Vì để tích cóp điểm cống hiến, Lâm Văn hoàn toàn giao chuyện thiết lập một quầy hàng trong khu giao dịch cho Thanh Y.
Y vẫn chưa quên mình còn có một tháng có thể sử dụng quầy hàng giao dịch miễn khí, nếu không dùng chỉ sợ sẽ hết hạn mất.
Khi đi ra ngoài, Lâm Văn nắm bảy tấc trên thân hắc xà rồi đi ra, để báo thù cho cái tát lúc nãy.
Sau khi đi ra ngoài, Lâm Văn lắc lắc đầu hắc xà, khiến hắc xà bị váng đầu mắt hoa, rồi đột nhiên nó lại nghe Lâm Văn hỏi.
“Ngươi có biết tên tiểu tử khí linh kia sẽ nghỉ sau bao lâu không? Khi nào mới có thể tỉnh lại? Người chắc chắn rất quen thuộc với nó đúng không, dù sao cũng ở chung với nó nhiều năm như vậy mà.”
Hắc xà dùng đuôi chọc chọc Lâm Văn, ý bảo y buông mình ra, sau khi trượt xuống mặt đất, nó lại dùng đuôi nhọn của mình mà viết: “Không biết, thời điểm tỉnh thì sẽ tỉnh thôi.”
Lâm Văn trợn trắng mắt, nói vậy khác gì không nói không.
Thật ra thì y có không ít chuyện về Vạn Thông Bảo muốn hỏi khí linh, sau khi tiếp xúc với một ít người nắm giữ Vạn Thông Bảo, trong lòng y tồn một đống vấn đề, cứ cảm thấy Vạn Thông Bảo của mình dường như có chút khác thường.
Hắc xà thấy Lâm Văn đang ngồi đó một mình mà buồn bực, lòng thầm nói, khế ước giả này cũng không ngốc lắm, nhưng mà khí linh không xuất hiện thì y có buồn bực thêm cũng vô dụng.
Hắc xà ném cho y một ánh mắt xem thường, rồi vèo một cái biến mất, Lâm Văn cũng chẳng quan tâm lắm, ít nhất thì hắc xà không cần y phải nuôi, đỡ tốn công hơn Hỏa Trân Thỏ rất nhiều.
Một buổi sáng, Lâm Văn hoặc đọc sách hoặc là sẽ tu luyện, thời gian trôi thật sự rất mau.
Đột nhiên, từ trong hậu viện, đột nhiên truyền đến một tiếng phịch khá lớn.
Lâm Văn cho rằng có ai xông vào, vội vàng chạy tới, kết quả vừa thấy rõ chuyện gì thì liền bị dọa cho nhảy dựng.
Phía dưới tường viện đang có một con yêu thú vừa tắt thở chưa lâu đang nằm đấy, đã vậy còn là nhị cấp yêu thú Vân Sí Cưu.
Điều quan trọng là đây không phải thú đi bộ, mà nó thuộc họ nhà chim, săn yêu thú bay trên trời lúc nào cũng khó hơn rất nhiều so với yêu thú đi trên đất.
Lâm Văn đi qua nhìn thử, chỉ thấy trên cổ nó có một cái lỗ máu nhỏ, còn lại thì trên người không có vết thương khác nào, nói cách khác, con Vân Sí Cưu, bị một kích mất mạng.
Lâm Văn không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn về phía hắc xà đang đứng trên tường, rồi chỉ chỉ con chim trên mặt đất mà hỏi: “Ngươi săn về đấy hả?”
Hắc xà từ trên cao nhìn xuống Lâm Văn với ánh mắt khinh thường, không phải nó săn về thì là Lâm Văn săn về sao?
Lâm Văn vừa nhìn liền biết trong ánh mắt nó đang nói gì, vì vậy mà hắc tuyến rơi đầy đầu.
Sau khi thị uy đủ rồi, hắc xà liền trượt từ trên tường xuống, bò một vòng quanh Lâm Văn, sau đó để lại một chữ, “Nấu”.
Lâm Văn nghĩ đến hình ảnh mà hắc xà ngồi chung mâm cơm gặp thịt với hai huynh đệ họ ngày hôm qua, y cảm thấy, nó đang xem mình thành đầu bếp mà sai sử đấy à?
Y đảo mắt một vòng, nói: “Nhờ ta nấu không phải là không được, nhưng ai cũng phải có một phần đấy.” Cũng đâu thể để y làm không công được đúng không.
Hắc xà lại ném cho Lâm Văn một ánh mắt xem thường, người sau không đau không ngứa mà nhún nhún vai, nhặt con chim đã chết trên mặt đất lên, sau đó đi theo phía sau hắc xà vào nhà.
Nghe nói trong nhị cấp yêu thú, thịt của Vân Sí Cưu là tươi ngon mỹ vị nhất, nhưng mà cũng rất khó săn được, mà cho dù có săn được, người của đội săn thú càng muốn đem lên trấn trên bán hơn.
Bởi vì thịt của nó đắt hơn gấp đôi so với thịt yêu thú khác cùng cấp, cho nên mọi người cũng không nỡ ăn.
Đương nhiên Lâm Văn sẽ không đem nó đi bán, thậm chí y cảm thấy mình cần phải cố hết sức, làm bữa trưa hôm nay cho thật ngon, như vậy mới có thể để hắc xà cảm thấy ngon, rồi sau này mới có thể đi theo ăn ké được.
Nhưng mà, Lâm Văn nhìn hắc xà đang đắc ý bò phía trước như một tướng quân, tò mò hỏi: “Trước kia ngươi hay vào núi, thường xuyên trở về với một thân đầy mùi máu tươi, không phải khi đó người đều ăn sống mấy con yêu thú đó đấy chứ?”
Hắc xà không thèm quan tâm Lâm Văn, cái gì mà ăn sống hả? Nó chỉ hút huyết nhục tinh khí của mấy con yêu thú đó mà thôi, như vậy mới có thể nhanh chóng khôi phục thực lực, chứ đâu không có chí tiến thủ như khế ước giả ngu xuẩn này.
Lâm Văn hắc hắc cười vui vẻ, coi như hắc xà thật sự ăn sống.
Ước lượng cân nặng trong tay, con chim này cũng phải nặng bảy tám chục cân, chắc là có thể ăn được mấy bữa.
Y nhìn hắc xà đang bò phía trước, trong lòng toát ra từ chủ ý này đến chủ ý khác.
Ô Tiêu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, vèo mà cái chạy vào trong phòng.
☆