Vì sao hai huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ vừa nhìn đã nhận ra Tiền nhị thiếu? Đơn giản là vì trước khi cha Lâm bị trọng thương, vì hai nhà có định hôn ước cho nên cũng thường xuyên qua lại.
Lâm Võ nhớ, khi hắn cùng cha lên trấn trên mua sắm hoặc bán thứ gì đó thu thập được trong núi, thỉnh thoảng sẽ được cha đưa tới Tiền phủ, Tiền Thượng Lãng chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, cho nên đã bị phụ thân hắn đẩy ra tiếp đón Lâm Võ.
So với Lâm Võ, số lần mà Lâm Văn gặp Tiền Thượng Lãng thật sự rất ít.
Ba năm trước, mỗi dịp cuối năm, Tiền Thượng Lãng sẽ cùng cha hoặc quản gia đến Lâm gia, ‘Lâm Văn’ thường bị người trong thôn trêu nên rất thẹn thùng, mỗi lần Tiền Thượng Lãng tới liền trốn đi, cho dù có bị cha Lâm gọi ra, thì cũng không dám ngẩng đầu trực tiếp đánh giá vị hôn phu này.
Nhưng trong ký ức của nguyên thân, Tiền Thượng Lãng có tướng mạo khá được, cho nên mỗi khi nguyên thân nghĩ tới chuyện hai người sẽ thành thân thì cực kỳ chờ mong.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy Tiền Thượng Lãng, lại nghĩ đến những gì có trong trí nhớ, Lâm Văn cảm thấy buồn nôn chế được, tự nói với mình, đó là nguyên thân, không phải y, cho dù như thế nào thì y cũng sẽ không làm ra cái tư thái thẹn thùng e lệ như thiếu nữ kia đâu.
Nhưng y cũng cảm thấy rất thương tiếc cho nguyên thân, trong cái cọc hôn sự này, nguyên thân vô tội, ôm ấp chờ mong đối với hôn phu và hôn nhân tương lai thì sai sao?
Sai chính là Tiền gia vong ân phụ nghĩa, sai chính là Tiền Thượng Lãng rõ ràng đã có hôn ước trong người nhưng lại làm ra dáng vẻ bị bắt buộc khó chịu kia, đồng thời còn có quan hệ mập mờ không rõ ràng với người khác.
Lâm gia cùng nguyên thân đâu có ép buộc hắn đính thân, Tiền gia được chỗ tốt, Tiền nhị thiếu hắn lại dựa vào cái gì mà giận chó đánh mèo lên nguyên thân?
Lâm Văn rất muốn chế nhạo Tiền Thượng Lãng cùng Tiền gia một trận, bảo vệ thanh danh Lâm cha Lâm mẫu cùng nguyên thân.
Nhưng trước mắt thì chênh lệch giữa hai nhà Lâm Tiền rất lớn, Tiền gia lại có mối quan hệ với Thanh Lôi Tông, tại cái nơi lấy võ vi tôn mạng người không đáng giá này, mình cùng Lâm Võ là hai người hoàn toàn không có thực lực không thể đối kháng với Tiền gia được, nhưng chuyện này y sẽ ghi ở trong lòng.
Cho nên Lâm Văn lạnh lùng quét mắt nhìn hai người phía trước, nương theo lực kéo của Lâm Võ mà rời đi.
“Chúng ta đi.”
“Lâm Võ?!”
Không ngờ động tĩnh của hai huynh đệ họ vẫn kinh động đến Tiền Thượng Lãng, hắn quay đầu liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Võ, rồi lại nhìn đến song nhi bên cạnh hắn, nghĩ đến một loại khả năng, biểu tình chợt lạnh xuống, nghi hoặc hỏi thử.
“Ngươi là… Lâm Văn?”
Trong lòng Lâm Văn cười nhạo một tiếng, mới chỉ lui hôn không lâu mà thôi, vậy mà đã không nhận ra hôn phu của mình nữa, có thể thấy được hắn chưa bao giờ đặt chuyện này vào trong lòng.
Thấy Lâm Võ tức giận muốn cãi nhau, lần này đến phiên Lâm Văn giữ chặt hắn, thuận tiện nói.
“Các hạ nhận nhầm người rồi, đệ đệ, A Khánh, chúng ta đi, phải về rồi.”
Tôn Khánh cũng đang âm thầm nhìn qua Tiền nhị thiếu, lại nghe hai huynh đệ trước mắt này nói chuyện, sao có thể không hiểu tên tiểu bạch kiểm là ai.
Đúng là quá xui xẻo mà, vậy mà chạm trán ngay chỗ này, tốt nhất không nên dây dưa.
Thấy Lâm Văn không muốn thừa nhận, liền cùng Lâm Văn kéo Lâm Võ đi ra ngoài.
“Đi thôi, đi thôi, cha ta còn đang chờ chúng ta về đấy.”
Lâm Võ không giãy giụa tùy hai người kéo đi.
Tiền Thượng Lãng không vui nhíu mày, cái gì mà nhận nhầm người, hắn tự nhận chưa từng bạc đãi Lâm Võ, chuyện giữa hắn cũng Lâm Văn đâu phải hắn sai, khi đính thân cha mẹ không hỏi ý hắn, hắn không thích Lâm Văn chẳng lẽ phải miễn cưỡng cưới y vào cửa?
Vậy thì Vấn Nhi của hắn để ở đâu?
Hơn nữa nương hắn từng nói, Lâm gia nhìn thấy Tiền gia phú quý cho nên mới tới cửa cầu thân, cho nên một song nhi Lâm Văn sao có thể so sánh được với Vấn Nhi chứ.
Nghĩ vậy hắn liền gọi ra tiếng
“Lâm Võ, không ngờ ngươi là người như vậy, cho dù đã lui thân, nhưng chẳng lẽ trước kia Tiền gia ta từng bạc đãi Lâm gia cùng Lâm Võ?”
“Lãng ca, chẳng lẽ đó là…”
Thôi Vấn duỗi tay bắt lấy cánh tay Tiền Thượng Lãng, giật mình hỏi.
“Là Lâm Văn ca có hôn ước với Lãng ca sao?”
Lâm Võ giận dữ, vốn dĩ hắn đang lo lắng ca ca của hắn sẽ không chịu đựng được, thấy ca ca hắn muốn đi hắn cầu còn không được, cho nên cũng muốn theo ra ngoài.
Không ngờ cái tên Tiền Thượng Lãng vô sỉ này vậy mà dám nói ra những lời đó, quay lại, hắn muốn nhào lên đánh người, Tôn Khánh thấy vậy liền nhào qua ôm chặt eo hắn, hét lên.
“A Võ ngươi muốn làm gì? Nhìn kỹ coi đây là nơi nào đi?”
“A Võ, đệ đừng nóng, đệ làm vậy, không đáng.”
Lâm Văn duỗi tay chắn ngang trước mặt Lâm Võ, không cho hắn qua đi, sau đó mới quay lại nhìn Tiền Thượng Lãng, lạnh lùng trào phúng, nói.
“Vị song nhi này, ngươi nói sai rồi, chuyện hôn sự đã sớm lui, đừng nhắc lại cái gì đính thân với không đính thân, với lại không biết ngươi cùng ta ai lớn ai nhỏ, đừng hở một chút là gọi người khác là ca, ta không đảm đương nổi. Tiền nhị thiếu, đệ đệ ta là người như thế nào không liên quan gì đến ngươi, Tiền gia chưa từng bạc đãi Lâm gia ta, chẳng lẽ Lâm gia ta từng bạc đãi Tiền gia sao? Đừng nói cứ như Lâm gia ta dựa vào Tiền gia người để kiếm ăn vậy, vậy cha mẹ ta ngươi đặt đi đâu? Chuyện hôn nhân là do Tiền gia ngươi đệ nghị, cũng là Tiền gia ngươi muốn lui hôn, không ai bức ép Tiền gia ngươi, cho nên sau này hai bên đường người nào tự người nấy đi thì hơn, nếu không, chẳng lẽ khi thấy ngươi còn phải đem ngươi biến thành ân nhân mới được sao?”
☆