Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 95: Chương 95: Nhận thân (1)




Vừa đọc qua, khóe mắt Lâm Văn không tránh khói có chút ươn ướt.

Quả nhiên, đúng như những gì y đã đoán, Trần thị viết trong thư rằng bản thân mình rất lo lắng về Tiền gia.

Thì ra thời điểm Trần thị đang bị bệnh, cũng không thật sự bị hai huynh đệ bọn họ giấu giếm mà không biết gì.

Hoặc có thể nói, từ khi Lâm cha bị thương, có lẽ bà đã nhận ra thái độ của Tiền gia đã có thay đổi.

Nghĩ rồi lại thấy cũng đúng, dù sao bà cũng bước ra từ gia đình giàu có, Trần thị cũng được thôn dân khen ngợi rất nhiều, rằng bà rất biết đối nhân xử thế, sao có thể là một người không có nhãn lực chứ.

Lâm cha bệnh nặng ba năm, Trần thị cũng đã nghĩ cách liên hệ với Bạch phu nhân Chu phủ ở Lâm Thành.

Chỉ là mãi cho đến khi Lâm cha mất cũng không có chút hồi âm nào.

Trần thị chỉ phải đành thử liên hệ thiếu gia Bạch Dịch, hy vọng Bạch thiếu gia có thể nể tình trên người Lâm Văn cũng chảy một nửa dòng máu của Bạch gia mà chăm sóc y một chút.

Sau khi đọc xong thư, Lâm Văn đem thư chuyển qua cho Lâm Võ, cố gắng chớp chớp mắt, cố gắng nén nước mắt trở về.

Sau khi Lâm Võ đọc xong thư cũng xoa xoa mắt đã đỏ lên, những an bài của nương dành cho hắn cùng ca, bọn họ lại không phát hiện ra chút nào.

Hắn nhìn ca ca hắn một cái, dùng đôi mắt đã đỏ lên nhìn về phía Bạch Dịch:

“Vậy ngài muốn đưa ca ca của ta đi sao?”

Bạch Dịch nhìn đứa cháu ngoại lớn lên có vài phần giống mình này thật sự có chút cao hứng.

Đây là thân nhân có chung huyết mạch với hắn, không cần đi Chu phủ điều tra ngọn nguồn, từ ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lâm Văn liền biết Trần Hạnh không lừa hắn.

Lâm Văn chính là song nhi mà tỷ tỷ của hắn sinh ra, là cháu ngoại ruột của hắn, mà trước mắt, ở tại Chu phủ hắn cũng có một “Cháu ngoại”, thân phận đó, thật sự rất đáng nghi.

Ít nhất thì đối phương chắc chắn không có quan hệ huyết thống gì với Bạch gia, mặc dù hắn đã gặp mặt hai lần, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được huyết mạch tương liên trên người đối phương, hoàn toàn không sinh ra chút cảm giác thân cận nào.

Nhìn hai huynh đệ hai người, dù biết rõ bản thân không có cùng huyết thống nhưng vẫn sống nương tựa lẫn nhau như cũ, Bạch Dịch biết, Trần thị đã dạy đứa nhỏ này rất tốt.

Một loạt những an bài kỹ càng, bà luôn lo từng ti từng ý một, hắn nhìn vào mắt Lâm Văn, hỏi:

“Con muốn quay về Chu gia nhận lại thân mẫu của mình không?”

Lâm Văn không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt:

“Không muốn.”

Thậm chí khi y nhìn đến phong thư kia thì trong lòng còn sinh ra một tia oán trách, nếu vị Bạch phu nhân ở Chu gia kia chịu ra tay, chữa khỏi thương thế Lâm cha cũng là điều rất dễ dàng, y lại bổ sung, nói.

“Bà ta chưa từng muốn nhận ta, nếu không, mười lăm năm qua sao chưa bao giờ thấy lui tới, thậm chí ngay cả chút thư từ cũng chẳng có, Trần Hạnh không phải thân mẫu của ta, còn tốt hơn gấp ngàn lần thân mẫu của ta.”

Thử hỏi trên đời này có người dưỡng mẫu nào lại đối xử với con nuôi của mình đến trình độ ấy không, so với con ruột còn thương hơn rất nhiều, y nghĩ, dù nguyên thân còn ở đây chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.

“Ca, ca cũng là thân ca ca của đệ.”

Lâm Võ cũng nặng nề mà nói.

“Vậy con có muốn nhận người cữu cữu này không?”

Bạch Dịch nhìn hai huynh đệ bọn họ một hồi lâu, bỗng nhiên cười nói.

Đây là có ý gì?

Lâm Văn hoang mang mà nhìn về phía Bạch Dịch, y không nhận Bạch phu nhân, thì cũng chẳng có quan hệ gì với Bạch gia mới đúng chứ.

“Trên người của con chảy một nửa dòng máu Bạch gia, vừa lúc ta cũng không có con cái, cháu ngoại giống cậu, con và ta có vẻ bề ngoài giống nhau, con là cháu ngoại của ta, hoàn toàn không có quan hệ gì với Chu gia cả.”

Nghĩ đến vị tỷ tỷ kia của hắn, ánh mắt Bạch Dịch tối sầm.

Tỷ tỷ này của hắn khi còn ở nhà đã rất mạnh mẽ, sau khi đến Chu gia thì càng thêm không từ thủ đoạn.

Nếu không phải Trần Hạnh đưa tin cho hắn, hắn còn không biết bà ta có thể làm được đến loại trình độ này.

Ngay cả thân sinh hài tử của mình cũng có thể vứt bỏ, ngược lại đi ôm hài tử không biết nhặt ở đâu về nuôi.

“Cái này…”

Lâm Văn nhìn Bạch Dịch, lại nhìn Lâm Võ.

“Con sẽ không tách khỏi A Võ.”

Cho dù là tình cảm huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, hay là công ơn dưỡng dục của Lâm cha Lâm nương, y đều không thể vứt bỏ Lâm Võ.

“Ca…” Mắt của Lâm Võ càng đỏ hơn.

Bạch Dịch vui mừng mà nhìn huynh đệ hai người, ôn nhu mỉm cười nói:

“Trần Hạnh có ân đối với Bạch gia ta, Bạch gia hiện tại do ta làm chủ, ta muốn nhận Trần Hạnh làm nghĩa muội, các con có bằng lòng hay không?”

Hàm Mặc cùng Chương Uyên kinh ngạc nhìn nhau, Bạch Dịch đây là mua một tặng một, lập tức nhiều thêm hai ngoại tôn đấy hả?

Lâm Võ không biết nên phản ứng ra sao, mờ mịt mà nhìn về phía ca ca hắn.

Lâm Văn nghĩ nghĩ hỏi:

“Thân thế của nương là như thế nào? Còn người nhà nào không?”

Bạch Dịch lắc đầu:

“Trần Hạnh là trẻ mồ côi, năm đó khi tiến vào Bạch phủ thì người nhà đã gặp nạn bỏ mình rồi.”

Đây là thông tin mà hắn cố ý tra xét khi nhận được thư mà Trần Hạnh gửi đến, dù sao thì thời gian đã qua lâu như vậy rồi, ai mà nhớ rõ được chứ.

Lâm Văn lập tức kéo Lâm Võ đến quỳ xuống trước mặt cữu cữu:

“Đa tạ cữu cữu, con cùng A Võ thay nương cảm tạ cữu cữu thương tiếc.”

Trong mắt Lâm Võ vẫn còn mờ mịt, hỏi ca ca hắn:

“Ca, chúng ta lại có thân nhân sao?”

Câu hỏi này khiến cho Lâm Văn cảm thấy đau xót, Hàm Mặc cùng Chương Uyên, người biết rõ tình hình cũng có chút cảm khái.

Không phải hai huynh đệ bọn họ không có thân nhân, nhưng mà thân nhân kia nếu so với kẻ thù thì còn ác liệt hơn.

“Đúng vậy, A Võ, đệ đồng ý không? Có giận ta tự ý quyết định không?”

Lâm Văn lo lắng nói.

Lâm Võ lắc đầu:

“Ca, sẽ không đâu, đệ nghĩ nương nhất định cũng sẽ rất cao hứng, cha cũng sẽ cao hứng khi nương có người thân của mình.”

Sau đó hắn đỏ mắt nghiêm túc cúi đầu trước Bạch Dịch.

“Lâm Võ thay nương đa tạ cữu cữu.”

“Được, được, không cần đa lễ.”

Nhiều ra thêm một thân nhân, hoàn toàn không nằm trong sự chuẩn bị của Bạch Dịch.

Nhưng hắn có thể nhận ra Lâm Văn không muốn tách ra khỏi Lâm Võ, hắn cũng cảm động bởi tình cảm giữa hai huynh đệ, lại nghĩ đến đủ chuyện về Trần thị, liền đột nhiên có quyết định này.

Mặc dù Trần thị có xuất thân là nha hoàn, nhưng còn có tình có nghĩa hơn xa vị tỷ tỷ kia của hắn, cho nên dù là quyết định đột ngột, nhưng cũng cực kỳ cao hứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.