Lâm Văn nghe được Ô Tiêu truyền âm đến thì ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn không nhìn thấy Ô Tiêu đang ở đâu.
Nhưng nghĩ đến cái tính tình kia của nó, y không dám để như vậy mà không tìm, nếu không, ai biết được tổ tông này sẽ làm ra chuyện gì nữa chứ.
Vì thế y dặn dò mọi người rằng, công việc hôm nay dừng ở đây, sáng mai lại tiếp tục, hạ nhân làm việc ở đây đều rất cảm kích sự săn sóc của thiếu gia.
Lâm Văn trở lại viện của mình, Ô Tiêu lập tức nhảy lên vai y.
Lâm Văn nhìn hắc xà đang ngồi trên vai, không biết vì sao nhưng y có thể nhìn ra sự đắc ý trong mắt nó, đúng là kỳ lạ, trong mắt của một con rắn thì có thể nhìn ra cảm xúc gì cơ chứ?
“Cả ngày nay ngươi chạy đi đâu vậy? Trưa nay ta có để dành phần cơm lại cho ngươi, nhưng mà lại không thấy ngươi đâu cả.”
Ô Tiêu ti ti một trận xà ngữ.
Lâm Văn:…
Cái tật xấu gì vậy chứ, biết rõ mình nghe không hiểu, nhưng vẫn cứ dùng xà ngữ, đã vậy, vì sự khác biệt về giống loài, cho nên xà ngữ nghe có chút đáng sợ a.
Lâm Văn đỡ trán: “Nói tiếng người đi, chúng ta không cùng một giống loài.”
Ô Tiêu nghĩ thầm, mình đi ra ngoài kiếm tiền, vậy mà khế ước giả còn chẳng biết lấy lòng mình, chỉ cần y nói vài câu dễ nghe, nó sẽ hào phóng một chút, nhưng cái thái độ này là sao!
Ô Tiêu dùng đuôi rắn tát lên vai Lâm Văn một cái thật mạnh, vung đuôi rời, chỉ để lại cho Lâm Văn một bóng lưng rắn.
Lâm Văn ăn đau mà sờ bả vai của mình, không hiểu ra sao mà nhìn Ô Tiêu nhảy vào phòng mình, tâm nói, có chuyện gì nữa vậy?
Đang nói chuyện êm đẹp sao lại tức giận lung tung rồi, trước đây gia hỏa này sống như thế nào vậy?
Thôi bỏ đi, trong phòng có để lại thức ăn cho nó, sẽ không để cho nó bị đói.
Nhìn khế ước giả như y này, rõ ràng tốt đẹp biết bao, vậy mà lại gặp phải cái con khế ước thú tính tình ác liệt còn luôn làm ra những hành động khó hiểu nữa.
Không bao lâu sau, giờ cơm tối sẽ đến, Bạch Dịch không cần hầu hạ, chỉ gọi Bách ma ma cho người đưa đồ ăn đến chủ viện.
Sau đó để bọn họ muốn làm gì thì làm, mấy ngày nay mọi người vất vả, bảo phòng bếp làm nhiều đồ ăn chút để khao thưởng bọn họ.
Trong chủ viện chỉ còn Bách ma ma, cùng mấy người Bạch Dịch ngồi trên bàn ăn cơm.
Mà Ô Tiêu cũng nghe mùi mà chạy đến, nhưng vị giác của nó rất tinh, vừa thử đã biết không phải đồ ăn do Lâm Văn làm, nó vừa ăn đồ y để lại trong phòng xong, bây giờ ăn mấy món này lại cảm thấy không ngon.
Tiêu Duệ Dương chỉ liếc mắt nhìn qua Ô Tiêu một cái, sau đó liền săn sóc rửa tay cho Bạch Dịch.
Lâm Võ có chút tò mò khi cả ngày không thấy Ô Tiêu đâu, hỏi ca ca xem hôm nay Ô Tiêu chạy đi đâu.
Lâm Văn xấu hổ, y có thể quản được Ô Tiêu chắc? Không bị nó tát chết đã may lắm rồi!
“Không biết” Lâm Văn giật giật khóe miệng, “Ta cũng không biết cả ngày hôm nay nó đã chạy đi đâu, đến giờ cơm tối thì nó mới về.”
Bách ma ma đang tò mò đánh giá Ô Tiêu.
Trước đó chủ tử cũng đã nói qua với bà, bà cũng biết bên cạnh Văn thiếu gia có một con hắc xà, hiện tại, nhìn thấy con hắc xà này, bà nhớ đến một lời đồn được lan truyền rộng rãi trên trấn trên, lời đồn này liên quan đến cây linh dược bị mất trong núi.
Nghe nói cây linh dược kia bị một con yêu thú không biết từ đâu chui ra đoạt đi, hơn nữa, con yêu thú này còn cực kỳ cường đại.
Sau khi những Võ Giả trong núi kia trở về, lời đồn liên quan đến hắc xà kia ngày càng ảo diệu.
Nhưng Bạch phủ còn biết được tình hình thực tế rõ ràng hơn, cho nên giờ phút này, Bách ma ma càng nhìn càng cảm thấy con hắc xà này giống với con yêu xà thần bí trong lời đồn.
Sau khi nghe Lâm Văn nói xong, Bạch Dịch vui vẻ chỉ vào hắc xà đang chiếm một vị trí trên bàn cơm, nói:
“Bách ma ma, làm quen một chút, đây là Ô Tiêu, cũng chính là một thành viên trong nhà ta, sau này nó muốn ăn cái gì, nhất định không được qua loa, Ô Tiêu là đồng bạn của A Văn, sẽ ở chung với y, không cần phải sắp xếp chỗ ở riêng.”
“Vâng, chủ tử.”
Bách ma ma càng thêm xác định thân phận của hắc xà, giới thiệu nghiêm túc như vậy, đủ thấy nó hoàn toàn không phải là một con hắc xà bình thường.
“Sau này muốn ăn cái gì thì cứ việc tìm ta, ta sẽ đích thân làm, không để qua tay người khác.”
Bách ma ma hiểu, lai lịch của Ô Tiêu không cần phải để lộ ra ngoài, dù là hạ nhân trong phủ cũng phải cố gắng giấu đi, dù sao thì hiện tại Văn thiếu gia mới chỉ bắt đầu tu luyện mà thôi.
“Đa tạ Bách ma ma.” Lâm Văn cảm kích nói.
“Đều ngồi xuống cả đi.”
Tiêu Duệ Dương vừa lên tiếng, Lâm Văn Lâm Võ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều ngồi xuống.
Cái uy của cữu trượng rất lớn, đặc biệt là đối với một người thường xuyên bị đánh như Lâm Võ.
Đồ ăn hôm nay chủ yếu thiên về thanh đạm, nhưng Bạch Dịch cũng phân phó phòng bếp chuẩn bị một ít thịt, chuẩn bị riêng cho Ô Tiêu.
Ô Tiêu cố mà ăn hết, nhưng vừa ăn lại vừa ghét bỏ trong lòng, nó đang cân nhắc phải làm như thế nào để khế ước giả đích thân xuống bếp nấu cho nó ăn.