Không cần nghĩ cũng biết, vị Hàm đan sư này chắc chắn là thanh niên tài tuấn mà các thế lực bên ngoài trọng điểm bồi dưỡng.
Người ta chỉ cần hơi động mồm mép thì cả hai người bọn họ đừng mong có đường lui.
“Quỳ xuống!”
Lý dược sư xụ mặt quát lớn với Phùng dược sư.
“Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi, nhanh chóng dập đầu xin tha thứ với Đan sư đại nhân!”
Ngay khi tiếng nói của Lý dược sư vang lên, Phùng dược sư giật mình quỳ xuống.
Hàm Mặc cùng Chương Uyên vẫn như một lão thần mà bình tĩnh uống trà.
Lữ dược sư kéo Lâm Văn đến một bên, đem không gian nhường lại cho bọn họ xử lý.
Nếu không, mình mà ngồi hưởng thụ cái dập đầu của tên Phùng tiểu nhân này, chờ sau khi Hàm Mặc rời đi, chỉ sợ hắn sẽ giận chó đánh mèo đến trên đầu mình.
Lữ dược sư không muốn tự tìm phiền toái phiền toái cho mình, đối với loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi nham hiểm này, vẫn nên cách càng xa càng tốt thì hơn.
Lý dược sư cũng rất hài lòng với sự tự giác của Lữ dược sư.
Mặc dù không biết vị phàm dược sư này làm sao có thể quen biết với Đan sư đại nhân, nhưng vẫn chướng mắt với thân phận phàm dược sư của hắn,
Người như vậy, đừng nói là ở trước mặt Đan sư, ngay cả với ông cùng Phùng dược sư, ngay cả tư cách ngồi trước mặt cũng không có.
Ông vô cùng cung kính mà khom lưng hành lễ với Hàm Mặc:
“Không biết Đan sư đại nhân đại giá quang lâm, Lý mỗ không thể tiếp đón từ xa, còn để cái tên ngu xuẩn này mạo phạm đụng chạm đến Đan sư đại nhân, là do Lý mỗ quản thúc không nghiêm, ta đưa bọn họ đến đây, mời Đan sư đại nhân trách phạt.”
“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân vì nghe mấy lời nói bậy của phụ nhân này mà mạo phạm đại nhân!”
Phùng dược sư vội xin tha, đầu đập bang bang trên mặt đất.
Những thôn dân đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng khoái ý.
Dược sư đại nhân cao cao tại thường mà ngày xưa bọn họ cần pải dập đầu xin tha, cũng sẽ có ngày lưu lạc đến hoàn cảnh giống như bọn họ.
Lâm Văn nhìn vậy cũng không cảm thấy gì.
Mặc dù thời gian ở chung với hai người Hàm Mặc Chương Uyên không dài, nhưng cũng nhận ra hai người này đều không phải là người thích làm ra vẻ tự cao tự đại, chỉ là có một số người người không đáng lấy lễ tương đãi thôi.
Hai vị hộ vệ bị thương ở hai đầu gối cho nên không thể đi lại, chỉ có thể bò trên mặt đất đau khổ cầu xin.
Bọn họ đâu ngờ ở trong một sơn thôn nhỏ như thế này lại gặp phải một tôn đại Phật lớn như vậy.
Nếu sớm biết thân phận của người đó, cho bọn họ mấy cái lá gan cũng không dám duỗi tay làm càn a.
Lâm Văn không quan tâm Hàm Mặc sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Y nhìn thấy Lâm Võ đã trở lại, trên người còn mang theo lệ khí vẫn chưa hoàn toàn tan đi, liền đi qua xem xem hắn có bị thương hay không.
Mặc dù y nghĩ, Lâm Hào muốn làm bị thương Lâm Võ là điều không có khả năng, nhưng chỉ sợ lỡ như mà thôi.
Lâm Võ thấy sự quan tâm trong ánh mắt của ca ca hắn, đôi mắt của hắn cũng dần ấm lên.
Thân nhân của hắn chỉ có mình ca ca, tên Lâm Hào cùng một nhà đại bá kia là cái thứ thứ gì.
Hiện tại, ngay cả ông bà nội bên kia, hắn cũng chỉ coi trọng về mặt mũi mà thôi.
Hắn tin, dù cha mẹ còn tại thế cũng sẽ đồng ý với cách xử trí của hắn với Lâm Hào.
“Ca, đệ không sao cả, đệ đã phế khí hải của Lâm Hào rồi, hắn không không còn có thể luyện võ được nữa.”
Lâm Võ chờ mong mà nhìn về phía Lâm Văn, hy vọng có được sự khẳng định cùng cổ vũ của ca ca hắn.
Hắn không cho rằng mình đã làm sai, nhưng không hy vọng ca ca hắn cho rằng hắn quá độc ác.
Tôn Khánh nghe vậy thì mở to mắt mà nhìn, giơ ngón tay cái lên với hai huynh đệ bọn họ.
Được lắm a, đủ tàn nhẫn a.
Kể từ đây Lâm Hào không thể tiếp tục kiêu ngạo được nữa, sau này chỉ có thể dùng sức lao động mà sống, quá thống khoái.
Lâm Văn cười nhẹ nói:
“Phế đi cũng tốt, thực lực đó vốn dĩ là do cha chúng ta cho hắn, hiện tại chúng ta thu hồi lại, hơn nữa còn không ngăn hắn lại, có thể sau này hắn sẽ tiếp tục làm chuyện ác, người nọ đã bị thối rữa từ rễ rồi, nếu hắn có vũ lực, không biết sẽ làm ra bao nhiêu điều tàn ác nữa.”
Lâm Võ cười, dùng sức gật gật đầu, hắn không ngờ ca ca nghĩ được nhiều như vậy.
Lúc đầu hắn làm vậy chỉ muốn đối phương không thể đối phó với huynh đệ nữa, đặc biệt là ca ca hắn.
Thời khắc đầu tiên khi hắn biết Lâm Hào làm ra chuyện đó, hắn hận không thể chém tên súc sinh kia ra.
“Ca, ông nội ngất rồi, đệ muốn mời Lữ dược sư đến chẩn trị cho ông.”
Lữ dược sư đứng bên cạnh cười nói:
“Ta nghe thấy rồi, bây giờ liền đi cho mấy đứa một chuyến.”
Lâm Văn nói: “Lữ dược sư, phí khám và phí thuốc sẽ do A Võ cùng ta phụ trách, những người khác không liên quan đến chúng ta.”
“Đã biết a, chỉ lấy giá một người thôi.”
Lữ dược sư cũng sẽ không lấy bạc của hai huynh đệ thật.
Những lời Lâm Võ vừa nói hắn đều nghe rất rõ ràng.
Đối với hắn, hắn hoàn toàn không cảm thấy chuyện Lâm Võ làm là quá đáng.
Phần lớn thôn dân rất thuần phác, nhưng không ngờ lại có một người có tâm tư ác độc như Lâm Hào.
Một người như vậy mà nếu cứ mặc kệ, sau này không biết sẽ còn làm ra chuyện ác nào nữa, hiện tại trực tiếp giải quyết luôn cũng tốt.
Lữ dược sư vào nhà lấy hòm thuốc, cũng không cần Lâm Võ Lâm Văn đi theo, mà cùng Tôn Khánh chạy đi một chuyến.
Việc này tất nhiên cũng đã truyền khắp trong thôn.
Mọi người đều không ngờ, gia hỏa Lâm Võ này lại có thể nói phế là phế luôn cả một tam cấp Võ Đồ.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng so mới những gì mà Lâm Hào đã làm thì nó chẳng đáng là gì cả.
Lần này, may mắn mà có Hàm đại nhân ở đây ngăn trở, nhưng nếu lỡ như tên Lâm Hào thực hiện được thì sao?
Một song nhi như Lâm Văn làm sao có thể sống tiếp được đây.
Lâm Võ tàn nhẫn, nhưng Lâm Hào tàn độc.
Nếu Lâm Nguyên Hổ dưới suối vàng có biết, chỉ sợ cũng hối hận vì sao lúc lại cứu tên súc sinh kia, khiến cho hắn có cơ hội tính kế song nhi nhà mình.
☆