“Con nói muốn gia nhập đội dự bị của đội săn thú để học tập sao?”
Nói đến chính sự, Điền trưởng thôn cực kỳ nghiêm túc hỏi Lâm Võ.
“Chuyện này con đã thương lượng với ca ca của con chưa?”
Ánh mắt của Lâm Võ cùng trưởng thôn lập tức nhìn về phía Lâm Văn, Lâm Văn nhìn thấy trong mắt Lâm Võ tràn đầy chờ đợi cùng kiên quyết, y nghĩ chỉ cần không cho hắn tham gia vào đội săn thú đi vào núi là được.
Với thực lực tam cấp Võ Đồ hiện tại của hắn, thật ra đã có thể học những kiến thức về săn thú được rồi, nếu quản thúc quá chặt chỉ sợ hắn lén mình chạy vào trong núi thì sẽ càng không xong, vì thế y hơi suy tư một chút rồi gật đầu nói.
“Nếu trưởng thôn cảm thấy A Võ có đủ thực lực thì cứ nhận hắn đi, để cho hắn đi theo học tập, học thêm ít thứ cũng tốt.”
“Được.”
Chỉ học thôi chứ không có phép vào núi, Điền trưởng thôn cũng đồng ý với ý kiến này, ông nhất định sẽ đặt hắn bên người mà chỉ dạy.
“Vậy trước cứ vào đội dự bị đi đã, nhưng sau này thời gian dành cho bản thân cũng sẽ ít đi, buổi sáng thì luyện võ, buổi chiều phải học săn thú, nếu không chịu được khổ ta sẽ không nể nang gì đâu, nhất định sẽ đuổi con ra khỏi đội như những người khác đấy.”
“Được, con không sợ khổ đâu.”
Lâm Võ lớn tiếng đáp.
Điền trưởng thôn dùng bàn tay to của mình vỗ vai hắn, vui vẻ nói.
“Tiểu tử con, hy vọng sau này có thể săn thú giỏi như cha con.”
Lâm Võ dùng sức gật gật đầu, trong mắt hắn lộ ra sự khao khát nóng bỏng.
Người trong thôn đa số đều là người bình thường, nhưng nói đúng ra, ngoại từ sinh lão bệnh tử cùng thiên tai nhân họa, người thường lại là người sống lâu hơn võ giả rất nhiều.
Bởi vì khi yêu thú tập kích thôn, võ giả sẽ là người phải đối mặt với chúng, người bình thường chỉ cần trốn vào hầm ngầm ẩn thân được đào trong nhà, chờ đến khi yêu thú quay về núi thì đi ra.
Hầm ngầm đào đủ sâu đồng thời còn có lỗ thông gió, yêu thú bình thường đều không dễ tấn công vào.
Ngoại trừ những cái này, mỗi lần vào núi săn thú cũng đều rất nguy hiểm, đây cũng là những điều mà người bình thường không cần phải đối mặt.
Đương nhiên, nguy hiểm thường đi cùng với kỳ ngộ, thực lực của Võ Giả càng mạnh sẽ cho gia đình của họ có cuộc sống tốt đẹp hơn, thậm chí có thể rời thôn đến thành trấn/
Huống chi thế giới này võ phong thịnh hành, ai ai cũng lấy võ vi tôn, chỉ cần có cơ hội thì ai cũng muốn luyện võ cả.
Điền thôn trưởng rất chướng mắt Lâm Nguyên Quý, không phải vì Lâm Nguyên Quý không phải là một kỳ tài luyện võ gì, mà là sau khi Lâm Nguyên Hổ bị bán đi, hắn đã bị lão thái thái biến thành gà con mà che chở, chỉ sợ hắn gặp chuyện nguy hiểm dù là nhỏ nhất sẽ khiến Lâm tuyệt tự.
Mà bản thân Lâm Nguyên Quý cũng chẳng thể chịu khổ luyện võ được, cho nên chỉ biết tránh sau lưng cha mẹ hắn mà lười biếng một cách đương nhiên, cứ thế, sau khi lớn lên cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Cho nên, khi Điền thôn trưởng nghe trong thôn người ta nói Lâm gia nhị lão cho rằng Nguyên Hổ thiếu Lâm Nguyên Quý, ông cực kỳ coi thường suy nghĩ này.
Nhưng toàn bộ nhà bên kia đều có cái loại suy nghĩ này, cho nên bọn họ chiếm tiện nghi của Nguyên Hổ một cách rất đương nhiên.
Lần đó Lâm Nguyên Hổ bị trọng thương, Điền trưởng thôn cũng hối hận không kịp.
Không nhắc đến tình cảm huynh đệ giữ ông cùng Nguyên Hổ, mà thực lực của đội săn thú cũng vì thiếu Lâm Nguyên Hổ mà giảm xuống rất nhiều, mối nguy hiểm cũng vì vậy mà tăng lên trong những lần vào núi.
Cho nên, người trong đội săn thứ hoàn toàn không có hảo cảm gì với Lâm gia đại phòng cùng Lâm Hào cả.
— —
Đêm môn đó, mùi thơm của canh xương hầm sền sệt xộc thẳng vào mũi, yết hầu Lâm Võ giật giật, nuốt nước miếng một cái, cố gắng di dời lực chú ý của mình.
Không có thịt ăn thì uống canh xương hầm cũng không tồi, nếu hữu dụng thì sau này có thể tiết kiệm được không ít bạc đâu.
Lâm Võ keo kiệt đang âm thầm tính toán trong lòng.
“A Võ, tới ăn canh.”
Tiếng Lâm Văn từ trong bếp truyền ra.
“Tới rồi đây!”
Lâm Võ nhịn không được nhảy cẫng lên vì sung sướng, sau khi vào trong phòng bếp, mắt hắn liền không khống chế được mà nhìn vào cái nồi trên bếp, nhắc nắp lên, một nồi to canh xương đặc sệt màu sữa cực kỳ hấp dẫn liền xuất hiện.
Lâm Văn bưng một chén canh tới, nói.
“Uống uống xem, xem xem có khác gì với ăn thịt không, cẩn thận nóng.”
“Ai, đệ biết rồi.”
Lâm Võ da dày hơn Lâm Văn, cho nên không sợ nóng, bưng chén ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, thổi thổi canh nóng liền ăn mấy ngụm liền.
Canh nóng trượt xuống yết hầu, lập tức có một cổ nhiệt khí từ trong cơ thể xông lên đỉnh đầu, mắt hắn lập tức sáng lên, lấp lánh mà nhìn về phía ca ca hắn.
“Ca, có tác dụng a, canh có linh khí, sau khi uống xong đệ sẽ đi đánh một bộ quyền.”
Làm như vậy thì cơ thể mới hấp thụ linh khí một cách trọn vẹn nhất, đồng thời tố chất thân thể cùng giá trị vũ lực cũng sẽ tăng lên.
“Tối nay ta sẽ làm một ít mì, rồi dùng canh xương làm nước mì luôn, cho nên đệ cứ thoải mái mà ăn đi.”
Lâm Võ cảm thấy có tác dụng, Lâm Văn cũng thật cao hứng.
Y cũng múc một chén canh nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Lâm Võ, muốn thử xem mình có thể uống nó hay không.
“Ca! Huynh không thể uống!”
Lâm Võ bị dọa cho nhảy dựng.
Lâm Văn dùng muỗng khuấy canh để nhiệt độ giảm nhanh một chút, rồi y chớp chớp mắt nhìn Lâm Võ, nói.
“Thật ra thì có chuyện ta còn chưa kịp nói với đệ.”
“Có chuyện gì?”
“Là chuyện này, hai ngày nay chẳng phải ta vẫn luôn vì phát sốt mà hôn mê sao?”
Lâm Văn bắt đầu bịa chuyện nói dối đệ đệ mình.
“Thật ra thì lúc đó không phải ta đang hoàn toàn hôn mê đâu, mà là đang nằm mơ, ta mơ thấy một ông lão râu trắng đến gặp ta.”
Lâm Văn toát mồ hôi hột vì cái lý do rất chi là vớ vẩn này, nhưng chỉ cần nó có tác dụng là được.
“Ông ấy truyền thụ cho ta một bộ công pháp, nói rằng ta có thể tu luyện nó, đúng rồi, công pháp này có tên là Trường Sinh Quyết.”
Vì để khiến cho đệ đệ tin tưởng, y đã nói ra tên của bộ công pháp này, mặc dù cái tên này cũng không đáng tin cậy cho lắm.
☆