Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 127: Chương 127: Sôi nổi mà đến (1)




Dáng vẻ chật vật của hai người Thôi gia khiến cho mấy người qua đường không nhịn được mà cười vang, hơn nữa, chuyện này lấy tốc độ nhanh chóng mặt truyền ra khắp Ô Sơn trấn, bao gồm cả câu mà Kim quản sự Bạch gia đã nói.

Chuyện lần này khiến cho người của Thôi gia cùng Tiền gia phải chịu chê cười rất lớn, mà về phía Bạch phủ, phía sau Kim quản sự lại vang lên tiếng cười to sảng khoái.

Mọi người quay đầu lại nhìn, không biết Lôi Hổ đã chạy ra từ khi nào, hiển nhiên ông đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi.

Ông vừa cười to vừa vỗ tay, chỉ ngại náo nhiệt còn chưa đủ lớn.

Tiêu Duệ Dương cũng đã sớm đứng bên cạnh, hoàn toàn không ra tay ngăn trở, thái độ của hắn như thế nào đã được thể hiện quá rõ ràng.

Kim Kha phủi phủi ống tay áo, khôi phục lại dáng vẻ mỉm cười đầy hòa nhã, đi tới chắp tay, nói:

“Để cho Lôi chấp sự cùng chư vị hương thân chê cười rồi, Kim mỗ cũng chỉ tuân theo phân phó của chủ tử, dù cho Bạch phủ không thể ở lại Ô Sơn trấn, nhưng nhất định phải giữ tôn nghiêm của mình, nếu không thì ai trong Ô Sơn trấn này cũng đều muốn giẫm Bạch phủ này dưới chân.”

“Ha ha, Bạch công tử cùng Kim quản sự đều là người thống khoái, chuyện vừa rồi ngươi làm hay lắm, Lôi Hổ ta rất thích nói chuyện với những người như vậy, ha ha, Thôi gia kia Lôi Lão Hổ ta đã sớm chướng mắt bọn họ rồi, ta tin, chỉ cần có Tiêu công tử ở đây, không ai trong Ô Sơn trấn này dám không cho Bạch phủ mặt mũi.”

Lôi Hổ đáp bàn tay to như quạt hương bồ của mình lên vai của Kim Kha.

Đáng thương cho Kim Kha, ông bị đập cho da mặt co rút từng trận vì đau đớn.

Tên họ Lôi này chắc chắn cố ý.

Lư Chính Phong cũng đi theo ra đây, mắt ông cũng lóe sáng.

Nhìn phản ứng của Kim Kha cùng thôn dân Khúc Điền thôn xung quanh, Thôi gia cùng Tiền gia chắc chắn có đắc tội với Bạch phủ, hình như còn có nhắc đến chuyện hôn sự giữa hai nhà nữa.

A?

Hình như ông từng nghe nói đến một chuyện, trước kia Tiền gia vốn có một cọc hôn sự, nhưng ghét bỏ nhà người ta nghèo, cho nên đã lui hôn, chuyện này…

Đừng có bảo đối tượng đính thân đó chính là tiểu song nhi Lâm Văn của Bạch phủ đấy nhé.

Lư Chính Phong mở to hai mắt đầy kinh ngạc, càng cảm thấy phỏng đoán của mình là chính xác.

Chuyện xảy ra tiếp theo càng có chút quái dị.

Sau khi Lôi Hổ tới cửa cùng với chuyện Thôi gia bị vả mặt xảy ra, có những thế lực tai to mặt lớn lần lượt tới cửa bái phỏng Bạch phủ.

Ví dụ như Nhị đương gia của Thiết Ngưu Bang, phó đội trưởng của đội săn thú Hổ Báo, tam đương gia của Cuồng Lang Bang v.v…

Tất cả những thế lực này, mặc dù tính ra thì kém Triệu gia, nhưng bọn họ đều là những nhân vật không thể khinh thường trong Ô Sơn trấn này.

Hơn nữa, bởi vì bọn họ thường thường xuyên ra vào Ô Vân sơn mạch săn giết yêu thú, cho nên sự gan dạ của họ rất lớn, vì thế mà ngay cả gia tộc lớn như Triệu gia cũng không muốn đắc tội với bọn họ một cách tùy tiện.

Những người như bọn họ, có người có thể ra tay diệt cả nhà người ta, sau đó chạy sâu vào trong núi để trốn, nếu muốn truy giết, không trả cái giá cực lớn thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiêu dao tự tại trong núi thôi.

Trong đám người vây xem thiếu mất mấy vài người, tất cả đều trở về đem tình hình của Bạch phủ báo lại cho chủ tử của mình.

Bạch phủ này quá là tà môn rồi, không chỉ dám đánh vào thể diện Thôi gia, đã thể còn có thể kết giao được với thế lực tương đối kiệt ngạo khó thuần như Cuồng Lang Bang.

Chuyện xảy ra ở tiền viện, rất nhanh đã truyền đến tai Bạch Dịch.

Sau khi Bách ma ma nghe thấy hạ nhân tới báo, không nhịn được hỏi:

“Thôi gia này chính là nhà đã cướp chuyện hôn nhân đại sự của Văn thiếu gia sao? Đã thế còn là con của ngoại thất nữa?”

Bạch Dịch mỉm cười, ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa cũng đang cực kỳ hưởng thụ, hắn gật đầu, nói:

“Chính là Thôi gia này, mặc dù cọc hôn nhân này là do Tiền gia tới cửa lui hôn, nhưng ai bảo song nhi kia đã lui tới thông đồng với Tiền gia kể cả trước khi lui hôn làm gì, điều này đồng nghĩ với viện Thôi gia cũng đã chọc vào chúng ta rồi, Bạch phủ chúng ta không cần phải nhượng bộ với Thôi gia nho nhỏ này.”

Lâm Võ nghe vậy thì kích động, chỉ hận rằng lúc nãy sao mình không có ở tiền viện để cùng ra tay giáo huấn hai tên chó săn của Thôi gia.

Chỉ cần hạ nhân đến miêu tả một chút hắn đã biết, Thôi gia này đến, chủ yếu để ra oai phủ đầu với Bạch phủ.

Lâm Văn xem vậy thì buồn cười, không thèm để ý, nói:

“Chỉ cần không gây thêm phiến toái gì cho cữu cữu là được, bọn họ dù có như thế nào thì con cũng không thèm quan tâm, con thấy hai người kia rất xứng đôi, nếu chia rẽ thì chẳng thú vị chút nào.”

Bạch Dịch cùng Bách ma ma nghe vậy thì đều sửng sốt, sau đó cả hai đều cười ha ha.

Bạch Dịch biết Lâm Văn cũng không phải người rộng lượng gì lắm đâu, trước đây không biết, nhưng sau khi song nhi Thôi gia kia khuyến khích huynh muội Tiền gia đến Lâm gia kiếm chuyện, cũng đủ để cho y nhận ra song nhi Thôi gia là người tâm cơ mưu tính như thế nào.

Không tồi.

Bản thân hắn cũng nên thúc đẩy cọc hôn nhân này mới đúng, nhìn bọn họ tự tìm đường chết cho mình thú vị hơn nhiều.

“A Văn yên tâm, một Thôi gia mà thôi, chẳng làm được trò trống gì trong Ô Sơn đây, nói không chừng, chuyện hôm nay còn có thể khiến cho Bạch phủ dung nhập vào Ô Sơn trấn nhanh hơn đấy, có lẽ rất nhanh thôi sẽ lại có các thế lực khác tới cửa.” Bạch Dịch cười nói với Lâm Văn.

Thật ra thì đừng nói một mình Thôi gia, dù có đối đầu với toàn bộ Ô Sơn trấn, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.

Cùng lắm thì Bạch phủ một lần nữa đứng phía nâng đỡ những thế lực khác phát triển lên, sau đó lại cùng chống đối với những thế lực hiện có này.

Dù hiện tại Bạch phủ đã xuống dốc, nhưng cũng không phải là thứ mà địa đầu xà của Ô Sơn trấn này có thể đè ép được.

Bạch Dịch vừa dứt lời, không lâu sao, lại có hạ nhân tới báo lại tình hình phía trước.

Lâm Văn cảm thấy những người đó chắc chắn rất có tên tuổi, nhưng đáng tiếc, hiểu biết của y đối với Ô Sơn trấn vẫn còn cực kỳ hạn hẹp, chỉ giới hạn trong những gì nằm ở bề nổi mà thôi.

Còn mắt của Lâm Võ lại trực tiếp sáng lên, nhìn Bạch Dịch đầy sùng bái.

Cữu cữu quá lợi hại, đều bị cữu cữu nói trúng rồi.

Bạch Dịch nhìn Lâm Võ như vậy thì lại cười.

Sau khi đi dạo xung quanh một vòng, Bạch Dịch bảo Lâm Võ đến tiền viện tiếp đón đồng bạn của hắn cùng nhóm thúc thúc bá bá, thời điểm hắn đến tiền viện thì ở đó đã tấp nập khách khứa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.