Hàm Mặc vừa nói vừa sờ soạng giới chỉ trên ngón út, sau đó, y liền nhìn thấy trên tay hắn xuất hiện một chiếc mâm ngọc nhỏ, bên trên còn khắc những hoa văn rất tinh xảo, nhưng nhìn lâu một chút lại khiến cho người khác cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt.
Lâm Văn vừa nghe những lời hắn nói liền có chút suy nghĩ.
Theo như những gì mà Hàm Mặc nói, y đột nhiên sinh ra một sự cảm không tốt đối với độ thuần tịnh về hồn lực của bản thân, chỉ sợ độ thuần tịnh của hồn lực có liên quan rất lớn đến linh căn.
Bản thân y là người mang ngũ hệ linh căn, vậy chắc chắn độ thuần tịnh của hồn lực sẽ thuộc vào loại yếu nhất, cho nên, dù có thiên phú trở thành Linh Sư, thì loại thiên phú này ở trong mắt người khác cũng chẳng cao bao nhiêu.
Lâm Văn nhìn chằm chằm vào giới chỉ trên tay Hàm Mặc vài lần, Hàm Mặc hiểu rõ mà cười nói.
“Đây là nạp giới, bên trong có một cái không gian trữ vật, có thể chứa vật phẩm, Ô Sơn trấn này vẫn còn quá nhỏ , tương lai nếu ngươi có thể đi ra ngoài sẽ thấy thế giới này rộng lớn bao nhiêu.”
Lâm Văn lộ ra biểu tình khiếp sợ một cách thích hợp, sau đó không nỡ mà dời ánh mắt đi chỗ khác, đặt tay lên mâm ngọc như những lời Hàm Mặc nói, Lữ dược sư cũng quan tâm mà nhìn chằm chằm mâm ngọc.
Chỉ chốc lát sau, mâm ngọc sáng lên, Hàm Mặc cùng Lữ dược sư vừa lộ ra biểu tình vui sướng, nhưng rồi lại thấy mâm ngọc liên tiếp lập loè lên năm loại màu sắc khác nhau, biểu tình của hai người trở nên sững sờ.
Lâm Văn vẫn luôn chú ý đến biểu tình của hai người, thấy thế thì cũng hiểu rồi, hơn nữa càng thêm khẳng định cái gọi là độ thuần tịnh của hồn lực hoàn toàn liên quan đến linh căn, linh căn càng ít thì thiên phú tu luyện càng cao, tốt nhất là Đơn linh căn, được xưng là Thiên linh căn.
Y buông tay ra, ánh sáng tan đi, Hàm Mặc cùng Lữ dược sư phục hồi tinh thần, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười.
Lúc đầu, khi ánh sáng lóe lên, bọn họ có kỳ vọng rất cao đối với Lâm Văn, sau đó, năm màu sắc hiện ra khiến hai người có chút phản ứng không kịp.
Thật ra thì, đối với người bình thường mà nói, có thiên phú trở thành Linh Sư đã rất không dễ rồi, không thấy rằng, chỉ là trung cấp Linh Dược Sư thôi mà đã có thể ra oai vênh váo tự đắc trong Khúc Điền thôn rồi hay sao.
“Thiên phú của ta có phải rất không xong hay không? Độ thuần tịnh của hồn lực có phải rất kém hay không, nhưng mà, có thiên phú thì ta đã rất vui rồi.” Lâm Văn không đợi hai người mở miệng liền nói nói.
Trong ánh mắt của Hàm Mặc hiện lên vẻ thưởng thức, thầm nói, mình còn không trầm ổn như một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện đời, nghĩ vậy, hắn khen.
“Cũng không tệ lắm, trước đó ta đã nói rồi, thiên phú ngoại trừ liên quan đến độ thuần tịnh của hồn lực, còn liên quan đến cường độ của hồn lực nữa, mặc dù ngươi mang ngũ hệ linh căn, hơi có chút tạp, nhưng cường độ hồn lực lại không yếu, cho nên chỉ cần chăm chỉ tu luyện, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ không kém đâu.”
“Vậy ta phải làm như thế nào để trở thành một Linh Sư? Có thể trở thành một Linh Dược Sư không?” Lâm Văn hỏi.
Ý nghĩ lúc đầu của Hàm Mặc, chỉ xuất phát từ sự yêu người tài của hắn, thuận tay điều tra bối cảnh của Lâm Văn một chút, muốn đề cử y đến một nơi nào đó thích hợp để học, bởi vì, người có được thiên phú trở thành Linh Sư hay là võ giả thì đều cực ít.
Nhưng không ngờ khi đến đây thì hắn được gặp lại Lữ sư huynh, thấy thái độ của Lữ sư huynh đối với Lâm Văn, hắn liền biết bản thân không thể quá mức tùy ý được.
Ỹ nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, hắn liền nghe Lữ dược sư nói: “Hình như bây giờ Hàm sư đệ đã là cao cấp Linh Sư rồi nhỉ, còn là Đan sư nữa, tìm khắp Ô Sơn trấn này cũng không ai có thể vượt qua Hàm sư đệ a.”
Hàm Mặc nghe xong lời này, làm sao có thể không đoán ra tâm tư của Lữ sư huynh, không ngờ Lữ sư huynh lại bênh vực người mình như thế, chỉ sợ còn một lý do khác là bởi vì thân phận song nhi của Lâm Văn khiến cho hắn cảm thấy đồng cảm với bản thân.
Y mà sư huynh hắn muốn nói, trình độ của những người trong Ô Sơn trấn quá kém, không đủ để dạy Lâm Văn, cho nên Hàm Mặc hắn tự thân xuất mã là tốt nhất.
Hàm Mặc có chút dở khóc dở cười, đây có phải là đang tìm đồ đệ cho mình không?
Lâm Văn cũng kinh ngạc không thôi, ý tứ của Lữ dược sư sẽ không giống với những gì y nghĩ đấy chứ, hơn nữa, dường như thân phận của Hàm Mặc rất không bình thường.
“Lữ sư huynh.” Hàm Mặc khó xử mà nói, “Huynh đâu phải không biết tình hình của đệ, đệ sao có thể tùy tiện thu đồ đệ từ bên ngoài được, huống chi, trong môn phái, nếu muốn thu nhận đồ đệ thì phải tuân theo quy củ, đệ đâu thể làm loạn được.”
Lâm Văn thành thật ngồi một chỗ mà nhìn, không chen lời.
Lữ dược sư rất vừa lòng, nghe những gì Hàm Mặc, thì hắn cũng không bài xích chuyện này, hắn chỉ ngại quy củ thôi, Lữ dược sư liếc mắt nhìn hắn, nói.
“Ta đâu có bảo đệ phải nhận A Văn làm đồ đệ ngay đâu, chỉ là bảo đệ dẫn dắt y nhập môn, đệ tới đây cũng mấy ngày rồi đúng không, chắc cũng đủ biết Ô Sơn trấn là nơi như thế nào, nếu là hai tên gia hỏa trong thôn kia, ta còn sợ bọn họ trì hoãn A Văn, nơi duy nhất có thể đi cũng chỉ có Thanh Lôi Tông,”