Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 57: Chương 57: Đánh nhau




Chờ đến khi Lý Phong nhìn thấy Đường Xuân Minh liền dễ dàng nhận ra được hắn không đúng, ngồi ở nơi khuất gió lấy cơm nước Đường Xuân Minh đưa tới vừa ăn vừa nói, “Đây là trên đường gặp phải người nào sao?”

“Đúng vậy, gặp phải ca nhi Tiền Đắc Phúc mới cưới, càng nghĩ liền cảm thấy không đúng, chạy xa như vậy rõ ràng là có ý đồ với ta”. Đường Xuân Minh không che dấu, kể lại những chuyện đã gặp ở trên đường một lần, Lý Phong nghe được sắc mặt cũng đen lại, như Minh ca nhi đã nói, vào lúc này lại chạy đến sau núi nhà bọn họ, nói tình cờ thực sự là khó cho người ta.

“Đừng suy nghĩ nhiều, chờ khi nào ăn xong cơm liền dẫn ngươi đi đến đầu nguồn suối kia nhìn.” Lý Phong biết nói như thế nào dời đi sự chú ý của Minh ca nhi, quả nhiên nghe đến nguồn suối, trên mặt Đường Xuân Minh liền trở nên vui vẻ lên. hắn cũng còn chưa ăn đâu, mang nhiều hơn một chút rồi cùng ăn với Lý Phong, sau khi ăn xong liền nhanh chóng giục Lý Phong xuất phát.

Đi trong núi gần hai mươi phút, Đường Xuân Minh rõ ràng nghe được âm thanh nước chảy róc rách, lại rẽ một cái, liền nhìn thấy một dòng suối nhỏ, Lý Phong giải thích, “Cái này đã đào cho rộng ra, vốn là phát hiện nơi này có nước chảy qua, đoán được phía dưới khẳng định có nguồn nước, quả nhiên, hơn nữa nguồn nước này cũng không nhỏ.”

Nước suối trong suốt, nhìn liền rất có tiềm năng, Đường Xuân Minh cúi người ngồi xuống, dùng tay hợp lại vốc một chút nước, uống một hớp, tuy mùi vị không bằng nước suối trong không gian, nhưng so với mùi vị của dòng sông kia thì tốt hơn mấy phần, vui vẻ nói, “Mang một bình nước về để Hà lão xem, bọn họ là người uống trà không phải vẫn chú ý đến chuyện lấy nước suối gì đó pha trà hay sao, để hắn xem xem nước suối này một chút.”

“Được.” Lý Phong không phản đối, tiếp nhận bình Đường Xuân Minh lấy ra đổ đầy bình, sau đó đứng ở một bên nhìn Đường Xuân Minh chuyển nước suối trong không gian ra ngoài, không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy lại khiến cho người ngạc nhiên không thôi, mỗi lần như vậy, hắn lại thấy Minh ca nhi chính là trời ban cho hắn đi.

Bỏ nước suối trong không gian xong lại nếm thử một ngụm, cảm thấy mùi vị tốt hơn một chút, nghĩ thầm có thể là do bản thân ngọn núi này hội tụ linh khí của thiên địa, nhưng mà vẫn kém hơn không gian trong miếng ngọc một chút.

Xem qua nguồn suối, Đường Xuân Minh còn không vừa lòng, hỏi Lý Phong, “Ngươi nói ngọn núi này có ôn tuyền hay không, chính là nước chảy ra từ chỗ đó nóng hoặc ấm, nếu như có thể tìm loại suối này thì tốt rồi, đợi đến khi trời lạnh đến ôn tuyền ngâm mình, kháo, tư vị này quả thật là không phải tốt bình thường.”

Lý Phong nghe xong liền dung túng cười, “Chờ ta rảnh rỗi liền tìm bên trong núi xem, ta ở bên ngoài đã nghe qua loại suối như vậy.” Nhưng mà nghĩ sâu hơn một hồi liền không khỏi di chuyển tầm mắt, cổ họng lên xuống một hồi, Minh ca nhi thật là muốn chết, không để ý liền bị hắn chuyển hướng.

Nhưng sắp rồi, mấy ngày nay còn nghe được những người khác đang bàn luận chuyện nhà Tiền Đắc Phúc, chờ thêm một thời gian nữa, người trong thôn sẽ nhìn thấy náo nhiệt nhà hắn, trong lòng liền nóng lên, trong mắt liền chuyển qua gương mặt tươi cười đến xán lạn của Minh ca nhi,ở trong mắt hắn, không có ca nhi nào đẹp hơn Minh ca nhi.

Xuống núi bọn họ lại đến nơi của Đạt thúc, hiện tại tất cả dê đều đã bắt đầu ăn thức ăn tự ủ, cùng ăn với những thức ăn khác cũng không thấy xuất hiện bất kì bệnh trạng không khỏe nào, ngay cả Kinh Phong cũng chịu ăn. Hiện tại bên trong chuồng dê cũng đã tăng số lượng, trước đó Trương Trường Minh cũng đã thả tin tức ở trong thành, người nuôi dê đều biết được tin tức Đường gia ở thôn Bình Sơn thu mua dê, những gia đình chuẩn bị giảm bớt số lượng vào mùa đông liền đưa tới một chút, hơn nữa giá cả Đường Xuân Minh đưa ra không hề thấp hơn so với chợ, những nhà kia cũng vui vẻ.

Bây giờ Trương Trường Minh không cần chạy ra bên ngoài, hắn cũng là người thông minh, sau khi vụ mùa qua hắn liền để Đường Xuân Minh dò hỏi Đằng Dục một chút, muốn tới Thính Cảnh Các làm chân chạy vặt học tập kinh nghiệm, nguyên bản nói không muốn tiền công, nhưng mà Đằng Dục cũng không bạc đãi những người có quan hệ với Đường Xuân Minh, vẫn là dựa theo tiền công của tiểu nhị mà trả cho hắn. Bây giờ cửa hàng bên trong thị trấn đã được tu sửa một lần nữa, dù sao cũng không giống như mở cửa hàng băng, chuyện này Đường Xuân Minh cùng Lý Phong đều không ra tay, liền giao cho Đằng Dục giám sát.

Lúc trước nghe được Đường Xuân Minh muốn mở quán toàn dê, mặc dù Đằng Dục không có hứng thú lớn đối với thịt dê, nhưng thấy Đường Xuân Minh tin tưởng như vậy, trong lòng liền cảm thấy hắn có thể thành công, liền thò một chân vào cửa hàng này, kỳ thật dưới cái nhìn của hắn, dù cho phần tiền này ném vào trong nước nhưng chỉ cần lôi kéo Đường Xuân Minh cùng Lý Phong, chính là bút buôn bán có lợi.

Mặc kệ Đằng Dục có chủ ý gì, Đường Xuân Minh đều vô cùng hoan nghênh với sự gia nhập của hắn, dù sao bây giờ Trương Trường Minh cũng không thể nhận hết toàn bộ chuyện trong cửa hàng, có Đằng Dục mang theo Trương Trường Minh cũng có thể học được nhanh hơn, hơn nữa mời đầu bếp có kinh nghiệm trong nghề cũng cần có Đằng Dục hỗ trợ, Đường Xuân Minh chỉ có thể cung cấp một ít thực đơn, nhưng không thể chính mình chạy đến cửa hàng lo xếp mọi chuyện.

Còn chuyện người khác có thể đánh chủ ý đến cửa hàng hay không, Đường Xuân Minh hoàn toàn không lo lắng chuyện này, hắn mở cửa hàng này mấu chốt chính là nguyên liệu nấu ăn ban đầu, cũng chính là dê do chính hắn nuôi dưỡng, Đằng Dục hợp tác với hắn thời gian dài như vậy, đương nhiên sẽ biết cái nào nên lấy hay bỏ, không thể vì nhỏ mà mất lớn. Vì vậy, hoàn toàn đem cửa hàng cho người khác kinh doanh, Đường Xuân Minh cũng hoàn toàn yên tâm.

&&&

Chuyện gặp phải Tôn ca nhi lần đó đảo mắt liền bị Đường Xuân Minh quăng ở sau đầu, ngoại trừ Lý Phong hắn không nói với những người khác, khoảng thời gian này tất cả tâm tư của hắn đều đặt vào cất rượu. Không giống với cất rượu của những gia đình khác, phương pháp của hắn phải trải qua mấy lần lên men, lúc cho men rượu cũng có chỗ không giống, đồng thời bởi vì nhiệt độ bên ngoài không ngừng giảm xuống, vì đảm bảo đủ nhiệt độ để lên men, hắn còn đặc biệt đặt mấy chậu than ở trong phòng, bất cứ lúc nào cũng để ý đến nhiệt độ trong phòng, quá cao không được, quá thấp cũng không thể.

Công cụ cất rượu được đặc biệt làm cũng được Lý Phong cầm về, chỗ Đường Xuân Minh cất rượu là một gian phòng trong phòng mới xây ở hậu viện, vì cất rượu, Lý Phong còn làm một cái kệ bếp nhỏ chuyên dùng cho công cụ cất rượu, vì thế còn chuyển về không ít vò rượu.

Mỗi khi Đường Xuân Minh bận rộn ở chỗ này, Hà lão cũng tới đi dạo theo, ngược lại không chỉ vừa ý phương pháp cất rượu của Đường Xuân Minh, mà còn nhân cơ hội ngử mùi hương rượu làm ra, càng ngửi càng thơm, hắn đã có chút không kịp chờ đợi.

Hắn là lão đại phu, đối với dược liệu không thể quen thuộc hơn được, men rượu Đường Xuân Minh dùng để cất rượu, hắn có thể nhìn ra được không ít vị dược liệu từ bên trong, tuy nhiên cũng không phổ biến, cả men rượu gộp lại cũng phải đến mấy chục loại dược liệu, may mà cái người không hiểu y này có thể hoàn toàn nhớ được phương pháp phối chế này.

Hắn cũng không có hứng thú với phương pháp phối chế, chỉ hứng thú với rượu, dù sao hắn sẽ không rời chỗ này, dù cho tương lai Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi rời đi khẳng định hắn cũng đi theo, vì vậy rượu của hắn chắc chắn sẽ không ít a.

Trong hậu viện có đồ đạc do thợ mộc đánh, mà Lý Phong ngoại trừ chuyện ở sau núi còn muốn chuẩn bị một ít thứ cần cho kết hôn, sau khi biết lai lịch của Đường Xuân Minh hắn liền không muốn để hắn thêu hoa gì đó, liền ngay cả hỉ phục của hai người cũng đều trực tiếp đặt ở trong huyện, điều này làm cho Đường Xuân Minh cao hứng vô cùng, hắn cũng không muốn tự tay thêu hỉ phục đâu. Ngày này Lý Phong lại đi một chuyến đến huyện, muốn đêm hỉ phục của hai người cầm về.

Trương Tú đến tiền viện không thấy Đường Xuân Minh liền biết được hắn ở hậu viện, đi ra sau liền nhìn thấy Đường Xuân Minh đang ra khỏi phòng, trong không khí còn tràn ngập một mùi rượu, trước đó hắn đã biết ngày đó Đường Xuân Minh vẽ vẽ làm cái gì, trong lòng nghi hoặc Minh ca nhi thật là biết nhiều thứ trong lòng cũng có ước ao, càng hiểu được quyết định lúc trước cho hai đứa con đi học là đúng, trong tiềm thức của hắn những thứ Đường Xuân Minh biết đều là do đọc từ trong sách ra.

Nếu như Đường Xuân Minh biết trong lòng Trương Tú nghĩ gì nhất định phải cười hắn, ở thôn Bình Sơn người đọc sách cũng không chỉ có mình hắn, giống như Triệu lão tam cũng đã thi đậu tú tài, nhưng mà hắn nghĩ ra cách kiếm tiền sao?

“Thật là thơm.” Chờ đến khi Đường Xuân Minh đến gần Trương Tú liền khịt mũi nói.

“Nhanh thôi, sắp được rồi, đợi thêm một quãng thời gian là có thể thành rượu, đến lúc đó cùng lại đây nếm thử tay nghề của ta.” Trong lòng Đường Xuân Minh cũng vui vẻ, thay đổi thân thể nhưng mà ngón tay cũng không cảm thấy mới lạ, kinh nghiệm nhưỡng rượu trước đây cũng không có ném mất.

“Vậy ta liền mong chờ.”

Hai người vừa nói vừa cười đi đến tiền viện, đến phòng của Hà lão đón A Sâm, tiểu A Sâm ngã chổng vó lên trời ngủ đến say sưa, ăn được ngủ được, thật không biết giống ai, đương nhiên điều này cũng chỉ là tự Đường Xuân Minh cho là như vậy, đối với những người khác còn cần cân nhắc đến điều này hay sao? Giống nhất chính là người trước mắt đấy có được hay không.

Trong phòng Hà lão có hai cái giá sách mới được thợ mộc đánh xong, bây giờ trên giá đã để đầy sách, hầu hết là sách thuốc, nhưng mà cũng không thiếu mấy loại linh tinh, những loại này chính là thứ Đường Xuân Minh thích, từ sau khi thấy những quyển sách này thỉnh thoảng hắn liền đến lấy một quyển để giết thời gian, có thể thông qua những quyển sách này hiểu biết thế giới bên ngoài, đây là một thế giới không khác lắm so với cổ đại của Trái Đất.

Đổi một cái chăn khác, tiểu A Sâm bị đưa đến chuyển đi không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, Trương Tú nhìn liền cảm thấy yêu mến không thôi, hỏi, “A Lâm cùng hai tiểu tử kia đâu?” Bọn Nhị Mao tuổi còn nhỏ nên chỉ học có nửa ngày ở học đường, còn chiều đều được cho về nhà.

“Đến sau núi chơi với ngựa đi, mấy đứa nhỏ này đều chăm sóc ngựa con không tồi a.”Lúc ban đầu còn cho rằng ba đứa nhỏ không thể kiên trì được lâu, nào biết được còn tận tâm hơn Lý Phong chăm sóc Kinh Phong, hiện tại Đại Mao không ở đây, Nhị Mao cùng A Lâm hai người cũng có thể đem ngựa con dắt lên núi đi dạo, Đường Xuân Minh cũng để cho bọn nhỏ tùy ý, cũng không lo lắng an toàn trên đấy, hai đứa nhỏ hiện tại còn chưa cao bằng con ngựa đâu.

Trương Tú cũng cảm khái một lúc, nhắc một chuyện khác với Đường Xuân Minh, “Ngươi gặp Tôn ca nhi nhà Tiền gia kia? Sáng sớm ta đến sông giặt quần áo thấy có người hỏi ta, hỏi có phải quan hệ của ngươi và Tôn ca nhi không tồi không, ta còn không biết là chuyện gì a.” Lúc đó hắn cũng vô cùng nghi hoặc, không có nghe Minh ca nhi nhắc đến chuyện về Tôn ca nhi a, sao lại nói là có quan hệ tốt với Tôn ca nhi.

Đường Xuân Minh cũng nghi hoặc nháy nháy mắt, từ lúc nào hắn có quan hệ không tồi với ca nhi kia? Nếu như nói vài câu liền thành quan hệ không tồi, vậy cũng không đến Tôn ca nhi kia a, “Đây là một người nói hay tất cả những người trong thôn đều nói như vậy? Mấy ngày trước ta đến sau núi đưa cơm cho Lý Phong liền gặp phải, cũng chưa nói với hắn được mấy câu liền đi, sau đó liền không gặp lại nữa.”

Trương Tú càng thêm có tâm nhãn hơn Đường Xuân Minh, việc này thấy thế nào cũng đều có vấn đề, “Xem ra ca nhi này còn có tâm tư hơn Trương Hoa Lan trước đó, đại khái là sau khi gả tới nghe được chuyện của ngươi liền muốn mượn cơ hội làm quen với ngươi đi, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.”

Nếu như gặp ở những nơi khác còn có thể thông cảm được, nhưng mà lại gặp phải ở sau núi nhà Minh ca nhi, vậy thì chính là cố ý mà đến, cố gắng tìm cơ hội tiếp cận Minh ca nhi, hơn nữa tiểu tử nhà hắn cũng không phải là một đứa nhỏ ngoan ngoãn gì, nhưng mà trải qua mấy ngày người trong thôn ngoại trừ lấy chuyện lúc trước ra bàn tán thì cũng không ai nói cái gì không tốt nữa, có thể không giống như Trương Hoa Lan miệng tiện ra bên ngoài đắc tội người khác.

“Không thể nào?” Đường Xuân Minh mắt choáng váng, ý của Trương Tú là ca nhi này còn có thể tiếp tục chạy đến nhà bọn họ?

“Ta cũng chỉ là nói mò, có thể tốt hơn.” Trương Tú an ủi, cũng không phải ai cũng tình nguyện giao tiếp với loại người tâm nhãn như vậy, mấy ca nhi bọn họ quan hệ tốt thường xuyên nói chuyện với nhau còn không phải là mọi người đều nói chuyện trực tiếp thẳng thắng sao.

Cũng không biết là do Trương Tú miệng xui xẻo hay không, cũng không lâu lắm, sau khi tiểu A Sâm tỉnh lại Đường Xuân Minh đang cho hắn uống sữa, Trương Tú mở cửa viện dẫn theo hai người đi vào, khi Đường Xuân Minh ngẩng đầu nhìn người phía sau hắn, lập tức quay đầu nhìn về phía Trương Tú, cái miệng quạ đen nhà ngươi.

Trương Tú cũng không biết nên làm vẻ mặt gì,Vương Mạc dẫn người đến cũng có cảm giác như vậy, trong mắt vô cùng xoắn xuýt, kỳ thực không phải là do hắn đồng ý mang tới, thực sự là hắn không biết nên từ chối như thế nào.

“Cái kia, Tú ca nhi, Tôn ca nhi muốn tìm ngươi mượn mẫu thêu, thấy trong nhà ngươi không có ai,liền nghĩ ngươi ở nơi này.” Tuy rằng Vương Mạc đã từng rèn luyện ở trong huyện, nhưng trong lòng cũng không phải là người cong cong ngoặc ngoặc, người khác tìm cớ lại không quá phận, hắn căn bản là không từ chối được.

“Hóa ra là tìm ta a, sao không nói sớm, vừa hay, ta cũng phải đi về, cùng nhau đi thôi, nhà ta có nhiều mẫu lắm, ai nha, ngươi không biết hiện tại Minh ca nhi vô cùng bận rộn a, lại có hai đứa nhỏ phải trông, tay nghề thêu cũng bị giảm đi nhiều rồi, mẫu thêu ở chỗ hắn đều bị ta cầm về, đi thôi nào. Minh ca nhi, ngươi làm việc đi, ta liền mang bọn họ về nhà ta.” Nghe xong Vương Mạc giải thích Trương Tú liền thẳng thắng sảng khoái đồng ý, mặc kệ ca nhi này có phải đến vì hắn hay không, hiện tại vẫn nên để cho hắn xa Minh ca nhi một chút, bởi vậy liền đứng dậy trở về nhà.

“Vậy cũng vừa hay, nãy ta đi tới nhà ngươi thấy trong nhà của ngươi cũng không có ai cả.” Vương Mạc đang lo không có lý do mang người đi a.

“Đều đi thôi, có tên tiểu hỗn đản này, ta không rảnh bắt chuyện với ngươi được.” Đường Xuân Minh phất tay một cái, việc trong tay vừa mới ngừng, tiểu A Sâm liền hướng về phía hắn không ngừng kêu a a, hắn muốn uống sữa a, sao a mẫu lại không đút, Đường Xuân Minh vội vã quay đầu tiếp tục hầu hạ tiểu hỗn đản này.

“Xem đi, ta vẫn là mang bọn ngươi về nhà ta thôi, Tôn ca nhi cũng chưa đến nhà của ta bao giờ, vừa hay làm quen luôn.” Trương Tú cười nói.

“Xem ra là ta đến không phải lúc.” Tôn ca nhi rốt cuộc cũng nói một câu kéo kéo khăn trưng ra khuôn mặt tươi cười, chỉ đành đi theo bọn Trương Tú đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn cảnh sắc trong nhà, “Minh ca nhi không phải thêu áo cưới sao? Sao lại không có mẫu thêu vậy?”

Trương Tú vẫn lưu ý ca nhi này, thấy bộ dáng con mắt không ngừng chuyển động xung quanh không muốn rời đi của hắn, liền nói, “Còn không phải là Phong tiểu tử tiếc sao, thấy Minh ca nhi nhiều chuyện liền không nỡ để hắn thêu thùa làm hỏng con mắt, còn đến phường thêu của huyện định sẵn hỉ phục, ngày hôm nay vừa hay lên huyện lấy, trong thôn chúng ta cũng coi như là người đầu tiên đi, nói không chừng cũng bị bao nhiêu ca nhi ao ước a. Tôn ca nhi ngươi tuyệt đối từng nói ra bên ngoài, hiện nay đã không biết bao nhiêu ngươi nói Minh ca nhi, nếu như thêm chuyện này còn không biết như thế nào a.”

Khăn tay trong tay Tôn ca nhi lập tức bị xoắn lại, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như trước nói, “Thật vậy sao? Vậy cũng là khiến người ước ao, nhưng mà áo cưới ta vẫn cảm thấy tự mình thêu mới tốt.”

“Hắn còn một đứa nhỏ còn bú sữa làm gì có thời gian mà làm, ngươi cũng đừng hâm mộ hắn, Tôn ca nhi ngươi cũng không kém, đều nói đương gia nhà ngươi là một hán tử yêu thương ca nhi, vì lấy được ngươi còn ra không ít sính lễ, lần này vào thôn chúng ta cũng coi như là hơn một cái đầu…” Tiếng nói càng ngày càng xa, Đường Xuân Minh căn bản không thèm quan tâm bọn họ nói cái gì, đem người tiễn đi là được, hắn thiếu kiên nhẫn giao thiếp với loại ca nhi đều cất giấu tâm tư trong mắt này.

“May mà tiểu hỗn đản ngươi còn có chỗ hữu ích, nhân dịp ca ca ngươi không ở, ta phải nhanh chóng kêu vài tiếng tiểu hỗn đản, ngươi nói xem có đúng không.” Đường Xuân Minh vừa nói vừa không ngừng động tác trong tay, chậm nửa nhịp liền bị tiểu tử này kêu ca.

“Ha ha, ta có thể nghe được, ngươi là giả vờ ngoan ngoãn trước mặt A Lâm.” Hà lão đi vào, người mới đến hắn cũng không xuất hiện, chỉ xa xa liếc mắt một cái liền biết được hạng người gì, cho nên không tình nguyện lộ diện chào hỏi.

&&&

A Sâm uống no sữa liền không chịu ngủ nữa, hai con mắt nhìn chằm chằm ra ngoài, ý tứ hết sức rõ ràng, muốn để người ta ôm nó ra ngoài chơi, Hà lão vui cười hớn hở ôm nó ra ngoài. Giữa ở với a mẫu cùng ra ngoài chơi, tiểu A Sâm rất không có nguyên tắc bỏ qua a mẫu.

Trời còn chưa tối Lý Phong đã đánh xe ngựa về, trên xe ngựa là một đống lớn đồ vật, nhưng mà chờ đến khi Đường Xuân Minh giặt sạch đống tã của tiểu hỗn đản, nhìn thấy A Lâm Nhị Mao cũng đã trở về, nhưng mà Đường Xuân Minh vừa nhìn thấy liền tức giận đầy mình, nhìn con trai cùng ngựa nhỏ cả người đều chật vật, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đây là bị ai bắt nạt?”

Con mắt A Lâm vừa hồng vừa thũng, quần áo trên người lúc ra ngoài vẫn sạch sẽ, nhưng mà hiện tại đều dính bùn cùng tro bụi, không chỉ có nó như vậy, ngay cả con ngựa choai choai Đạp Vân này, vốn một mảnh trắng như tuyết, hiện tại trên người dính đầy bùn cùng cỏ, rõ ràng là bị người khác ném bùn, cái này sao được, Đường Xuân Minh bảo vệ con như mạng sống lập tức muốn xông ra ngoài chuẩn bị trả thù cho con trai.

“A Mẫu, người xấu, đánh hắn!” Tuy rằng con mắt của A Lâm còn sưng đỏ, nhưng mà có thể thấy được lần này không chịu thua kém không có rơi nước mắt trước mặt a mẫu, bởi vì bị người xấu bắt nạt, hắn cũng bắt nạt trở lại, vừa nói vừa vẫy vẫy tay nhỏ.

Đường Xuân Minh lúc này mới nhìn thấy trên tay nó còn cầm một càng liễu, vừa tức giận tố cáo với a mẫu vừa vung vung tay khiến cành kiễu kia bay ra ngoài, Đường Xuân Minh lúc này mới nhìn về phía Nhị Mao cùng Lý Phong cùng trở về, xem tình huống này là do Lý Phong mang hai đứa nhỏ về.

Nhị Mao cúi đầu không nói lời nào, việc này chỉ có Lý Phong mới có thể giải thích rõ ràng được, Hà lão ôm tiểu A Sâm đứng bàng quan ở bên cạnh, xem tình huống này có vẻ như không đơn thuần là chỉ bị bắt nạt như vậy, thật giống như hai đứa nhỏ đã tự mình báo thù cho mình. Nhị Mao tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng mà đã theo Lý Phong học võ nửa năm, thân thủ không thể so với những đứa lớn, nhưng mà trong đám cùng tuổi tin rằng không ai có thể bắt nạt nó.

Việc này nhìn cũng kỳ quái, tuy rằng Hà lão đến thôn này tương đối muộn, nhưng hiện tại tại địa vị của Minh ca nhi cùng Phong tiểu tử ở trong thôn, không ai lại làm ra chuyện đắc tội với bọn họ, lúc trước Minh ca nhi có nhắc đến danh sách đen đã dọa sợ không ít người, cũng bớt đi không ít chuyện phiền phức.

Lý Phong đem xe ngựa dừng trước sân, bỏ dây buộc khỏi Kinh Phong liền để cho nó đi lại tự do trong sân, lúc này mới đến bên người Minh ca nhi đang tức giận dở khóc dở cười giải thích cho hắn nghe, “Khi ta trở về nhìn thấy dưới chân núi mấy đứa nhỏ đang nháo loạn tùng phèo, đi tới mới biết được, ban đầu là đứa nhỏ khác muốn chơi cùng Đạp Vân, Nhị Mao không chịu cho, đứa bé kia lòng dạ cũng lớn, nắm một nắm bùn, ném lên thân Đạp Vân, A Lâm cùng Nhị Mao cùng nhau chống lại đứa nhỏ kia, ngươi yên tâm, lần này A Lâm biết phản kích, Nhị Mao cũng bảo vệ nó rất tốt.”

“Là con nhà ai vậy a,” lông mày Đường Xuân Minh dựng đứng, “Không cho nó chơi cùng Đạp Vân liền ném bùn về Đạp Vân cùng mấy đứa nhỏ khác? Nhị Mao cũng không phải vô duyên vô cớ không cho đứa nhỏ khác chơi cùng Đạp Vân a.” A Lâm cũng không phải đứa hay tức giận, sau khi có ngựa nhỏ thường thường chơi ở chân núi, địa vị của A Lâm trong đám nhỏ ở trong thôn được nâng lên nhanh chóng, Đường Xuân Minh cũng cổ vũ hắn chơi đùa cùng những đứa nhỏ khác.

“Hỏi tiểu tử này nó còn nhất quyết không chịu nói, “ Lý Phong chỉ chỉ về phía Nhị Mao đang cúi đầu đứng đó, “Nhưng mà đứa nhỏ kia ta nhìn thấy lạ, không giống như những đứa cùng chơi đùa trước kia.”

Đường Xuân Minh nghe việc này trước tiên là do Nhị Mao gây nên, bởi vậy muốn nghe Nhị Mao giải thích một chút, vẫy vẫy tay gọi Nhị Mao, Nhị Mao đối với người khác quật cường nhưng với Minh a sao vẫn là nghe lời, cầm lấy tay A Lâm đến trước mặt Minh a sao cáo trạng, “Là tiểu tử xấu xa kia, ngày đó không cho chúng ta ăn hoa quả, ta cũng không chơi cùng hắn.”

Lý Phong trước đó đã nghi ngờ thân phận của tiểu tử kia, bây giờ lại nghe Nhị Mao nói chuyện liền rõ ràng, thật là một tiểu tử thù dai. Đường Xuân Minh nghe xong sắc mặt cũng không tốt, hỏi, “Là tiểu tử mới nhà Tiền gia? Các ngươi không chơi cùng nó nó liền vứt bùn?”

“Chính là nó, nó còn bắt nạt A Lâm cùng Tiểu Vân, nó là tên bại hoại!” Nhị Mao vung vung quả đấm nhỏ, trên người hắn cũng chật vật, không tốt hơn A Lâm là bao, thậm chí còn bết bát hơn, có lẽ cũng bởi vì phải che chở A Lâm đi.

“A Mẫu, không phải Nhị Mao ca sai, là nó xấu, đánh nó.” A Lâm nói theo, A Mẫu nói với nó bị bắt nạt thì phải đánh trả, nó còn nhớ rõ lần trước bị đường ca bắt nạt a mẫu liền đánh đường ca, a mẫu lợi hại nhất, A Lâm cũng không thể sợ sệt.

Thấy A Lâm mắt đỏ lên nghiêm túc vẫy vẫy nắm đấm nhỏ, Đường Xuân Minh nhất thời hết tức giận, không để ý trên người A Lâm đầy bùn đất, ôm lấy nó nói, “Được, không phải Nhị Mao cùng A Lâm sai, bị người xấu bắt nạt chúng ta liền bắt nạt trở lại.”

“Đúng, con muốn cùng Phong thúc thúc luyện võ thật giỏi, xem sau này hắn còn dám bắt nạt A lâm cùng Tiểu Vân hay không.” Nhị Mao cũng hăng lên, vốn cho là đánh nhau sẽ bị cha cùng a mẫu mắng, nhưng mà hiện tại Minh a sao đứng ở bên nó, nó cũng không sợ, đồng thời càng hưng chí hơn, quyết tâm muốn học võ cho bằng được.

Lý Phong lại đây vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, cười nói: “Tốt, vậy sau này Phong thúc thúc sẽ nghiêm khắc với ngươi hơn một chút, tiểu tử ngươi cũng không được lười biếng kêu khổ, được rồi, ta dẫn bọn nó đi tẩy rửa chút, trên người Đạp Vân cũng phải tẩy rửa sạch sẽ.” Trước đó bên ngoài nghe được bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói hơn nữa bây giờ nghe được giải thích của hai đứa, ấn tượng của hắn với tiểu tử mới đến cũng không tốt lắm, không chơi cùng liền không chơi cùng, nhưng mà tính tình như vậy lại hiếm thấy, nhưng mà bọn nhỏ đã đánh trả lại nên hắn cũng không tiện mang bọn chúng đến nhà tính sổ.

“Chờ đã, không cần vội đi thu thập.” Đường Xuân Minh lên tiếng ngăn lại, Hà lão cũng kỳ quái nhìn về phía Đường Xuân Minh, đây là muốn làm gì?

“Chờ một chút đã, ngươi nói xem Tiền Đắc Phúc này là dạng người nào? Đứa bé kia bị bắt nạt nhất định sẽ trở về tố cáo đi, Tiền Đắc Phúc có thể tìm tới cửa hay không? Hừ, trước tiên ta cần phải giữ lại chứng cớ đã.” Đối với chuyện đánh nhau giữa đám trẻ con này Đường Xuân Minh càng hiểu rõ hơn Lý Phong, trước đây ở nông thôn hắn cũng có những đứa trẻ nghịch ngợm, có đứa bị bắt nạt liền trở về nhà tìm gia gia tố cáo, đương nhiên việc này hắn cũng đã từng làm, lần trước không phải là hắn đứng ra đánh tên tiểu tử Triệu Đống kia kia sao, nhưng mà tình huống có chút không giống, A Lâm mới lớn được bao nhiêu, toàn bộ lấy lớn ép nhỏ hắn có thể nhìn con hắn chịu thiệt hay sao?

“Chuyện này…” Lý Phong cũng không dám khẳng định, sau khi tiếp xúc cùng Tiền Đắc Phúc, hắn không thích người này chút nào, không đoán nổi hắn sẽ làm như thế nào, ánh mắt nhìn hai đứa nhỏ cũng có chút khó khăn.

Nhưng mà không để hắn làm khó dễ quá lâu, Tiền Đắc Phúc quả nhiên mang theo một tiểu tử tìm tới cửa, vừa vặn Tôn ca nhi tới nhà Trương Tú cũng đi ra, liền nhìn thấy đương gia mang theo con trai của hắn tìm đến nhà Đường Xuân Minh, trên mặt con trai của hắn bị bầm tím, dùng ngón tay chỉ vào nhà Trương Tú cùng nhà Đường Xuân Minh tức giận nói: “Thúc, chính nhà bọn họ đánh ta thành như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.