Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 87: Chương 87: Bị đánh




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Diêu Thanh bị đánh một trận, trên mông thương thế trầm trọng, thành ra hôm nay chỉ có thể đứng lên lớp.

Một đám hùng hài tử ngồi dưới lớp câm như hến.

Diêu Thanh ánh mắt lãnh lệ, nghĩ đến ngày hôm qua nhóc không phải chỉ gọi tiểu gấu mèo thúc… Không đúng, là Đại Hùng thúc một tiếng tiểu gấu mèo sao! Bị đánh thì thôi đi, còn tịch thu cái túi tiểu gấu mèo nhóc thích nhất làm gì?

Hứ, đây là đại nhân, một chút đạo lý cũng không nói, còn là tướng quân đó! Không đúng, chính bởi vì là tướng quân, cho nên mới có thể không giảng đạo lý, chỉ nói bằng nắm đấm.

Diêu Thanh âm thầm siết tay, một ngày nào đó nhóc cũng có thể, hơn nữa cũng sẽ so Đại Hùng thúc lợi hại hơn nhiều. Đối với người giảng nắm đấm liền đánh ngã rồi hãy nói đạo lý tiếp, còn đối với người giảng đạo lý thì cũng đánh ngã rồi mới nói tiếp đạo lý. Ừm, nắm đấm là lớn nhất![rồi, xong, 1 búp măng non, đc dạy dỗ thành 1 con sói đội lớp hồ ly╮(╯▽╰)╭]

Mấy hùng hài tử nhìn sắc mặt tiểu tiên sinh âm tình bất định, hai mặt nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng nói chuyện, vừa mở miệng liền gọi người ta là “Cái tên nhóc lùn kia”.

Diêu Thanh nghe được, tóm hùng hài tử đánh một trận: “Ngươi dám lặp lại lần nữa!” Không sai, ngày hôm qua Đại Hùng thúc chính là như vậy đối với nhóc.

Hùng hài tử đột nhiên hiểu ra cái gì là —— kẻ thức thời trang tuấn kiệt. Tuấn kiệt nói rằng: “Chúng ta đang nói tiểu tiên sinh cao lớn. Trước kia ngươi đứng trước bục giảng, chỉ có thể thấy đầu tóc, bây giờ đã có thể nhìn tới ót!” Biểu tình, ngữ khí, ánh mắt, tất cả đều thực chân thành!

Cái ót có thể nhìn tới kia bắt đầu nổi lên gân xanh hình chữ thập, không chỉ tuấn kiệt trúng một đấm, cũng bởi vì số nhiều “Chúng ta” trong miệng hắn, tất cả hùng hài tử đều bị đánh một trận.

Về nhà không bao lâu, có Đại Hùng chỉ điểm, võ nghệ của Diêu Thanh càng tăng thêm một bậc. Khinh công còn có Tống Lâm chỉ điểm, càng thêm như hổ thêm cánh. Trong phòng học lại có nhiều chướng ngại vật hơn dã ngoại, Diêu Thanh nắm giữ chiến thuật, nhanh chóng đem một đám hùng hài tử chế phục, lần nữa xứng danh tiểu tiên sinh của Đại Trà thôn!

Kịch liệt vận động càng thêm liên lụy đến thương thế trên mông, Diêu Thanh sắc mặt càng khó coi. Tiểu đồng bọn nơm nớp lo sợ mà nghiêm túc nghe giảng, chờ khi đến hết khóa cũng không dám hướng mặt ra bên ngoài.

Ôn Luân cùng Đại Hùng tới đón Diêu Thanh tan học.

Diêu Thanh xị mặt đứng trong phòng học trống không động, Tiểu Ỷ thấy không đúng, dưới ý bảo của Ôn Luân liền đi trước một bước: “Tiểu thiếu gia, ta, ta trước cầm túi sách đi trở về nha!”

Diêu Thanh nhìn bóng lưng Tiểu Ỷ, như trước không động.

Ôn Luân đi qua, vỗ vỗ tiểu bả vai của Diêu Thanh: “Được rồi, Đại Hùng thúc của con không đúng, tiên sinh đã thay con đánh y.”

Diêu Thanh ngẩng đầu nhìn qua, trong ánh mắt chói lọi hai chữ —— gạt người! Tiên sinh ngay cả một bộ dưỡng sinh quyền cũng đánh đến thất linh bát lạc, làm sao có thể đánh thắng được Đại Hùng thúc? Nhất định là bị Đại Hùng thúc khi dễ.

“Thật không lừa con. Con vừa đi, tiên sinh liền đem Đại Hùng thúc đánh thiệt nhiều lần nha!” Ôn Luân nháy ánh mắt, tay duỗi ra, ngay tại mông Đại Hùng vỗ bốp bốp hai cái.[=))))))]

Động tác này Diêu Thanh là thật không nghĩ tới, Đại Hùng cũng càng không nghĩ tới.

Nhất thời, cằm Diêu Thanh cũng thiếu chút nữa rớt, Đại Hùng mặt già đỏ bừng, hung hăng liếc mắt nhìn tức phụ một cái, sau đó quay đầu đem Diêu Thanh xách lên lưng, lớn tiếng: “Đi trở về.”

Diêu Thanh ghé vào trên lưng Đại Hùng, lo lắng mà nhìn Ôn Luân: “Tiên sinh.” Tiên sinh trở về sẽ bị Đại Hùng thúc đánh đi? Tiên sinh vẫn luôn ba ngày hai ngày dậy không nổi, có đôi khi cả cửa phòng cũng không ra, Đại Hùng thúc lén lút khẳng định thực hung đi.

Thẳng đến ăn xong cơm chiều, Đại Hùng vẫn luôn duy trì yên lặng trước bão táp.

Diêu Thanh ôm gối đầu hình tiểu mao lư, muốn ngủ cùng với Ôn Luân, lại bị Đại Hùng đuổi đi.

Trác An trải giường xong, thấy Diêu Thanh bồi hồi ở trước của phòng Đại Hùng cùng Ôn Luân, liền đem người lĩnh đi: “Tiểu thiếu gia, trở về ngủ thôi.”

Diêu Thanh thực lo lắng: “Ta muốn ngủ cùng tiên sinh.” Nhóc phải bảo vệ tiên sinh!

Trác An: đây là không dám một mình đi ngủ? Mấy ngày hôm trước không phải đều ngủ một mình sao? Chẳng lẽ là sĩ diện tiểu hài tử cố chống đỡ?

“Ta ngủ cùng ngươi nha?”

Diêu Thanh ghét bỏ: “Không cần.”

“Vậy để Tiểu Ỷ ngủ cùng ngươi?”

Diêu Thanh vẫn chê: “Không cần.”

Trác An nghĩ nghĩ, sau đó Diêu Thanh bị nhét vào trên kháng của Tống Lâm: “Phiền toái Tống tiên sinh chiếu cố một đêm.”

Diêu Thanh cùng Tống Lâm hai mặt nhìn nhau.

Trong một gian phòng khác, Ôn Luân cùng Đại Hùng cũng đang hai mặt nhìn nhau.

Ôn Luân cười hì hì không biết sống chết mà ôm thắt lưng Đại Hùng, đi xuống lại là bốp bốp hai cái, vì ở dưới nước, nên thanh âm cũng không quá thanh thúy. Mông của nam nhân nhà mình thật vểnh! Ôn Luân lại sờ soạng hai cái.

Trong bồn tắm nước ấm có chút nóng, hơi nóng làm da người bên trong cũng hơi hơi đỏ lên. Trong mắt Đại Hùng, Ôn Luân bây giờ nhìn tựa như cái xá xíu, sau đó y không chút khách khí cuối xuống gặm xá xíu.

Về phần bị tức phụ đánh đòn cái gì, kia gọi là… Tình thú, đúng, gọi là tình thú.

Ôn Luân bị ấn làm bốn lần. Hai lần đầu phối hợp rất cao hứng, lần thứ ba bắt đầu mắng chửi người, lần thứ tư trực tiếp khóc. Bốn lần a, quả thực không phải người! Điểm G của nam nhân nhà mình chắc là mọc trên mông, về sau không bao giờ dám sờ soạng nữa.

Thời điểm Diêu Thanh đi dạy khóa sớm, còn có chút không yên lòng, nên bị Đại Hùng túm lại răn dạy một trận. Chờ ăn xong điểm tâm sau, Diêu Thanh đi theo Đại Hùng vào phòng, thấy được tiên sinh đáng thương của nhóc đang hấp hối.

Hốc mắt Diêu Thanh lập tức đỏ, thanh âm đều có chút nghẹn ngào: “Tiên sinh.”

Ôn Luân ôm chăn ngủ say sưa, Đại Hùng đi là dạng gì, bây giờ vẫn là dạng đó, quá mệt mỏi, ngay cả gối đầu cũng đá không nổi.

Diêu Thanh nhào lên trên giường, bị Đại Hùng xách phía sau cổ: “Đừng đè lên tiên sinh.”

Diêu Thanh đứng ở đầu giường, nhìn Đại Hùng đánh thức Ôn Luân, rửa mặt, sau đó đút nửa bát cháo, súc miệng, lau mặt lại ngủ tiếp. Từ đầu tới đuôi, Ôn Luân mắt cũng không mở.

Diêu Thanh nhìn nhìn, từ lo lắng, về sau thành nghi hoặc, sau đó tự mình đi ra ngoài.

Tiểu Ỷ đã chờ ở ngoài cửa, Đại Uông Nhị Uông cũng đã chuẩn bị sắp xếp xong. Tiểu Uông đứng ở trong sân xúc tuyết. Mới một buổi tối, tuyết cũng tích không quá dày.

Diêu Thanh đi qua, nói một câu: “Mới vừa cơm nước xong, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi làm việc tiếp.” Nói xong, liền nhảy lên xe trượt tuyết nhỏ đi mất.

Tiểu Uông nhìn nhìn, phát hiện quả thật chỉ có hắn một mình làm việc, những người khác đều canh giữ ở trong phòng, ngồi quanh bếp lò.

Tống Lâm hôm nay muốn xuống núi, hướng Tiểu Uông xác nhận một lần Đại Uông cùng Nhị Uông.

Tiểu Uông kỳ thật hơi khó: “Đại Uông cùng Nhị Uông ngoại trừ ta ra, chỉ tốt với tiểu hài tử, người khác cơ bản liền không tiếp thu.” Cẩu nhà hắn là chó săn, rất hung, vỗ lợn rừng không tính, còn chụp gấu… Trên thực tế là bị gấu một bàn tay tát bay.

Tống Lâm cười tủm tỉm: “Không có việc gì. Ta đã sớm cùng chúng nó làm quen rồi.”

Tiểu Uông nghẹn lòng. Cẩu nhà mình xấu còn chưa tính, đã vậy còn bị người khác thông đồng đi rồi.

Bích Hà canh giữ ở trù phòng, làm nữ hồng.

Thúy Liên một bên thêm đồ vật vào trong nồi, một bên hỏi Bích Hà: “Ngươi đây là đang làm cái gì?”

“Dự trữ đủ da thỏ, vừa lúc may kiện áo choàng cho tiểu thiếu gia.” Nàng chỉ chỉ giấy trên bàn, “Đại thiếu gia vẽ bộ dáng cho.” Trong núi thỏ hoang không ít, chính là thu đông thỏ cũng không dễ bắt, thỏ da lại không nhiều lắm, dù chỉ một kiện áo choàng cho tiểu hài nhi, cũng phải góp rất lâu.

Thúy Liên thò đầu xem, phía trên mũ của áo choàng còn có hai cái tai dài, liền chỉ vào chỗ vạt áo trước: “Ở đây may vài cái nút thắt, đỡ phải gió to thổi vào.”

Bích Hà cảm thấy có đạo lý, gật gật đầu: “Trong chốc lát ta lấy đầu gỗ tước hai cái đầu thỏ hình dáng.” Cùng áo choàng tương đối phối hợp, “Muốn lấy màu gì?”

Thúy Liên lắc lắc đầu: “Không cần màu. Đem đầu gỗ chà sáng một chút là được.” Chỗ đại thiếu gia đã không đủ thuốc màu, vẫn là thôi đi.

Tiểu Uông vào cửa, xung phong nhận việc: “Tước đầu gỗ giao cho ta.”

Bích Hà tìm mấy khối đầu thừa đuôi thẹo, trong bảo lâu làm gia cụ dùng toàn gỗ cứng chắc, tính chất tinh mịn vững chắc, quét nhiều lớp sơn, để vài năm, thời điểm còn chưa làm thành gia cụ, cũng được giữ gìn rất kỹ.

Bích Hà thu nạp lại đây, Ôn Luân làm mô hình không dùng được đầu gỗ cứng như vậy, vẫn luôn để đó không động, làm mấy khối nút thắt ngược lại vừa vặn.

Tiểu Uông là người tập võ, khí lực lớn, cầm bản vẽ Bích Hà họa, tinh tế cân nhắc mấy khối tiểu cúc áo. Nút thắt tròn tròn, lõm xuống bộ dáng đầu thỏ, hai cái lỗ tai còn trái phải bất đồng.

Giữa trưa, Đại Hùng vào cửa lấy thức ăn cho Ôn Luân: “Giữa trưa ăn cái gì?”

“Mì sợi thịt bằm.” Nước canh trong, mặt trên cơ hồ một chút váng dầu cũng không có.

Đại Hùng bưng đi, nghĩ đến tức phụ tối hôm qua tiêu hao nhiều, nhìn nhìn lại bát mì bé tí trong tay, cũng tự kiểm điểm chính mình làm quá.

Ôn Luân giữa trưa ăn cơm so buổi sáng tốt hơn một chút, ít nhất mắt là mở ra. Loại cảm giác như lần nữa trở lại thời điểm vừa mới vừa xuyên này, cũng quá không xong đi, nói chuyện đều là thều thào: “Đau.”

Đại Hùng cúi đầu nhìn hốc mắt tức phụ hồng hồng, biểu tình ủy khuất giống như là muốn khóc lên, trong lòng rung động, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác khụ một tiếng: “Ngoan, ăn xong rồi, ta ấn ấn cho đệ.”

Ôn Luân hừ hừ.

Đại Hùng cùng tức phụ ngủ trưa.

Thúy Liên mang thep thực hạp điểm tâm buổi chiều đưa qua cho Diêu Thanh bọn họ.

Bí đỏ màu cam, bách hợp khô trắng nõn, bên trong còn có mấy khối hạt sen, bỏ thêm đường phèn. Cả đám hùng hài tử, tất cả đều vùi đầu ăn hết sức.

Trác An đỏ mặt cũng uống một chén, ngại ngùng cười: “Ta không phải tiểu hài tử, không cần.”

Thúy Liên khoát tay áo: “Không có việc gì, tất cả mọi người đều có.” Chỉ là một chén nhỏ nước đường, trong thôn hài tử lại không nhiều lắm, đại thiếu gia cố ý công đạo nhiệm vụ xuống dưới, mùa đông là phải mập lên.

Thúy Liên cũng có một chén nhỏ, ăn xong cau mày nói thầm: “Bách hợp khô này ăn không ngon bằng bách hợp tươi.”

“Hạt bách hợp ăn cũng ngon. Chờ có hạt bách hợp, ta làm.” Trác An nói là giúp việc bếp núc, nhưng dù sao cũng là ở trong trù làm nhiều năm, lại là ở trong phủ thành, biết đến nguyên liệu nấu ăn đa dạng phong phú. Món ăn phức tạp hắn không biết làm, nhưng một ít thức ăn cần hầm luộc, hắn vẫn là qua tay không ít.

Chờ Diêu Thanh đem bát trả lại, Trác An đã cùng Thúy Liên hàn huyên một hồi lâu.

“Đại trù sư phụ trực tiếp nói cho ta biết, thời điểm nào thả tài liệu nào, bao nhiêu lửa, sau đó ta nhìn… Tiểu thiếu gia.”

Diêu Thanh đem bát đưa cho Thúy Liên, lẩm bẩm: “Tiểu thiếu gia không cần ngươi chăm sóc.”

“Vâng.” Trác An ấp úng, đỏ lỗ tai.

Thúy Liên thu bát rời đi.

Trác An đứng ở môn khẩu không động.

Tiểu Ỷ đi tới đạp một cước, thập phần ông cụ non mà nói một câu: “Người cũng đi rồi, còn nhìn gì đâu?” Tức phụ của thôn trưởng chính là nói như vậy nha.

Trác An cúi đầu.

Diêu Thanh càng thêm ông cụ non hừ hừ: “Thích thì đi truy a!” Tức phụ của thôn trưởng chính là nói như vậy đó nha.

Trác An: trong thôn tam cô lục bà thật là đáng sợ, vẫn là phủ thành thanh tĩnh, bọn nhỏ cũng học xấu. Hắn nên sớm đi nói với đại thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.