngọc củ cải trước, dù cuối cùng mấy con thỏ không thể nuôi được thì củ cải cũng không lãng phí, chỗ ngươi có bao nhiêu hạt giống, đủ không?”

Lâm Văn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Hạt giống chắc là đủ để gieo trồng khoảng bốn năm mẫu đất, còn nếu cần nhiều hơn thì phải chờ củ cải chín đã.”

Mặc dù, muốn nhiều hay ít thì chỉ cần giao dịch với Đoản Vĩ là được, nhưng như vậy sẽ quá gây chú ý.

Cho dù sư phó sư phó tiện nghi kia cho y hạt giống để nuôi thỏ, nhưng nếu cho quá nhiều sẽ khiến người khác nghi ngờ, không quá phù hợp với phong cách của một cao nhân lánh đời.

Việc này tiến hành cực kỳ thuận lợi, dựa theo những gì Lữ dược sư nói, hồng ngọc củ cải cũng nên được gieo trồng như những loại cây khác.

Trồng hồng ngọc củ cải cũng không khác gì với những củ cải khác, nếu có thể sử dụng để nuôi Hỏa Trân Thỏ thì càng tốt, trong thời gian chờ củ cải chín, cũng có thể quan sát tình hình mà Lâm Văn nuôi thỏ.

Dù sao thì chuyện nuôi thỏ không phải miệng nói được là được, ít nhất phải đợi ba con thỏ cái nhà Lâm Văn gia sinh hạ thỏ con xong, hơn nữa không bệnh không tật mà lớn lên đã rồi mới nói.

Nhưng mà trưởng thôn cũng quyết định, thời điểm dẫn người vào núi, khi đến khu vực Hỏa Vân Sơn sẽ nghĩ cách bắt nhiều con thỏ hơn về, sau đó đưa đến nhà Lâm Văn nuôi.

Trưởng thôn nhận lấy hạt giống từ chỗ của Lâm Văn về để gieo trồng, việc này ông cũng không tuyên truyền ra ngoài, chỉ nói sơ qua với những người trong đội săn thú thôi.

Ánh mắt của những người trong đội nhìn hai huynh đệ Lâm gia càng thêm thân thiết, thời điểm huấn luyện càng thêm chiếu cố Lâm Võ.

“Ca, trong thôn lại người tới đấy.”

Lâm Văn đang cầm cuốn sách Lữ dược sư đưa cho để đọc, bên chân đang có bốn con Hỏa Trân Thỏ đang chơi đùa, Lâm Võ đẩy cửa tiến vào liền nói lớn.

Sau khi một nhóm người rời đi, bên ngoài liền truyền ra tin tức có hai nhân vật khó lường đang ở Khúc Điền thôn.

Khúc Điền thôn không còn là một nơi nghèo nàn nữa, mà là bánh thơm trái ngọt trong mắt người khác.

Có người không tin nên đến xem thử, có người tới cửa khiêu chiến, cũng có người đến bái sư cầu thu đồ đệ, nhưng trong những người đó, người hướng đến cái thứ tốt trong núi chiếm nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.