Nói đến câu sau, hắn mới thật sự hiểu ra vì sao cháu ngoại của hắn lại đưa ra chuỗi vòng này.
Đây là thứ y muốn bồi thường cho Hàm Mặc, nếu không phải vì Ô Tiêu, Hàm Mặc có Chương Uyên cùng Tiêu Duệ Dương trợ giúp, chắc chắn sẽ có được Cửu Diệp Hồng Liên mà không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Nhưng hiện tại Ô Tiêu còn chưa tỉnh, Hồng Liên đã bị dùng hết hay chưa cũng chưa biết.
Hơn nữa, sự tồn tại của Ô Tiêu, tốt nhất là không nên nói ra ngoài, không phải là vì không tin vào nhân phẩm của Hàm Mặc cùng Chương Uyên, nhưng nhiều một chuyện chi bằng thiếu một chuyện.
Tiêu Duệ Dương cũng đầy ẩn ý mà nhìn Lâm Văn, buông chén rượu, nói:
“Ta cũng thấy nếu hạt châu này nằm trên tay Hàm công tử mới có thể phát huy tối đa tác dụng của nó, nếu để lại trên tay A Văn thì đúng là có chút lãng phí.”
Hàm Mặc nghe thấy lời khuyên giải an ủi như vậy thì có chút dở khóc dở cười, nhưng phần tâm ý này, hắn không thể tiếp tục chối từ:
“Được, lần này ta nhận, sau này đừng như thế nữa.”
Hắn dạy Lâm Văn, không phải để được hồi báo bất cứ thứ gì.
“Ừm, đệ biết rồi, lần sau nếu có thứ tốt đệ nhất định sẽ giấu kỹ.” Lâm Văn cong mắt cười, đáp.
Đạo lý có của không thể để lộ ra ngoài, y hiểu, bây giờ nghĩ lại, mặc dù bịa ra một sư phó không hề tồn tại khiến cho y mệt mỏi hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt.
Ít nhất thì khi lấy ra những thứ không phù hợp với thân phận của mình, y không cần phải lo nghĩ tìm lý do giải thích, người khác cũng sẽ tự động gán lên người sư phó không tồn tại đó, thật quá tốt mà.
Tôn Khánh ngoan ngoãn ngồi một bên, chỉ biết hâm mộ mà nhìn, nhưng hắn quyết định, những gì nghe được trên bàn cơm hắn sẽ giữ bí mất, ngay cả cha mẹ hắn cũng sẽ không nói ra cho họ biết.
Lữ dược sư cũng rất vui vẻ, hắn nghĩ, Khúc Điền thôn sẽ càng ngày càng tốt, mà sau lần này, không biết khi nào hắn mới có thể gặp lại đám người Hàm Mặc, cho nên không khỏi uống nhiều hơn chút.
Hiện giờ, hắn không thể nào luyện hóa hấp thu linh khí có trong rượu, cho nên sau khi uống xong, ánh mắt của hắn cũng có chút mê ly.
Hàm Mặc cùng Chương Uyên vẫn rời đi, cũng may Tiêu Duệ Dương là một nhân vật nổi danh, cũng biết đến cửa hàng Bạch thị của Bạch Dịch Bạch, sau này nếu muốn liên lạc cũng sẽ dễ dàng hơn.
Người tu hành, tụ rồi tán là một chuyện rất bình thương, cho nên cũng không có bất kỳ cảm xúc thương cảm nào.
Mặc dù Hàm Mặc không yên tâm về Lữ sư huynh, nhưng so với trước đây thì hắn đã biết nơi ở của Lữ sư huynh rồi, hơn nữa hắn còn giúp Điền thôn trưởng đề cao thực lực.
Chỉ cần nghĩ về điểm này, hắn tin chắc rằng Điền thôn trưởng sẽ chiếu cố cho Lữ sư huynh nhiều hơn, đây chính là kết quả tốt nhất mà hắn muốn.
Đưa Lữ sư huynh quay về nơi cũ, chưa chắc đó đã là an bàn tốt nhất dành cho Lữ sư huynh, mà Lữ sư huynh cũng chưa chắc sẽ vui với điều đó.
Buổi tối ngày thứ hai, Lâm Văn về phòng lấy linh thạch chuẩn bị cho mỗi tối nhập định ra để chuẩn bị tu luyện.
Lúc đầu, Bạch Dịch cho y một túi linh châu, linh khí nơi này đã tệ đến mức từ ngày đầu tiên Bạch Dịch đến đây đã phải nhíu mày, không có ngoại lực phụ trợ thì cả đời này thật sự rất khó có thành tựu.
Lúc ấy, Lâm Văn lấy linh thạch ra, cho hắn thấy mình cùng Lâm Võ thật ra không thiếu tiền như vẻ bề ngoài, chẳng qua do không muốn lộ ra mà thôi.
Dù sao thì ở một nơi như Ô Sơn trấn này, nếu để người khác biết được trên người y có linh thạch, tuyệt đối sẽ có người đến giết người đoạt bảo, đây chính là một nơi mà linh châu là tồn tại rất hiếm lạ.
Nhưng Bạch Dịch vẫn bảo y nhận lấy túi linh châu kia, linh thạch dù có nhiều thì cũng có hạn, vị sư phó xuất quỷ nhập thần kia, khi nào lại xuất hiện thì không ai biết.
Với cả, Bạch Dịch cho rằng cháu ngoại của mình không thể lúc nào cũng dựa vào sư phó nuôi được.
Lâm Văn nhìn linh thạch trong tay, linh châu đã được y thu vào trong không gian, y cảm thấy ngoại trừ việc nuôi Hỏa Trân Thỏ, y còn cần phải nghĩ thêm cách kiếm tiền khác nữa.
Cữu cữu cho rằng, y không thể mãi dựa vào sư phó không tồn tại kia, mà y cũng cho rằng, mình cùng Lâm Võ cũng không thể cứ dựa vào cữu cữu được.
Chỉ là trước mắt, điều quan trọng nhất là tăng tu vi, tu vi không tăng lên thì cữu cữu sẽ không cho phép y đặt tâm tư lên những thứ khác, ai bảo trong mắt cữu cữu, thiên phú của y là rất kém làm gì, cho nên không dốc toàn lực là điều không thể.
May mà y thật sự không dựa vào vị sư phó nào thật, có Vạn Thông Bảo, chỉ cần tìm được vật phẩm giao dịch, y chắc chắn sẽ không thiếu linh thạch cùng linh đan để tu luyện.
Vừa chuẩn bị nhập định, bên trong Vạn Thông Bảo liền có động tĩnh, ý thức của Lâm Văn nhanh chóng tiến vào trong không gian, Thanh Y lập tức tiến lên đón, nói: “Chủ nhân, Ô Tiêu sắp tỉnh rồi.”
Không cần Thanh Y phải giải thích, Lâm Văn cũng có thể nhìn thấy, vốn dĩ hình thể của Ô Tiêu chỉ như một chiếc đũa, bây giờ thân thể đã lớn bằng miệng chén, vảy trên người cũng lớn hơn, thân thể to lớn cuộn tròn thành một đống.
Đây là lần đầu tiên Lâm Văn ý thức được, Ô Tiêu không phải là một con rắn vô hại, nếu trong tình trạng không chuẩn bị tâm lý trước mà nhìn thấy trạng thái của Ô Tiêu như thế này, chắc chắn sẽ bị dọa ngất cho coi.
Lâm Văn không tu luyện nữa, ý thức liền dứt khoát ở lại trong không gian chờ Ô Tiêu tỉnh, mà lúc này, trên thân rắn thỉnh thoảng có linh quang xuất hiện, linh khí cũng theo đó mà tỏa ra một chút.
Nếu không phải giữa y cùng Ô Tiêu có khế ước với nhau, Lâm Văn tin chắc rằng, ngay lúc này, không ai có thể đến gần Ô Tiêu được.
Nửa canh giờ sau, khí thế trên người Ô Tiêu dần dần thu liễm lại, Lâm Văn có thể cảm nhận được hơi thở của nó trở nên mạnh hơn một cách rất rõ ràng, dù là đã thu liễm lại rất nhiều rồi.
Cuối cùng, mắt rắn cũng mở ra, trong nháy mắt kia, mắt rắn trở nên lạnh lẽo vô cùng, Lâm Văn cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.
May mà ánh mắt lạnh băng kia chỉ lướt qua trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục lại thành ánh mắt ngạo mạn tự đại, xấu tính xấu nết mà Lâm Văn quen biết, đầu rắn ngẩng cao lên, cao cao tại thượng mà nhìn Lâm Văn.
☆