Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Ôn Luân có thiên lý nhĩ.
Ôn Luân thông qua thiên lý nhĩ phát hiện sơn cốc thần bí.
Ôn Luân ở sơn cốc thần bí phát hiện một cây lão trà!
Ôn Luân nghĩ, đây hẳn là tiết tấu khí phách trắc lậu. Cậu rất kích động, kích động được biểu hiện ra là vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh. Bởi vì tất cả mọi người so với cậu càng thêm kích động.
Trừ Ôn Luân ra, bốn người khác đều như muốn khắc hai chữ “Phát tài” vào trên ót.
Vài người ỷ vào thân thể khoẻ mạnh, đem bệnh nhân Ôn Luân để ở nhà, mỗi ngày sáng sớm liền đi vào trong núi. Đến chiều mới chịu xuống núi, bọn họ còn biết lấy củi làm vật che chắn. Trong mắt các thôn dân, chuyện như thế cũng không gây ngạc nhiên gì.
Huyện Long Châu tuy rằng nghiên về phía nam, thế nhưng Đại Trà thôn nằm ở trong núi, mùa đông đều vô cùng lạnh. Nếu như đụng phải đại tuyết phong sơn, toàn bộ mùa đông cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa. Trong thôn từng nhà đều có sài phòng(phòng chứa củi), bó củi đều được xếp đống tràn đầy.
Tuy rằng bó củi ở Hùng gia chỉ là để làm lá chắn cho lá trà, nhưng dần dần cũng được chất đầy kho.
Trà mùa thu bất quá là lấy mầm, tục xưng nhất nha. Trà trong thung lũng, thích hợp để hái cũng không có nhiều.
Lý Nhị nhìn những lá trà trân quý này, tâm tình hết sức kích động: “Đại thiếu gia, thật là để cho ta sao trà?”
Sao trà, tuyệt đối không phải là tay nghề mà nông dân trồng trà nào cũng biết. Người biết sao trà, ở bên trong Tuấn Hiền sơn trang đều phải được gọi một tiếng sư phụ. Nhưng cái này cũng không phải là nói Lý Nhị không biết sao qua trà. Như Lý Nhị là gia đình nông dân trồng trà, cũng sẽ phải chuẩn bị một ít thô trà mới mẻ tự mình sao chế. Cha Lý Nhị trước khi nghiện đổ bạc, cũng sẽ mua một ít lá trà tươi tự mình sao, xuất ra ngoài bán, so với gia đình tự làm tốt hơn, giá so với trà trang cũng tiện nghi rất nhiều.
Lý nhị biết sao trà, cũng chỉ là cái loại cơ bản nhất mà thôi.
Kỳ thực không nói đến Lý Nhị, cho dù là trong thôn Đại Trà, từng nhà đều sẽ biết sao trà, chỉ là chất lượng thì chưa nói rõ được thôi.
Ôn Luân rất không nhịn được: “Nói cho ngươi sao, ngươi liền động thủ. Dong dài làm gì?” Cái này đã hỏi mấy lần rồi? Người trong phòng này, ngoại trừ Lý Nhị ra, còn có người thứ hai biết sao trà sao?
Lý Nhị đang phản phản phục phục ngồi ở trong sân, đột nhiên nhảy dựng lên, chạy ào vào nhà, không qua một khắc, liền cầm ra một tờ danh sách dài, sắc mặt ửng đỏ đưa cho Ôn Luân: “Đại thiếu gia, đây là công cụ phải mua để sao trà.” Ôn Luân hôm nay ở trong lòng Lý Nhị đã có phân lượng không gì có thể so sánh nổi, nếu Ôn Luân coi trọng Lý Nhị hắn, hắn nhất định sẽ đem hết khả năng bày ra.
Lý Nhị xuất thân từ trà trang, từ nhỏ lập chí trở thành đại sư phụ trong trà trang; tuy rằng chí hướng này đã từng bởi vì Ôn Thành chặn ngang mà bị chặt đứt, nhưng hiện tại xem ra không phải là không có hy vọng.
Ôn Luân nhìn tờ giấy Lý Nhị đưa, phỏng chừng ai cũng xem không hiểu: “Muốn bao nhiêu tiền?”
Lý Nhị vốn luôn ở trong phủ, đồ vật hàng ngày còn chưa đến lượt hắn đi mua, đối giá hàng cũng không quen thuộc, trong một lúc cũng không biết nói sao.
Đại Hùng bu lại: “Vừa lúc xuống núi một chuyến, tức phụ nhìn xem muốn mua thêm vật gì không?”
Ôn Luân là một đại thiếu gia, nào biết những việc nhà lặt vặt như này, lập tức liền mở hội nghị gia đình.
Vài người hợp lại tính toán, Ôn Luân cầm cán bút lay động, nhanh chóng viết ra danh sách.
Lý Nhị so sánh hai tờ danh sách một chút, đem cái của mình ném đi, thực sự là nhận không ra hình dạng mà.
Kỳ thực Ôn Luân mới là người muốn xuống núi nhất. Tề Quốc cũng có tập tục về nhà thăm cha mẹ, chỉ là tất cả mọi người không hẹn mà cùng quên chuyện này. Nếu buổi tối Đại Hùng không nói ra, Ôn Luân đã quên nguyên thân còn có một người cần lo lắng.
“Tiên thảo?” Từ trong trí nhớ của nguyên thân, cái gọi là tiên thảo đều là một ít linh dược cứu mạng, như nhân sâm linh chi vân vân.
Đại Hùng từ trong chăn chầm chậm lết đến gần: “Ừ, ta chỉ nghe nói trong thung lũng có thứ tốt, quả nhiên liền bị ta tìm được mấy viên thiết bì phong đấu*.”
Thiết bì phong đấu danh khí rất lớn, đứng đầu cửu đại tiên thảo. Ôn Luân biết, nguyên thân cũng biết.
“Ta dự định đưa cho Hoa lão thần y bào chế, bình thường pha trà uống, cho ngươi điều dưỡng thân thể.” Tức phụ thân thể tốt rồi mới có thể ôm ôm ấp ấp, Đại Hùng mặc sức tưởng tượng một hồi, mới tâm không cam lòng không muốn nói rằng, “Chia một chút cho cha ngươi nữa.”
Ôn Luân thật ra đối với thiết bì phong đấu vân vân cũng không có cảm giác gì nhiều lắm. Trong nhận thức của cậu, loại vật này chỉ có một chữ —— đắt.
“Ta không sao, bào chế xong rồi thì đều đưa cho cha ta đi.” Thân thể cậu đã rõ ràng chuyển tốt, còn có thêm siêu năng lực, còn uống thuốc Đông y gì chứ? Không uống, tuyệt đối không uống thuốc!
Đại Hùng nhíu nhíu mày, không hé răng, trong lòng lại cảm thấy tức phụ thực sự là người con hiếu thuận cực kỳ, đáng tiếc lại có một bà mẹ cả không tốt, hiện tại ngay cả cửa nhà đều không thể đi. Chuyện một nhà phủ Huyện Bá, Đại Hùng ở trên núi cũng tìm hiểu qua một ít, biết đến cũng rõ ràng.
Ôn Luân suy nghĩ một chút: “Để Hoa lão thần y trực tiếp đưa cho mẹ ta đi, đừng đưa qua tay vợ cả.” Ôn Luân cũng chưa từng trải qua ân oán nhà giàu có, thế nhưng dựa vào các loại tuyên truyền của truyền thông hiện đại, loại nhà người có tiền đều là người không vì mình trời tru đất diệt. Một ngày ảnh hưởng đến ích lợi của bọn họ, nói không chừng sẽ theo đuổi lão Huyện Bá không buông tay. Căn cứ theo ký ức của nguyên thân, một ngày người cha trên danh nghĩa của cậu không có, đó chính là không còn có chỗ dựa vững chắc nào nữa, hầu như có thể tùy ý một nhà chính thất bắt chẹt. Nhưng mà, cha cậu còn chưa chết, cậu cũng đã biến thành vợ của người khác rồi.
Đây cũng là do lý giải của Ôn Luân đối với thế giới này thiếu. Lão Huyện Bá nếu như mất, Ôn Thành là con trai trưởng phải hạ bậc tập tước, cánh cửa phủ Huyện Bá liền thấp ba phần. Một nhà chính thất đối với bệnh tình của lão Huyện Bá, chỉ biết so với hắn còn càng sốt ruột hơn.
Ôn Luân không rõ lắm môn đạo bên trong, Đại Hùng thật ra lại rất rõ. Y nghe xong Ôn Luân nói, nhất thời liền nghĩ sai. Đám người chính thất phủ Huyện Bá, chẳng lẽ đã phát rồ đến tận đây?
Đại Hùng không nói, trong lòng nhưng lại thêm lên một khoản. Lão Huyện Bá nói như thế nào cũng là cha vợ y, có thể cứu vẫn là phải cứu. Đại Hùng phát hiện thiết bì phong đấu, sinh trưởng ở trên vách đá, dã đằng cũng bò rất nhiều. Đại Hùng ỷ vào một thân công phu, hái số lượng cũng không ít, chia một ít cho lão Huyện Bá vẫn có thể.
Ôn Luân đối với chút tiên thảo này ngược lại xem thường. Cơ năng thân thể của con người nếu như suy yếu, đừng nói là tiên thảo, là thần tiên cũng không cứu được.
Ngày thứ hai, người một nhà dắt lừa ra cửa.
Ôn Luân và Bích Hà ở nhà, còn có một ổ gà con.
Gà con được tiểu mao lư (?) chiếu cố rất tốt, tán ở trong sân nghịch loạn, đào sâu xuống đất tìm giun, càng giống như đang giày xéo đám rau.
Ôn Luân vì một ngụm rau, kiên định thủ ở trong sân không đi. Thế nhưng gà con ở cửa nhìn thấy Ôn Luân một chút cũng không sợ, còn khiến Ôn Luân đạp phải phân gà, khiến cho Ôn Luân buồn nôn muốn chết, lập tức tuyên bố thời gian hóng gió kết thúc, lùa đám gà con quay về chuồng gia súc.
Bích Hà thấy thế che miệng cười không ngừng.
Sơn đạo khó đi, hơn nữa mua sắm ở thời cổ đại không thể so được với thời đại trước đây của Ôn Luân, đi bộ siêu thị một vòng là có thể mua đủ. Đại Hùng là tân phu gia còn phải đến phủ Huyện Bá bái kiến trưởng bối, một phen lăn qua lăn lại, tốc độ mau nữa cũng phải hai ba ngày.
Buổi tối không có Đại Hùng cướp đoạt địa bàn, Ôn Luân nhất thời nghĩ giường sưởi lớn đến thái quá, lăn qua lăn lại tự do tự tại. Sáng sớm tỉnh lại, cả người đều treo bên mép giường. May mà Bích Hà vào nhà có gõ cửa, bằng không nhìn thấy tướng ngủ của đại thiếu gia nhà mình cũng đủ vỡ mộng.
Tướng ngủ của Ôn Luân vẫn luôn không tốt. Từ nhỏ đến lớn đều là người có tướng ngủ tệ nhất nhà, lên đại học vào ký túc xá dù sao cũng bớt được một ít, thế nhưng đến ngày nghỉ, lập tức liền chứng nào tật nấy. Bạn bè cùng phòng cũng đều đã quen với việc trong lòng trải qua run sợ mỗi khi khai giảng ——
#Bạn cùng phòng của tôi lại từ trên giường lăn xuống#
#Kỳ tích sự sống sinh mạng ngoan cường#
#Bạn cùng phòng lạ lùng#
#Luận tính an toàn của sàn nhà trong ký túc xá#
Làm một người có thể để cho bạn cùng phòng vào mỗi khi trời tối liền tự giác dọn tất cả chướng ngại vật trong phòng, đồng thời sàn nhà phải lót đệm chăn thật dày, Ôn Luân dù cho thay đổi thân thể, vẫn đem theo tật xấu này.
Ôn Luân trước đó có dáng ngủ tốt, đều là bởi vì bệnh của cậu khiến cho toàn thân không thể động đậy. Hiện tại thân thể cậu tốt rồi, tốt hơn rất nhiều!
Liên tiếp qua hai buổi tối, Đại Hùng ngày thứ ba dắt xe lừa trở về. Không chỉ có xe lừa tràn đầy, ngay cả ba người trên người đều là tay cầm vai gánh, về đến nhà mệt mỏi không chịu được. Đại Hùng còn tốt, Lý Nhị và Thúy Liên hai người đầu vai và lòng bàn chân toàn bộ đều mài ra máu.
Ôn Luân nhìn cau mày, trực tiếp đổi nước ấm thành một bầu sinh trà(trà chưa sao). Lá trà chưa sao chế ở trong nước ấm xoè ra, nước trà lộ ra màu lục nhạt tươi mát. Đáng tiếc người uống trà đều là lừa, uống òng ọc vào miệng.
Tiểu mao lư được dỡ ra khỏi xe, mắt cười ngẩng đầu: “Ân ngang ~” Vì vậy, nó cũng có một chén.
Ba người một đường phong trần, tắm soàn soạt cho qua rồi đi chỉnh lý đồ đạc, đây là công trình vĩ đại hạng nhất. Đại Hùng thành thạo lấy ra một hộp đựng thức ăn, Bích Hà cầm thức ăn đi hâm nóng, chỉ chốc lát đã bưng lên một bàn lớn, tất cả đều là tay nghề của Ngô thị.
Trên bàn ăn Hùng gia không thiếu thịt, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải lúc nào cũng có thịt. Một bàn thức ăn đều nhiều dầu mỡ, mỡ heo dày chừng nửa ngón tay, đều để cho Ôn Luân ăn. Cậu miễn cưỡng ăn vài miếng, làm bộ tưởng niệm Ngô thị, xong rồi liền đặt chén đũa xuống.
Buổi tối nằm trên kháng, Đại Hùng báo cáo cho Ôn Luân hành trình ba ngày nay, thời gian chính xác đến mỗi một khắc đồng hồ.
Ôn Luân nghe đến phiền chán, nhật ký học sinh tiểu học còn chưa viết đến như thế.
Đại Hùng thấy Ôn Luân không trả lời, đưa tay đẩy cậu một cái: “Tức phụ, đang ngủ sao?”
Ôn Luân “tự do” hai buổi tối, hiện tại trên kháng xuất hiện một thứ cản trở lớn như vậy, trở mình cũng khó khăn, nhưng mặt mũi thì vẫn muốn chống đỡ: “Nói như vậy, ngươi mấy ngày nữa còn muốn xuống núi lần nữa?”
Trước khi mùa đông tới, đây là thời điểm rất nhiều người miền núi hạ sơn mua đồ ăn. Hùng gia thu mua trễ, rất nhiều thứ đều đã không còn hàng, chỉ có thể đặt trước.
Đại Hùng nghe Ôn Luân hỏi như vậy, bỗng nhiên hăng hái, cánh tay dài duỗi một cái kéo Ôn Luân vào ổ chăn của mình: “Tức phụ, ngươi nhớ ta phải không? Ngươi luyến tiếc ta đi phải không? Ta chỉ biết tức phụ luyến tiếc ta nha.”
Ôn Luân: Cái kết luận này làm sao ra được hay vậy? Ăn khớp sao? Bị cẩu ăn sao?
Đại Hùng còn muốn ngọt ngấy hơn, chợt nghe bao tử Ôn Luân kêu ục ục, liền răn dạy: “Tại bữa tối không ăn bao nhiêu, lúc này mới đói bụng.”
Ôn Luân một chút cũng không xấu hổ, đại thiếu gia đá chân, sai khiến Đại Hùng đi làm bữa khuya cho cậu: “Không cần quá phiền phức, cơm trà xanh* là được rồi.”
Một dúm to trà tản ra trong nước sôi, màu da cam của nước trà làm ngập bát cơm lạnh. Chiếc đũa đảo một vòng, thêm một muỗng dưa muối, Đại Hùng vốn không đói bụng thấy vậy cũng làm theo ăn thêm một chén.
Trong phủ Huyện Bá, Hoa lão thần y mấy ngày qua đến khá thường xuyên, mọi người đều nghĩ rằng bệnh tình của lão Huyện Bá đã không thể chữa khỏi bằng thuốc và châm cứu nữa. Trên mặt vài chủ tử trong phủ cũng mang theo vài phần bi thương.
Trong phủ người người đều biết, lão Huyện Bá thân thể có thể kéo lâu đến như vậy, đều là công lao của Hoa lão thần y.
Mùa đông này cũng không biết, lão Huyện Bá có thể sẽ ra đi hay không?
Ngô thị cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, luôn ngồi ở bên giường bệnh hầu hạ.
Lão Huyện Bá mở mắt, đưa tay nhéo nhéo tay Ngô thị.
Ngô thị cảm thấy khí lực của lão Huyện Bá, bà che miệng, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Lão Huyện Bá biểu tình bất động, chớp chớp đôi mắt.