Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 17: Chương 17: Uy hiếp (2)




Nếu trường kỳ ăn thịt yêu thú, dù thiên phú không tốt, thì thực lực vẫn sẽ tăng nhanh hơn người không ăn rất nhiều.

Trước kia, thời điểm cha Lâm chưa bị thương cũng an bài chuyện này cho Lâm Võ rất chu đáo, Lâm Hào bên đại phòng cũng được hưởng lợi theo, nhưng lại chẳng có tí cảm kích nào, thịt đều đút cả vào bụng chó rồi.

Phải biết rằng Lâm Hào lớn hơn Lâm Võ hai tuổi, cho đến bây giờ thì thực lực cũng chỉ đến Võ Đồ nhị cấp, tất cả là nhờ có thịt yêu thú gánh lên, chứ không phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân.

Thực lực của Lâm Võ thì bên đại phòng hoàn toàn không biết, nếu biết, Lâm Văn dám chắc rằng, bên kia sẽ lại gây chuyện, nói rằng chắc chắn cha Lâm chỉ lo cho con của mình chứ không quan tâm đến cháu mình, nếu không thì sao thự lực của Lâm Hào lại yếu hơn một đứa trẻ như Lâm Võ.

Không thể không nói, Lâm Văn đoán rất đúng, từ lâu cha Lâm đã biết đại phong luôn oán giận ông, nói cái gì mà có thịt yêu thú tốt hơn nhưng lại không cho cháu trai dùng, lại không biết nếu đưa loại thịt tốt hơn qua chỉ sợ Lâm Hào không tiêu hóa nổi, ngược lại, năng lượng trong thịt yêu thú sẽ khiến cho cơ thể người ăn bị thương.

“Không cần đâu, đợi khi xong phần luyện công buổi sáng đệ sẽ nói với Điền trưởng thôi cho đệ vào đội săn thú của thôn, vừa có thể rèn luyện lại có thể được chia thịt thú.” Lâm Võ cũng không rối rắm chuyện Lâm Văn múc cháo đặt cho hắn nữa, nghiêm túc đặt chén xuống, nói.

“Không được!”

Lâm Văn không chút suy nghĩ liền phản đối, “Tuổi của đệ vẫn chưa đủ, yêu thú trong núi cũng đâu dễ đối phó, đệ đợi thêm một năm nữa đi rồi nói sau.”

Thấy Lâm Võ mím môi gật đầu cho qua chuyện, Lâm Văn lại nhắc nhở hắn.

“Đệ đừng có nghĩ đến chuyện lén ta xin trưởng thôn, hoặc lén đi theo đội săn thú vào núi, ta sẽ đến nhờ trưởng thôn canh chừng đệ. Đúng vậy, có một số người nếu so về thực lực sẽ không mạnh bằng đệ, nhưng bọn họ có nhiều kinh nghiệm hơn đệ, nếu đệ cứ như vậy mà xông vào, không chỉ phải để họ phân tâm bảo vệ cho đệ, lỡ bản thân đệ bị thương thì sao? Đệ quên chuyện của cha rồi sao? Là đệ ghét bỏ ta vô dụng lên mặc kệ sống chết của ta?”

Lâm Văn nóng nảy, sợ Lâm Võ sẽ bất chấp lén mình đi vào núi, có một số chuyện để lại ấn tượng rất sâu trong ký ức của nguyên chủ.

Ngọn núi phía sau Khúc Điền thôn có rất nhiều hung thú đáng sợ, thương thế của cha Lâm là do yêu thú trong núi chạy ra mới tạo thành.

Từ đó có thể thấy, những con yêu thú đó cùng những động vật mà Lâm Văn thấy trên địa cầu là hoàn toàn khác nhau, cho nên dù có phải uy hiếp thì cũng phải chặn đứng cái ý nghĩ đó của Lâm Võ.

Trong thôn có một đội săn thú do trưởng thôn thành lập nên.

Trước kia, khi cha Lâm chưa bị thương thì chính là phó đội trưởng của đội săn thú, những thôn dân muốn tham gia nhất định phải có thực lực tam cấp Võ Đồ trở lên, hơn nữa, ít nhất phải mười lăm tuổi mới được phép vào đội.

Những người mới vào đội sẽ có một năm để rèn luyện, sau khi đạt yêu cầu thì mới được trở thành đội viên chính thức.

Những nhà có người tham gia vào đội săn thú thường có cuộc sống tốt hơn những người còn lại rất nhiều, nhưng cũng không phải không có nguy hiểm, săn giết yêu thú cũng có lúc sẽ bị yêu thú tập kích ngược lại, nhẹ thì bị thương nặng thì bỏ mình.

Tay cầm đũa của Lâm Võ hơi dùng lại, hắn biết quy củ của đội săn thú trong thôn, hắn định sẽ đi xin trưởng thôn, nếu thật sự không được thì bản thân sẽ lén vào núi, chỉ cần không vào quá sâu thì sẽ không gặp phải những yêu thú quá lợi.

Nhưng nhìn thấy thần sắc nôn nóng của ca ca, lại nghe những gì ca ca nói, hắn cũng có chút chần chừ.

Cho dù hắn bắt đầu học từ bây giờ, thì thời gian được công nhận trở thành đội viên chính thức là một năm, nhưng một nắm đó, trong nhà sẽ như thế nào đây?

Dù hai trăm lượng này hoàn toàn nằm trong tay huynh đệ hắn cũng không đủ xài, trừ phi hắn không luyện võ nữa, nhưng điều này càng không thể.

“Đệ thật sự ghét bỏ ta liên lụy đến đệ sao?” Lâm Văn lại thêm chút lửa.

“Không có, nói lung tung cái gì vậy.” Lâm Võ không chút suy nghĩ liền phản bác, trừng mắt nhìn ca ca hắn, “Đệ biết rồi, thật đấy, nhanh ăn đi, đợi khi đệ về chúng ta sẽ cùng lên trấn trên, nếu không đệ không đưa theo huynh đi nữa.”

Lâm Văn lộ ra gương mặt tươi cười, hắn vậy mà bắt chước mình uy hiếp lại mình, y trừng mắt về, nói: “Ta là ca ca của đệ đấy!”

Trong lòng Lâm Võ cảm thấy không phục, nhưng cũng chẳng nói gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.