Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 47: Chương 47: Tu dưỡng




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Trải qua hai nhóm nhân mã đến thăm sau, Đại Trà thôn xem như triệt để khai hỏa thanh danh.

Cứ việc hiện tại thanh danh này còn chỉ cực hạn trong vòng nhỏ hẹp của một ít địa phương, nhưng là có thể hy vọng, trong tương lai không xa, có thể mang đến cho Đại Trà thôn bao nhiêu ích lợi cùng thanh danh.

Đúng vậy, thanh danh.

Tại trước khi thanh danh Đại Trà thôn truyền ra, thì thanh danh của Ôn Luân đã truyền mở ra tại trong vòng luẩn quẩn thư sinh của Long Châu huyện cùng An Giang thành.

Thanh danh Ôn Luân trong vòng luẩn quẩn văn nhân vốn là cũng rất cao, ỷ vào tên tuổi của Diêu Đại tiên sinh nhà mình, kết giao đều là một ít học giả đại gia nổi danh toàn Tề Quốc. Này liền khiến trong mắt bạn cùng lứa tuổi, cảm thấy cậu có vẻ có chút cao không thể leo tới, nhưng mà sau khi trải qua thực tế tiếp xúc, bọn họ phát hiện…

“Ôn tiên sinh là người chí thiện.” Kéo Đại Trà thôn phát triển kinh tế, tạo phúc cho dân.

“Ôn tiên sinh có giáo không phân biệt.” Tại thâm sơn cùng cốc phát triển giáo dục, khai hóa thôn dân, bồi dưỡng trẻ nhỏ.

“Ôn tiên sinh chí hiếu.” Vì bệnh tình phụ thân, cam nguyện xung hỉ gả vào trong sơn thôn.

“Ôn tiên sinh, thật sự là tấm gương của ta.”

Đầu năm nay, lực ảnh hưởng của thư sinh là rất lớn. Nhất là một đám thư sinh có bối cảnh tự thân, cũng có tài danh như này, lời nói ra phân lượng hoàn toàn không giống. Trước đó, tuy rằng Ôn Luân cũng nhận được tán thưởng rất lớn từ trưởng bối của bọn họ, nhưng dù sao chính là một vòng nhỏ hẹp có chút phong bế. Những trưởng bối đều có giới hạn trạng huống thân thể, bình thường cũng không thường ra ngoài, rất ít khách nhân, dù cho có nói gì đó, cũng truyền không ra bên ngoài.

Lần được truyền một hồi, Ôn Luân tại trên núi cũng không có bao nhiêu cảm giác; nhưng Ôn gia trong thị trấn lại cảm thụ sâu.

Lão Huyện Bá triền miên giường bệnh, phu nhân Huyện Bá, Lưu thị vẫn là có một chút giao tế bình thường. Trừ cái này ra, Ôn Thành cũng từ từ bắt đầu chia sẻ một phần gia nghiệp, bình thường lui tới giao tế cũng rất nhiều.

Bọn họ rõ ràng cảm giác được, thái độ ngoại nhân đối với Ôn gia có điều chuyển biến, thanh danh Ôn gia đã khá nhiều. Không cần hỏi thăm nhiều, bọn họ liền biết duyên cớ là vì Ôn Luân.

Hùng gia mặc dù có Đại Hùng, thanh danh một tướng quân cực đại như vậy, nhưng Đại Hùng là một kẻ có chức không quyền, dưới tay có vài phần gia nghiệp cũng không tại bản địa.

Ôn Luân thanh danh tốt được ích lớn nhất chính là Ôn gia.

Lưu thị cùng Ôn Thành mấy ngày này nghe người khác trái một câu Ôn Luân hảo phải một câu Ôn Luân hiếu thuận, còn phải bồi khuôn mặt tươi cười, giả một bộ mặt khiêm tốn lại cao hứng, cơ hồ tim muốn nghẹn chết.

Bất quá, hôm nay Lưu thị ngược lại cũng phải ở trong lòng niệm một tiếng Ôn Luân tốt.

Trên đại sảnh, Tạ bà mai ngồi dưới tay Lưu thị, tươi cười rụt rè mà tỏ ra ý đồ đến: “Lưu Kiến Minh thiếu gia chính là đích trưởng tôn An Giang thành đều biết, trong phủ thành cũng là có vài phần thanh danh.”

Tạ bà mai là quan mai, không chỉ là bà mai được quan phủ thừa nhận, còn là bà mai chuyên môn cấp quan gia huân quý làm mối, cùng những bà mai khác hoàn toàn không cùng một cái cấp bậc.

Lưu thị đối với Tạ bà mai cũng không dám bày ra cái giá tài trí hơn người, chỉ mỉm cười đem Tạ bà mai cất giấu nửa câu còn lại hỏi đi ra, lại kêu Ôn Bảo Thục lên đến chuyển một vòng.

Ôn Bảo Thục cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng. Thân là cô nương duy nhất ở Huyện Bá gia, trên người nàng ăn dùng, trong thị trấn đã hoàn toàn có thể coi là cao nhất. Nhưng niềm tự tin này, sau hai lần nàng đi qua phủ thành, đã bị đả kích một giọt nước cũng không dư thừa. Cô nương người ta trên người mặc một bộ xiêm y, có thể để nàng mua quần áo một quý, chớ nói chi là những đồ trang sức đó, cũng không nói bao nhiêu đắt, nhưng kiểu dáng đa dạng hoàn toàn không phải thị trấn là có thể so sánh.

Nàng nhất định phải nhân cơ hội gả vào phủ thành!

Hai nhà làm thân, không phải chuyện bà mai đi một chuyến liền có thể thu phục. Trong đó liên lụy tới vô số hạng mục công việc vụn vặt, nhưng khi song phương đều có tâm tình, liền tiến hành đến vô cùng thuận lợi.

Tại khi Huyện Bá phủ một mảnh vui sướng bận rộn, sân lão Huyện Bá trụ vẫn vắng vắng vẻ vẻ như trước.

Lão Huyện Bá thân thể đã khá hơn nhiều: “Như thế nào tâm tình không tốt?”

Ngô thị bưng lên chén thuốc, miễn cưỡng cười cười: “Hôn sự của Bảo Thục, thiếp thân luôn cảm thấy có chút không ổn.” Ôn gia dù nói cũng là huân quý, nhưng mà lại là một huân quý không có thực quyền, có thể cho bao nhiêu trợ giúp tới nhà Lưu Đồng tri có thực quyền đâu? Đối với Lưu Kiến Minh thiếu gia kia, bọn họ có năng lực gì giúp đỡ đây?

Lão Huyện Bá thở dài: “Ngươi coi như là Lưu gia nhìn trúng nhà của chúng ta gia giáo tốt. Khác không cần nghĩ nhiều.”

Gia giáo Ôn gia? Ngô thị sửng sốt một chút, không nói nữa.

Lão Huyện Bá thấy thế, trấn an nói: “Nếu không chúng ta đi thăm đại lang?”

Ngô thị vẻ mặt kinh ngạc: “Đại lang ở trên núi.”

Lão Huyện Bá mỉm cười: “Chúng ta đây liền vào núi. Trong phủ rất ồn, chúng ta vào trong núi trốn trốn tìm thanh tĩnh.”

Ngô thị mặt giãn ra: “Cũng tốt, thiếp thân cũng đã lâu không gặp đại lang.”

Chuyện Huyện Bá phủ, vẫn là lão Huyện Bá định đoạt. Lưu thị tuy rằng ở phía sau đối lão Huyện Bá rời đi có chút bất mãn, nhưng ngẫm lại, lão Huyện Bá người ở trong này cũng không giúp được cái gì, vì thế không một câu oán giận, giúp đỡ lão Huyện Bá đóng gói hành lý đồ dùng, cách ngày đã đem người đưa lên núi.

Ôn Luân tại trên núi nhận tin truyền ra từ trong phủ, biểu tình trên mặt có chút dại ra.

Người khác còn cho là cậu là cao hứng, Đại Hùng rốt cục cũng hiểu rõ Ôn Luân hơn, nhanh chóng lôi kéo cậu vào phòng, khóa cửa lại: “Không cao hứng?”

Trong lòng Ôn Luân, địa vị Đại Hùng so với cha mẹ nguyên thân còn muốn nặng hơn nhiều. Đối Đại Hùng, cậu cũng không có gì để giấu diếm, gật đầu: “Ân, còn tính toán sửa phòng ở đâu! Bọn họ đến lúc này, liền không thể sửa.”

Từ khi hiểu biết Đại Hùng thân gia sau, Ôn Luân hoàn toàn không có áp lực. Mấu chốt là, cậu một năm cũng không mấy lần xuống núi, trong sơn cốc này tiêu phí nhiều hơn nữa cũng có hạn. Dùng lời Đại Hùng mà nói, tức phụ tiêu dùng so với phú hộ trong thị trấn cũng không bằng, chớ nói chi là so sánh với những quan to quý nhân ở kinh thành.

Lại nói, dược viên tuy rằng còn chưa thấy sản xuất, nhưng vườn trà đã dần dần bắt đầu hồi vốn. Chỉ kiếm không xài, Ôn Luân cũng không phải trâu già.(ý chỉ mình còn trẻ còn có thể kiếm thêm được không cần tiết kiệm.)

Phòng Hùng gia trong mắt người trong thôn hoàn toàn chính là phòng mới, nhưng rốt cuộc vẫn là vội vàng xây lên, đừng nói Ôn Luân không có ý kiến, dù là Đại Hùng cũng hiểu được mệt tức phụ nhà mình. Đại Hùng không phải cái loại kiếm được vàng, vẫn ở chỗ trũng, lều cỏ.

Nhưng năm nay có rất nhiều chuyện, vẫn luôn rút không ra thời gian, thật vất vả hết thảy mọi việc bắt đầu vào quỹ đạo. Đại Hùng cùng Ôn Luân đều muốn thừa dịp trước mắt sạp còn chưa phô quá lớn, xây lại nhà ở.

Ôn Luân phác thảo sơ bộ tiểu dương lâu hai tầng, cùng hoạch định tứ hợp viện, ngay cả Diêu Thanh đi theo, cũng khó khăn lựa chọn thật lâu, cuối cùng thật vất vả quyết định kiểu dáng kiến trúc, hiện tại bởi vì lão Huyện Bá đến, cơ hồ hoàn toàn như không làm.

Người toàn gia đều buồn bực, nhưng cố tình còn không thể nói ra. Cha mình đến còn không cao hứng? Bị người biết, lập tức chính là đỉnh đầu bị chụp mũ bất hiếu.

Vì thế, Ôn Luân không chỉ không thể cự tuyệt, còn đưa phòng ngủ chính của mình cùng Đại Hùng nhượng ra.

Lão Huyện Bá cùng Ngô thị đến, cảm thấy hết sức vui mừng, rồi lại khó tránh khỏi đối điều kiện sinh hoạt của nhi tử cảm thấy lo lắng.

Bọn họ ở dưới chân núi, biết đến đều là tin tức.

Bọn họ biết Đại Hùng là tướng quân; bọn họ biết từng xe vật tư vận lên núi; bọn họ biết Ôn Luân mua núi mua đất mở vườn trà dược viên; bọn họ biết trà lâu khai trương tại phủ thành.

Bọn họ cho rằng, Ôn Luân ngày qua cũng không tệ lắm, lại không nghĩ rằng bọn họ vừa đến, thế nhưng ngay cả chỗ ở, đều phải là từ tiểu phu phu hai người nhường lại.

Lão Huyện Bá tâm tình sa sút.

Ngô thị hốc mắt cũng có chút ửng đỏ.

Ôn Luân tuy nói là thứ tử, nhưng từ nhỏ ăn dùng so với con trai trưởng còn tốt hơn, thế nhưng tại đây ban ngày, ở trong phòng gạch mộc hôn ám đã hơn một năm!

Hai người e ngại mặt mũi Đại Hùng, không dễ nói cái gì, có thể đi đến một bước này, dù sao cũng là chính bọn hắn lựa chọn. Thay đổi hôm nay không có Đại Hùng, Ôn Luân khẳng định ngay cả ngày như bây giờ cũng không có.

Ôn Luân ở ngoài cửa, nghe được lão Huyện Bá thở dài: “Ai, khổ đại lang rồi.”

Ôn Luân nhíu mày, tùy ý Đại Hùng cõng mình lên núi: “Chúng ta muốn đi đâu?”

Đại Hùng đối tức phụ nhe răng: “Mang đệ đi làm áp trại phu nhân!”

Ôn Luân ghé vào tấm lưng dài rộng của Đại Hùng, hoàn toàn không thấy được biểu tình Đại Hùng nhe răng nhếch miệng ra vẻ hung ác, híp mắt thổi thổi lỗ tai gấu: “Thật sự? Sơn đại vương, trại của huynh ở đâu?”

Đại Hùng lỗ tai nháy mắt đỏ, cước bộ lảo đảo một cái, tức giận mà quay đầu: “Đừng đùa!”

Ôn Luân hắc hắc cười hai tiếng, ngược lại tán gẫu hôn sự của nhóm tráng hán: “Gia cụ còn có bao lâu mới có thể làm tốt? Tiền biếu đều định ra rồi sao?”

Hôn sự trong núi, hoàn toàn không có chú ý như dưới chân núi. Chế tác gia cụ là bộ phận hao giờ tốn lực nhất. Trong núi tuy rằng không thiếu gỗ, nhưng trình độ công tượng cũng chỉ có thể tiểu tu tiểu lộng, hơn nữa trình độ sản xuất hoàn toàn không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn chế tạo gấp gáp ra một số lớn gia cụ.

Vì trù bị hôn sự cho nhóm tráng hán, đơn đặt hàng gia cụ cũng đã đặt hết thợ mộc của toàn bộ thị trấn. May mắn gia cụ yêu cầu không cao.

Đại Hùng tính tính thời gian: “Gia cụ có thể đuổi kịp. Đại bộ phận nhân gia cũng không muốn tiền biếu, tính toán đổi thành mễ lương, có một chút còn tính toán đến trà xưởng cùng dược viên chúng ta làm công.”

Tám trăm dặm đại sơn đường còn đang mở rộng vào chỗ sâu trong thôn, thôn khác điều kiện còn xa xa chưa cải thiện. Một hồi hôn sự tiêu hao vật tư không phải số lượng nhỏ, nhà gái tuy rằng nói là không có đồ cưới gì, nhưng một bữa cơm vẫn là phải mời. Trong núi mua sắm không tiện, rõ ràng đã nghĩ trực tiếp cầm mễ lương thực dụng hơn.

Nghĩ đến đây, Đại Hùng bỗng nhiên nói rằng: “Chúng ta cũng chưa từng bái đường.”

Hôn sự của nhóm tráng hán chủ yếu là Triệu quản gia xử lý. Nhưng dù sao Ôn Luân thân cũng là đương gia, cũng luôn phải hỏi đến, rất nhiều chuyện đều cần cậu gật đầu. Hôn sự nhóm tráng hán tính ra đơn giản, cậu xem nhìn thì lại thấy quá phức tạp, hoàn toàn không phải là loại mà CPU học tra có thể vận chuyển được.

Ôn Luân cau có mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Ngô, nếu không chúng ta bổ sung đi?”

Đại Hùng hoàn toàn không nhìn ý kiến của Ôn Luân, hưng trí đột nhiên cao lên: “Vừa lúc hiện tại cha nương đệ cũng ở trên núi. Chúng ta trước chờ hôn lễ tập thể kết thúc, nhìn xem có chỗ nào không tốt, chúng ta lại chỉnh chỉnh. Trừ bỏ người trong thôn, còn phải mời những đồng học của đệ, trong phủ thành những tiên sinh đại khái tới không được, bất quá lễ vẫn làm được. Thiệp mời cũng phải chuẩn bị…”

Ôn Luân nghe Đại Hùng kể ra, đầu bắt đầu bốc hơi nước.

Đại Hùng cuối cùng còn cảm khái: “Chúng ta đều thành thân đã hơn một năm, thế nhưng còn chưa làm hôn lễ. Ôn Luân, ta xin lỗi đệ.”

Ôn Luân nghe Đại Hùng trực tiếp kêu tên mình, chỉ biết chuyện này không thể thương lượng. Tại Đại Hùng xem ra đây là thua thiệt mình, mình cũng không dễ nói cái gì.

Đổi lại suy nghĩ, nếu Đại Hùng cảm thấy như vậy, những người khác có thể cũng cảm thấy như vậy hay không? Bọn họ hiện tại thanh danh không tồi, nhưng chuyện này nếu bị người khác hất một bát, có thể đối thanh danh của bọn họ tạo thành đả kích hay không, do đó ảnh hưởng đến sự nghiệp của bọn họ?

Được rồi, những chuyện đó để qua một bên, mấu chốt là Đại Hùng vui vẻ là đượcrồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.