Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 6: Chương 6: Tín Vật Cùng Ngân Phiếu




“Chuyện này…” Tiền quản sự không ngờ tới Lâm Văn sẽ dễ nói chuyện như vậy, lúc đầu cứ nghĩ rằng song nhi này không dễ dàng chịu nhả ra cho nên mới phải chạy tới tìm đại phòng, tín vật quy đổi thành bạc đã đưa đến trên tay Hoàng thị, Hoàng thị còn vỗ ngực bảo đảm với hắn mọi chuyện sẽ làm ổn thỏa, hắn chần chờ mà nhìn về phía Hoàng thị.

“Phi! Các ngươi đều không còn thân nhân, trưởng bối như ta có thể đến làm chủ, tiểu súc sinh chết tiệt này mau tránh ra cho ta vào!” Hoàng thị thét chói tai, dùng móng tay cào người.

“A Khánh, gọi trưởng thôn đến giúp ta, chuyện này trước đây trưởng thôn cũng có mặt làm chứng!” Lâm Văn quay qua nhìn thấy trên mặt Lâm Võ đã bị Hoàng thị cào ra vết máu, tức giận đến mức cao giọng gọi bằng hữu thân thiết với Lâm Võ đến giúp, thực ra đối phương từ đầu cũng muốn đến giúp, nhưng có lẽ sợ mình sẽ liên lụy Lâm Võ, sẽ để Hoàng thị chớp thời cơ xông vào nhà lục soát nên vẫn chần chừ.

“A…”

Một tiểu tử da đen vừa chuẩn bị rời đi, từ bên ngoài liền truyền đến một thanh âm vang dội: “Ta tới rồi, không cần người gọi.” thôn dân vây xem vừa nghe thấy tiếng trưởng thôn liền tránh ra để lộ một con đường, một nam nhân trung niên thân cường thể tráng xuất hiện trước viện môn, nhìn thấy tình hình bên trong lập tức nói, “Ai đi lên giữ chặt Hoàng thị lại đi, loại trưởng bối kiểu này quả thực khiến cho Khúc Điền thôn của chúng ta mất hết cả thể diện.”

Trưởng thôn vừa lên tiếng, những thôn phụ trước đó muốn giúp nhưng không tiện lên tiếng, lập tức chạy lên, cái loại đàn bà đanh đá như Hoàng thị thì phải cần đến thôn phụ nông gia đi lên ra sức mới có thể đối phó được, Hoàng thị còn muốn cào người, nhưng một phụ nhân trong nhóm đó dứt khoát kéo tóc bà ta, Hoàng thị bị đau hét lên, Lâm Văn sợ tới mức run lên một cái.

“Điền trưởng thôi.” Tiền quản sự vừa thấy trưởng thôn xuất hiện, thái độ liền không còn khinh mạn như khi đối diện với người khác nữa, dù sao thì Điền trưởng thôn cũng là lục cấp Võ Đồ, còn Tiền quản sự chỉ mới tam cấp mà thôi, đương nhiên, cậy thế Tiền gia thì hắn cũng không sợ Điền trưởng thôn.

“Tiền quản sự, để ngươi chê cười rồi, chuyện hai nhà đính thân khi đó ta cũng có mặt, cho nên chuyện này ta cũng sẽ không mặc kệ, A Văn.” Ông vẫy tay gọi Lâm Văn tới, “Ngươi muốn lui hôn sao?”

Lâm Văn cười khổ nói: “Đúng vậy, dù sao người ta đã thay lòng, dù ta có gả qua đó cũng chẳng có gì tốt đẹp.” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thiếu chút nữa bị lời mình nói làm cho nôn ra, thầm nói, nhanh lui hôn đi, lui đẹp lắm, quá tuyệt vời!

Điền trưởng thôn vui mừng, nói: “A Văn có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Ông đồng ý với lời nói của Lâm Văn, chuyện đính thân năm đó, nguyên do vì sao thì ông là người biết rất rõ, hiện tại, không có Lâm huynh đệ chống lưng cho Lâm Văn, Tiền gia liền làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này, cái loại thất tín bội nghĩa bậc này thì đúng là không nên phó thác mình vào đó, “Tiền quản sự, ngươi cũng nghe rồi đấy, không bằng dưới sự chứng kiến của ta, cùng những người đang có mặt ở đây, lui hôn đi.”

Trong lòng ông cảm thấy cực kỳ khinh thường cách làm của Tiền gia, lúc trước, Lâm huynh đệ chính là ân nhân cứu mạng của Tiền lão gia, bây giờ, bọn họ không muốn tiếp tục cọc hôn sự này nữa thì cũng thôi đi, ngay cả bàn chuyện lui hôn cũng chỉ phải một vị quản sự đến.

Tiền quản sự cũng không quan tâm đến Hoàng thị nữa, ôm ôm quyền nói: “Năm đó, tín vật mà Lâm đưa là một gốc linh dược nhị phẩm, nhiều năm trôi qua, dược tính của linh dược đã sớm mất, cho nên Tiền gia quy đổi với giá trị tương đương là hai trăm lượng bạc, bạc này đã đưa cho Hoàng thị cầm rồi.” Thật ra thì gốc linh dược đó, lão gia đã sớm dùng khi bị thương rồi, nhưng lời này không thể nói ra, Tiền gia vẫn cần duy trì một chút thể diện.

Trong lòng Điền trưởng thôn cũng hiểu, nếu lúc trước Lâm huynh đệ có cây linh dược kia, sẽ không đến mức phải đi sớm như vậy. Ông nhìn về phía Hoàng thị, lạnh lùng nói: “Hoàng thị, đưa ngân phiếu ra đây!”

Thôn dân cũng nghị luận sôi nổi, đặc biệt là phụ nhân vừa nắm tóc Hoàng thị, cười to nói: “Chẳng trách lại tích cực như vậy, còn tự nhận mình là trưởng bối, không ngờ lại đen tối như vậy, ngay cả chút tiền này cũng không để lại cho hai đứa nhỏ, a phi! Hai đưa cháu trai trong nhà sắp không có gì ăn, đại bá mẫu như ngươi đúng thật là tàn nhẫn a!”

Dù là người lấy tiền sáng mắt, cũng không ác độc như Hoàng thị, phu thê nhị phòng vừa mới lìa trần, là trưởng bối còn chiếm tiện nghi hai đứa nhỏ, đúng là đáng bị sét đánh!

Hoàng thị muốn chạy trốn, nhưng mấy phụ nhân kia làm sao để bà ta chạy thoát được, trực tiếp thô lỗ đè người ra lục soát, quả nhiên tìm thấy từ trong tay áo của bà ta hai trương ngân phiếu một trăm lượng bạc, khinh thường phun một ngụm nước miếng về phía bà ta, xoay người đưa ngân phiếu vào tay trưởng thôn.

Lâm Văn nhìn thấy ngân phiếu, cũng xoay người vào nhà, trước khi dưỡng mẫu đi đã nói cho ‘y’ biết vị trí đồ đặt ở đâu, cho nên rất nhanh đã ôm một cái hộp nhỏ đi ra, sau khi mở ra liền đưa cho trưởng thôn. Lâm Võ nhìn chằm chằm vào Hoàng thị, dáng vẻ hung tợn như muốn nhào lên cắn chết bà ta.

“Tiền quản sự nhìn xem, coi có đúng không?” Điền thôn trưởng nhìn lướt qua liền đưa cho Tiền quản sự xem, hoàn toàn không để ý đến Hoàng thị đang nằm lăn lộ gào khóc như khóc tang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.