Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 29: Chương 29: Đại Liên




Nhưng mà hai phu phu Triệu Lục vạn vạn không ngờ rằng, ca tể ngàn chọn vạn tuyển kia, hai năm sau khi ca nhi được gả vào liền bởi vì mắc bệnh lao mà đi đời nhà ma, phu gia này cũng bởi vì quá mức đau lòng con trai chết sớm, càng phẫn nộ lên người Đại Liên, nói với người bên ngoài là Đại Liên khắc phu, đồng thời cũng không cho phép Đại Liên về nhà mà buộc hắn phải thủ tiết vì con trai của mình, đương nhiên Triệu Lục thúc không đồng ý, mang theo con trai của mình đánh tới đại môn, mạnh mẽ cướp lấy ca nhi số khổ nhà mình về nhà, cho dù bọn họ phải nuôi ca nhi quá lứa những cũng không muốn để cho hắn ở lại phu gia này chịu tội, nhìn bộ dáng của phu gia kia như hận không thể bức tử Đại Liên mới bằng lòng bỏ qua.

Hai nhà ra tay đánh nhau, Triệu Lục thúc mặc dù có lòng đem ca nhi đón về nhà, nhưng bất đắc dĩ người đơn lực bạc, hắn cùng phu lang chỉ có hai đứa con, một đứa là hán tử một đứa là ca nhi Đại Liên này, phu gia chính là nhân khẩu dồi dào, ỷ vào nhiều người đem hai cha con Lục thúc đuổi ra ngoài, không để cho Đại Liên ra nhìn thấy bọn họ.

Danh tiếng Đại Liên khắc phu càng truyền càng nổi, cũng truyền đến thôn Bình Sơn, Triệu Lục thúc cùng con trai mang theo thương tích trở lại thôn Bình Sơn, muốn tập trung người Triệu gia đến nháo một hồi thề phải đón được ca nhi trở về, hắn cho rằng nể phần hắn dù sao cũng là họ Triệu những người trong tộc dù thế nào cũng giúp đỡ một chút, không ngờ phu gia kia cùng nhà mẹ của Triệu gia lão ma kia có chút quan hệ thân thích, cũng không biết người nhà kia nói cái gì, Triệu lão ma liền khuyến khích hán tử trong tộc từ chối thỉnh cầu của Triệu Lục thúc, còn khuyên Triệu Lục thúc tạm thời để ca nhi ở lại gia đình kia, dù nói thế nào thì cũng là một ca nhi hỏng danh tiếng rồi, cũng không có cách nào tái giá ngay lập tức được.

Ở Triệu gia người có bối phận lớn nhất là tam thúc công đương nhiên cũng không đồng ý đứng ra, nói cái gì mà nếu như đem ca nhi như vậy đón trở về thì cũng có ảnh hưởng tới danh tiếng của Triệu gia, không thể làm hỏng việc hôn nhân của những ca nhi chưa xuất giá ở Triệu gia, còn nói gia đình kia cũng là người có danh tiếng, sẽ không thiệt thòi Đại Liên, Triệu Lục thúc đối mặt với lời nói được tính toán thỏa đáng của Triệu Tính Nhân như vậy thổ huyết tại chỗ, về nhà liền bị bệnh, phu lang của hắn cũng ngã bệnh nằm liệt giường.

Triệu Lục thúc hữu tâm vô lực không cách nào cứu được ca nhi nhà mình, nhưng trong lòng vẫn không cam lòng, kéo thân thể bệnh tật đi tìm đến nhà Lý Chính, khi đó Lý Chính là cha của Lý Chính hiện tại, tuy rằng e ngại Triệu gia không ra mặt quá nhiều, nhưng cũng đáp ứng sẽ đến chỗ nhà Lý Chính của phía phu gia kia thương lượng một chút, sau đó liền tìm biện pháp đi thương lượng với bên phu gia Đại Liên.

Trong lòng Triệu Lục thúc tràn đầy vui mừng, vì thế tốn không ít bạc, nhưng không ngờ ngay khi cõi lòng tràn đầy hi vọng liền truyền đến một tin tức dữ, Đại Liên lại nhảy sông tự vẫn, chờ đến khi được người phát hiện thì đã sớm không còn tin tức, Triệu Lục thúc nghe được tin tức liền cảm giác như không thở được, cùng Lý Chính đi đến bên phía nhà kia, hắn tuyệt không tin ca nhi của mình lại vô duyên vô cớ ngã xuống sông tự sát.

Ban đầu nhà kia còn che che giấu giấu không chịu nói thật, còn nói cái gì mà Đại Liên không xa được hán tử tự nguyện đi xuống cùng hắn, nhưng mà trên đời này không có bức tường nào không lọt được gió, cuối cùng vì sao Đại Liên ngã xuống sông vẫn truyền ra một ít tin tức, hóa gia là một hán tử bên phía phu gia kia nhân lúc người ta không để ý liền mò đến phòng Đại Liên, lợi dụng Đại Liên thương tâm liền mạnh mẽ muốn cùng hắn thành chuyện tốt, Đại Liên đương nhiên không chịu đáp ứng liền nháo chuyện lên, đã kinh động đến người phu gia, hán tử kia thấy mọi chuyện không thể che dấu được liền đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên người Đại Liên nói hắn câu dẫn hắn khiến cho hắn nhất thời không kiềm chế được.

Người phu gia vốn hận Đại Liên, đem chuyện con trai chết đều đổ lên người hắn, mọi lời ác độc đều mắng lên người hắn, còn nói muốn nhốt vào lồng trư, Đại Liên giận dữ và xấu hổ lại tuyệt vọng nhất thời nghĩ không thông liền muốn tìm đến con đường chết.

Sau khi mọi chuyện nháo ra ngay cả người trong thôn đều không tin Đại Liên là người như vậy, trái lại là hán tử kia bình thường phẩm hạnh không tốt, thường thường truyền đến tin đồn bóng gió, hán tử kia lại cố cãi do Đại Liên làm chuyện gièm pha như vậy nên cảm thấy mất mặt mới tìm đường chết, trái lại lại muốn truy cứu đến trên đầu Triệu Lục thúc, nói ca nhi nhà hắn làm bại hoại danh tiếng nhà bọn họ. Lúc đó sự tình huyên náo quá lớn, ngay cả một ít người đồng tình Đại Liên ở thôn Bình Sơn cũng đồng thời nháo đến thôn bên kia, suýt chút nữa để khiến ác chiến của hai làng kinh động đến quan phủ.

Cuối cùng vẫn là dưới sự can thiệp của Lý Chính hai thôn, đem hán tử muốn cưỡng bức Đại Liên kia đuổi ra khỏi làng, Triệu Lục thúc cũng có thể mang thi thể ca nhi nhà mình về nhà an táng, tiễn đưa ca nhi rồi lại đưa phu lang nhà mình, mà cừu hận của hắn cùng Triệu gia cũng kết thành như vậy. Triệu Lục thúc vẫn cho rằng, nếu như ban đầu tam thúc công cùng một nhà Triệu lão ma có thể đồng ý cùng hắn đến gia đình kia đòi người, mọi chuyện sẽ không đến mức độ như vậy, Đại Liên cũng sẽ không tự tử, phu lang cũng sẽ không bởi vì chịu đả kích thương tâm quá độ mà mất, dù cho chuyện sau này tam thúc công cũng ra mặt, nhưng mà trong lòng Triệu Lục thúc vẫn không thể tha thứ.

Nghe xong những chuyện mà Triệu Lục thúc cùng Đại Liên gặp phải, bây giờ Đường Xuân Minh mới hiểu được, tại sao lúc đó Triệu lão ma bóng gió nói hắn không thủ tiết cho Triệu Đại Hổ, nhưng Trương Tú lại nhắc đến tên Đại Liên những người trong thôn liền không nói gì nữa, không đi phụ họa Triệu lão ma. Chuyện của Đại Liên tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, nhưng người trong thôn Bình Sơn cũng rất ít khi nhắc đến chuyện ca nhi thủ tiết, chỉ sợ lại xảy ra bi kịch như của Đại Liên.

Có thể Triệu Lục thúc nhìn thấy được một chút bóng dáng của Đại Liên trên người mình nên sau này mới nhiệt tình chăm sóc hắn như vậy, có thể là muốn tìm một chút an ủi bên trong tâm lý, dù nói thế nào, đây đều là trưởng bối đáng được kính trọng, hoàn toàn khác với tam thúc công suốt ngày đuổi theo cái gọi là hư danh.

Nhìn cách làm bây giờ của tam thúc công, liền biết chuyện năm đó căn bản không đủ để gây giáo huấn cho hắn.

Đường Xuân Minh là người có ân thì báo, Triệu Lục thúc mặc kệ là vì nguyên nhân nào mà đối ử tốt với hắn, nhưng đều là muốn tốt cho hắn, vì vậy hắn cũng đồng ý chăm sóc Triệu Lục thúc một chút.

&&&

Ngày họp chợ trên trấn rất náo nhiệt, sáng sớm bọn Đường Xuân Minh liền đi khỏi thôn, chạy tới trấn trên thì cũng đã có người đi lại, Trương Tú mang theo Đường Xuân Minh đi tìm một nơi trống để bày sạp hàng.

Người trên trấn cũng rất thích đi dạo một chút vào thời điểm này, lúc này giá cả của các hương dân còn rẻ hơn so với bên trong các cửa hàng, thời tiết này cũng không có nhiều trứng, một đồng một quả rất nhanh trứng bên trong rổ của Trương Tú cùng Vương Mạc đều đã hết.

Rau dưa Đường Xuân Minh bày ra đương nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt người khác, vào lúc này những loại rau của như cải trắng để từ năm ngoái đã không còn mùi vị gì, rau khô ăn cũng chán, mà rau dưa mới trồng còn chưa được đưa ra bán, lúc này nhìn thấy rau dưa mới mẻ mọng nước khiến người ta không khỏi không dừng chân dừng lại hỏi giá cả, nói không chừng còn có thể mua mấy cân cho người trong nhà nếm thử.

Nhưng mà phần lớn những người sau khi nghe xong giá cả đều lui bước, chỉ là rau dưa mà thôi, giá cả còn cao hơn thịt a, mua trên một cân rau cũng đủ để ăn được một bữa thịt, người bình thường đều cảm thấy Đường Xuân Minh bán quá đắt, nhưng Đường Xuân Minh tạm thời không cân nhắc đến chuyện giảm giá.

Nhưng mà cũng có gia đình có điều kiện, nhìn những loại rau này tươi ngon liền không nhịn được mua một hai cân về nếm thử, nếu như ăn ngon thì về sau mua tiếp.

“Minh ca nhi, ” Trương Tú nhìn thấy hiện tại mới bán ra chưa tới mười cân rau, không khỏi lo lắng nói: “Có phải là bán quá đắt hay không? Trên trấn này những gia đình quyền quý cũng không có nhiều.” Trước khi đến hắn cũng không có hỏi rõ Đường Xuân Minh muốn bán giá như thế nào, hắn chỉ cho rằng giá đắt hơn mấy đồng so với lúc vào mùa mà thôi, ai biết được Minh ca nhi lại muốn bán với giá như vậy, khiến cho hắn không khỏi lo lắng.

“Chờ một chút rồi xem sau, bán ở đây trước sau đó ta liền đến mấy cửa hàng trong trấn nhìn một chút, chắc là sẽ có người biết được hàng đi.” Đường Xuân Minh thầm nghĩ mĩnh cũng chỉ là bán mười mấy đồng một cân, nói thật là giá cả so với lần trước ở huyện thực sự là quá thiệt thòi, tuy nói những loại rau từ hậu viện tuyệt đối không sánh được so với được trồng từ trong không gian, nhưng chắc chắn không cùng một đẳng cấp với những món ăn thông thường, hắn lại có thể cam lòng bán bằng giá, nếu như thực sự không được thì lại đến trong huyện thăm dò?

“A Tú ca, Mạc ca nhi, trên trấn này có những tửu lâu nào? Chuyện làm ăn thế nào? Đúng rồi, những thú rừng trước đây Đại Hổ đánh được thì đưa đến tửu lâu nào, nếu không sau này ta liền đến đấy hỏi một chút?” Trước đây Minh ca nhi chưa từng hỏi chuyện này, hắn rất tuân theo chủ nghĩ hán tử đối ngoại ca nhi đối nội, vì vậy mà Minh ca nhi càng không đi đến tửu lâu nào. Thế những bây giờ suy nghĩ một chút, lấy cách làm người của Triệu Đại Hổ, đối nội không thể nào dễ nói, nhưng đối với bên ngoài, thực sự là không ai không khen, nói như vậy nhất định chưởng quỹ không có ấn tượng xấu đối với Triệu Đại Hổ, nói làm liền làm, Đường Xuân Minh liền quyết định mang một rổ rau đến chỗ tửu lâu đó một chuyến.

“Đúng, ta từng nghe Đại Sơn nhắc đến, nếu không ta cùng ngươi đi một chuyến để cho Mạc ca nhi ở lại đây trông coi?” Trương Tú đề nghị.

“Ta không thành vấn đề, các ngươi mau đi đi, sớm tìm được người mua liền có thể an tâm hơn chút.” Vương Mạc cũng có suy nghĩ giống như Trương Tú, nhưng mà nếu như thực sự có thể bán được cái giá như vậy thì sau này Minh ca nhi không cần phải sầu nữa.

A Lâm vẫn rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không gây phiền phức cho a mẫu, lúc này thấy a mẫu phải đi hai mắt liền đảo quanh, Đường Xuân Minh nắn nắn gò má gầy gò của A Lâm: “A Lâm đương nhiên sẽ đi cùng a mẫu rồi, đi, mở đường cho a mẫu.”

Trương Tú nghe được buồn cười, nhẹ nhàng đập Đường Xuân Minh một cái, A Lâm thì lại mừng rõ cầm rổ giúp a mẫu, Trương Tú nhìn thấy liền vội vã đoạt lại, người nó nhỏ như vậy cầm rổ gần như là đem cả người đều bị che khuất.

Vương Mạc đem đồ mình thêu được đưa cho Trương Tú, để hắn cùng đưa tới phường thêu, hai người thường làm giúp tăng thêm chút nguồn thu cho gia đình, đương nhiên trước đây còn có thêm Minh ca nhi, có thể hiện tại Đường Xuân Minh lại không muốn làm, hơn nữa chuyện trong nhà hắn cũng nhiều, hai người này cũng không khuyên nhiều, đương nhiên cũng không nghĩ nhiều.

Đường Xuân Minh cầm lấy tay A Lâm chen vào đám người, giữa đường còn mua cho A Lâm một que kẹo hồ lô, cùng Trương Tú chầm chậm đi tới một tửu lâu treo hai chữ Cẩm Ký lớn.

Trương Tú là người nóng tính, nếu như trước đó hắn đã sớm vội vã chạy tới tửu lâu, sớm biết được kết quả, mặc kệ là tốt hay xấu, nhưng mà quay đầu lại nhìn thấy Minh ca nhi ưỡn cái bụng lớn hai chân bước rộng giống như con vịt đi a đi, không nhịn được cười cười đi chậm lại bước cùng hắn.

Đường Xuân Minh không nói gì nhìn hắn một chút, biết dáng đi của mình khó coi, ngay cả chính hắn cũng ghét bỏ bản thân, huống hồ là người bên ngoài. Nếu như cái bụng này lớn hơn một chút, ngay cả cửa hắn cũng không muốn ra.

Cẩm Ký tửu lâu về quy mô đương nhiên không thể so với Thính Cảnh Các cùng An Minh Cư trên huyện, nhưng so với các tửu lâu khác ở trên trấn, cũng được cho rất bắt mắt, quanh trấn Bình An tập trung khoảng mười mấy thôn, hơn nữa đối với những gia đình trên núi những thứ khác không nhiều nhưng sản vật núi rừng đương nhiên sẽ không thiếu, ở trấn Bình An cũng sẽ có thương nhân từ nam đến bắc đến thể giao thương. Cho nên, coi như không phải là lúc tụ tập thì người trên trấn cũng đi lại không ít, vì vậy chuyện làm ăn của tửu lâu từ trước đến giờ đều không ảm đạm chút nào.

Cách lần đi huyện đã qua không ít thời gian, ngoại trừ vì bạc Đường Xuân Minh mới nghĩ tới chuyện không tử tế dùng cách nịnh hót người khác là người phúc hậu, đã sớm đem chuyện của vị Trần chưởng quỹ kia ném ra sau gáy, hắn tự cho rằng, chỉ cần không cần đi lên huyện đụng chạm vào tửu lâu Thính Cảnh Các kia, hắn cùng Trần chưởng quỹ sẽ không có thêm cơ hội chạm mặt nữa, chưởng quỹ một tửu lâu lớn như vậy, cũng sẽ không có người nhàn nhã không có chuyện gì làm lại chạy tới một trấn nhỏ như vậy đi.

Trần chưởng quỹ đương nhiên sẽ không chạy tới, chuyện làm ăn của Thính Cảnh Các hắn không thể bỏ mặc không quan tâm, nhưng mà Trần chưởng quỹ không đến, không có nghĩa là những người khác của Thính Cảnh Các không xuất hiện ở trấn Bình An, có lúc vận mệnh chính là trùng hợp như vậy, tửu lâu Cẩm Ký này, đông gia sau lưng, cũng chính là đông gia của Thính Cảnh Các.

Đương nhiên, Đường Xuân Minh ngay cả đông gia của Thính Cảnh Các là ai cũng không biết, dù cho ông chủ của Cẩm Ký đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không đem hắn cùng Thính Cảnh Các liên hệ với nhau.

Chưởng quỹ tửu lâu Cẩm Ký họ Tề, đây là điều mà trước đây Đường Xuân Minh nghe Triệu Đại Hổ nhắc tới, khi vị Tề chưởng quỹ này nhìn thấy Đường Xuân Minh còn sửng sốt một chút, hắn cũng là được tin Triệu Đại Hổ chết trong núi, nghe được tin tức còn tiếc nuối sau này ít đi một hộ cung cấp thú rừng, nhưng mà cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi sẽ không có nhiều hành động hơn nữa, bốn dặm tám hương sẽ không thiếu hộ săn bắn, ít đi Triệu Đại Hổ đương nhiên sẽ có những hộ săn bắn khác đưa dã vật đến cho bọn họ.

“Ngươi là ca nhi nhà Đại Hổ? Đây là con trai của Đại Hổ huynh đệ?” Tề chưởng quỹ trước kia đã từng nghe đến chuyện Đại Hổ cưới một ca nhi, bây giờ nhìn đến người thật ở trước mặt thì không khỏi thở dài Triệu Đại Hổ thực sự là không có phúc phận, ca nhi tốt như vậy lại không thể bảo vệ lại ra đi sớm.

“Đúng, đã sớm muốn đến bái phỏng ngươi, nhưng mà vẫn không có thời gian, trước đây có ngươi chăm sóc Đại Hổ nhà ta, một nhà chúng ta mới có thể sống được qua ngày. Ta họ Đường, đây là tiểu ca nhi nhà ta, A Lâm, gọi Tề bá bá đi.” Đường Xuân Minh rất vô liêm sỉ lôi kéo Triệu Đại Hổ theo thấy người sang liền bắt quàng làm họ.

“Tề bá bá.” A Lâm mềm mại kêu, hắn kế thừa tướng mạo của Minh ca nhi, gần đây lại được điều dưỡng rất tốt, không còn gầy gò tóc xơ vàng nữa, khiến người ta vừa nhìn chính là một tiểu ca nhi khiến người yêu thích quý mến.

“Bé ngoan.” Tề chưởng quỹ kêu tiểu nhị lấy một gói điểm tâm, A Lâm thẹn thùng nhìn về phía A Mẫu, Đường Xuân Minh gật đầu với hắn, hảo ý của Tề chưởng quỹ hắn tiếp nhận, có thể thấy được ngày xưa có quan hệ không tồi với Triệu Đại Hổ, đường này hắn đi đúng rồi.

Tề chưởng quỹ cũng hiếu tò mò ca nhi nhà Triệu Đại Hổ đến đây làm gì, hắn trực tiếp hỏi: “Không biết Đường phu lang tới đây là có chuyện gì, nếu như tại hạ có thể giúp nhất định sẽ làm.” Lời cũng không nói hết, để lại chỗ trống, nhưng nhìn ánh mắt của ca nhi này trong sáng, không giống như loại người hay làm chuyện quấy nhiễu, vì vậy có chút ngạc nhiên khi ca nhi này đến.

Đường Xuân Minh cũng là người sảng khoái, nhận lấy rổ trong tay của Trương Tú, trực tiếp đưa tới trước mặt Tề chưởng quỹ nói: “Ta ngồi không ở nhà liền trồng chút rau dưa, muốn cho chưởng quỹ nhìn xem có thể để vào mắt hay không, những cái này cho Tề chưởng quỹ, để đầu bếp làm mấy món ăn nếm thử xem, nếu như cảm thấy được thì chúng ta lại bàn sau, đương nhiên Tề chưởng quỹ cũng không cần phải nể mặt Đại Hổ mà chăm sóc chúng ta, những loại rau này của ta có giá không thấp, vì vậy Tề chưởng quỹ sau khi suy nghĩ thật kỹ liền đến chợ tìm ta là được.”

Mấy câu nói khiến cho Tề chưởng quỹ vô cùng kinh ngạc, trước đây thấy Triệu Đại Hổ không nhắc tới ca nhi trong nhà hắn còn tò mò hỏi qua, Triệu Đại Hổ nói ca nhi nhà mình có chút hướng nội không thích nhìn thấy người lạ, nhưng mà người trước mặt này lại hoàn toàn đánh đổ nhận thức trước đó của hắn, thế này mà là hướng nội không thích thấy người lạ, rõ ràng rất quen thuộc a, cái gì gọi là không cần nể mặt Đại Hổ mà chăm sóc bọn họ, cái gì gọi là có giá không thấp, Tề chưởng quỹ suýt chút nữa cười ra tiếng, ca nhi này thực sự là biết điều, cũng nhìn không ra bộ dáng thương tâm sau khi Đại Hổ rời đi, tiểu ca nhi cũng được nuôi rất khá.

Tề chưởng quỹ tuy không biết tại sao vị Đường phu lang này tự tin như vậy, nhưng hắn cũng nói rồi, rổ rau này là cho bọn họ, nhận lấy cũng không sao, bọn họ làm tửu lâu đương nhiên có con đường cung cấp của mình, không phải tùy tùy tiện tiện liền đi đổi, bằng không làm Thương nhân chẳng phải là không có uy tín sao. Còn sau khi nhận lấy có muốn bàn lại hay không lại là quyền chủ động của bọn họ, bằng không hiện tại chối từ cũng khiến cho mặt mũi người ta khó coi, Tề chưởng quỹ tội gì làm người xấu gây khó dễ người khác.

Ngay sau đó cũng trưng khuôn mặt tươi cười nói: “Tốt lắm, vậy ta liền cảm tạ Đường phu lang, vào lúc này rau dưa mới mẻ ít có, tí nữa liền để cho đại trù làm chút món ăn nếm thử trước đã.” Cũng không bảo đảm bất kỳ cái gì cả, trong lòng Đường Xuân Minh Tâm nắm chắc, cũng không nói nhiều, sau khi đưa xong rau liền để cho A Lâm vung tay nhỏ chào tạm biệt vị bá bá này, cùng Trương Tú rời khỏi tửu lâu này.

“Minh ca nhi, không phải nói muốn bán cho nhà bọn họ sao? Sao lại thành tặng không? Sau này còn có thể làm chuyện làm ăn được không?” Trước đó Trương Tú vẫn không hé răng, dù sao cũng chưa từng thấy được kiến trúc hoành tráng như vậy, hơn nữa cũng không biết Minh ca nhi tính toán thế nào, nhưng vừa ra khỏi tửu lâu liền không nhịn được hỏi.

“A Mẫu, ” A Lâm thì lại ôm điểm tâm vui vẻ nói: “Ta muốn mang về cùng Đại Mao ca Nhị Mao ca cùng nhau ăn.”

“A Lâm của chúng ta thật ngoan, đến, Tú a sao ôm một cái.” Trương Tú vui mừng ôm lấy A Lâm.

Đường Xuân Minh cầm lấy đồ trên tay Trương Tú, vừa đi vừa giải thích: “Ngươi cũng biết những loại rau ta trồng có mùi vị thế nào, ta dám nói không phải là số một thì cũng là số hai, chỉ cần hắn ăn nhất định sẽ tới cửa, trừ phi hắn lén lút ném những loại rau kia đi, có thể sao?”

Trương Tú liền vui vẻ: “Vào lúc này lại chưa phải thời điểm rau dưa mới được đưa ra thị trường, làm gì có ai lại bán đi, được rồi, ta cùng ngươi chờ chưởng quỹ kia đến cửa.” Trương Tú tuy biết rau ăn ngon, nhưng ai biết được trong chuyện làm ăn này có môn đạo gì, Đường Xuân Minh đương nhiên cũng biết, hắn cũng không phải là chờ đợi vô thời hạn, cho một ngày là đủ rồi, nếu như Tề chưởng quỹ không xuất hiện, vậy hắn lại tới tửu lâu khác chờ xem, rau dưa tốt như vậy mà bán không được quả thực là không có đạo lý, nhìn xem Trần chưởng quỹ của Thính Cảnh Các phúc hậu đến mức nào a.

Huyện An Bình Trần chưởng quỹ đang đứng sau quầy của Thính Cảnh Các đột nhiên hắt hơi một cái, vội vã dùng khăn lau lau mũi, đây là người nào nhắc đến hắn ở sau lưng đây.

Hai người vừa đi vừa hướng về phía phường thêu, mà bên phía tửu lâu Cẩm Ký kia, Tề chưởng quỹ bị Đường Xuân Minh so sánh với Trần chưởng quỹ của Thính Cảnh Các, sai người cầm rổ rau ra đằng sau để đại trù làm vài món ăn, vừa hay trong khoảng thời gian này đông gia đang ở đây, chờ đến lúc đó liền để cho đông gia nếm thử xem. Hắn biết lần này đông gia đến là vì nguồn cung thực phẩm, nói thật, hắn đều không thể tin được miêu tả của đông gia, thật sự có loại rau ngon như vậy khiến cho người ăn một lần liền không thể quên được? Đông gia đang nói là đồ của thần tiên đúng không.

“Thiếu gia.” Tề chưởng quỹ giống như Trần chưởng quỹ đều là những lão nhân, là a mẫu của thiếu gia để cho bọn hắn đi bên người thiếu gia, chỉ là sản nghiệp của thiếu gia rất phân tán, lại không dùng bảng hiệu thống nhất, vì lẽ đó ngoại trừ cái Thính Cảnh Các ở huyện An Bình kia, không có bao nhiêu người sẽ đem các cửa hàng phân tán ở phủ Định Châu này liên hệ với nhau.

“Lão Tề, ngồi đi, làm sao, vừa xảy ra chuyện gì?” Trước đó khi Đường Xuân Minh tìm đến Tề chưởng quỹ, là tiểu nhị trong cửa hàng gọi hắn.

Tề chưởng quỹ nói hết mọi chuyện, nói là xem nể mặt Triệu Đại Hổ không có từ chối ngay mặt, đương nhiên hắn cũng quyết định nếm thử xem, xem món ăn có ngon không, nếu như thật sự thì cũng không ngại cho hắn mặt mũi, nếu như chỉ là bình thường, hắn cũng sẽ không đắc tội người cung hàng cũ, Cẩm Ký tửu lâu mở được không ít thời gian, luôn luôn rất có danh tiếng.

“Một ca nhi? Đưa rau dưa?” Thiếu gia tuổi trẻ tuy rằng dựa vào cửa sổ nhìn dòng người trên phố, không mang theo bất kỳ mục đích gì, đầu óc đang không ngừng suy nghĩ, khoảng thời gian này hắn vẫn chạy khắp nơi, nhưng mà căn bản không thể nào tìm được vị ca nhi có màu da ngăm đen trong miệng Trần chưởng quỹ kia, càng không cần phải nói đến rau dưa có khẩu vị như vậy, giống như là đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất không có tăm hơi, không khỏi có chút nhụt chí.

Lúc này nghe được Tề chưởng quỹ nhắc tới một ca nhi đến đây đưa rau, đột nhiên liền chạm đến dây thần kinh nào đó của hắn, nếu như là trước đây, hắn căn bản sẽ không để ý đến chuyện này, toàn quyền giao do Tề chưởng quỹ xử lý, mặc kệ là lão Trần hay là lão Tề đối với hắn đều vô cùng trung thành tận tâm, đem cửa hàng xử lý tốt vô cùng, nhưng mà sau chuyện cầu mà không được ở Thính Cảnh Các kia, thiếu gia trẻ tuổi ôm tâm lý thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót để Tề chưởng quỹ dặn dò người trong phòng bếp vội vàng làm mấy món ăn kia.

Thiếu gia dặn dò Tề chưởng quỹ đương nhiên sẽ không phản đối, vội vàng truyền đạt, bồi tiếp thiếu gia cùng chờ món ăn được làm xong, vị đông gia trẻ tuổi này họ Đằng tên Dục, chính là tộc nhân của Đằng thị ở huyện An Bình, nhưng mà thuở nhỏ a mẫu mất sớm, hơn nữa trưởng thành ở bên ngoài, không có tình cảm sâu đậm với người ở trong tộc.

Đằng Dục chờ Tề chưởng quỹ ngồi xuống liền tỉ mỉ hỏi chuyện vừa nãy, vừa nghe được miêu tả tướng mạo của ca nhi kia, trong mắt Đằng Dục lóe lên vẻ thất vọng, khác nhau quá nhiều, biết rõ khả năng như vậy vạn người chưa chắc có được một, nhưng mà hắn vẫn ôm chút hi vọng, kết quả cũng ở trong dự liệu. Một người màu da ngăm đen, một người da trắng như ngọc, một người ăn mặc mập mạp một người là mang theo thân thể mang thai mấy tháng, một người nắm giữ phòng ấm người bình thường không thể nào chế tạo nổi, một người là nông gia bần cùng lại còn vừa mất đi hán tử đương gia, dù thế nào Đằng Dục cũng không thể tìm được một chỗ tương tự.

Món ăn đến rất nhanh, Đằng Dục không chờ thời gian lâu, hai đĩa rau xào không thêm bất kì nguyên liệu nào khác được bưng ra, còn chưa để trên bàn, mũi của Đằng Dục liền không nhịn được mà giật giật, giống như ngửi được một tia mùi vị quen thuộc, màu sắc cũng xanh tươi ướt át, trái tim vừa bình thường lại nhảy lên không ngừng, không chờ Tề chưởng quỹ nói cái gì, liền cầm lấy chiếc đũa vội gắp một miếng bỏ vào miệng.

“Thiếu gia, cẩn thận nóng, chậm một chút.” Tề chưởng quỹ nhìn thiếu gia nhà mình lớn lên, cảm tình rất sâu đậm, không phải là quan hệ chủ tớ bình thường.

“Đúng, chính là mùi vị này, không, không đúng, vẫn là kém một chút, lão Tề, ngươi mau nếm thử, không đúng, mau phái người tìm vị phu lang kia về, món ăn này tuy có chút khác biệt nhưng không thể bỏ qua.” Đằng Dục không thể chịu được mà đứng dậy, hoàn toàn khác với hình tượng thận trọng ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.