Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 96: Chương 96: Phiên ngoại 1




Chẳng ai nghĩ tới, Uy Vũ tướng quân được triều đình mới phong chức cho lại làm lễ lớn như vậy để đón tiếp con trai mới ra đời của hắn.

Sau đó người ở chỗ này mỗi khi nhắc đến việc này liền cười to không ngớt, Lý Phong còn có vẻ mặt như vậy. Lúc đó ba tiểu tử bị Lý Phong đột nhiên xuất hiện làm kinh ngạc nhảy ra sau một cái, sau đó vội vã kéo hắn chạy về phía gian nhà, vừa chạy vừa báo cho hắn, “Ca sao đang sinh con a, vừa mới sinh một đứa, còn một đứa chưa thấy ra a!”

“Con… Con ta?! Hai… Hai đứa?!” Ai tới nói cho hắn, một đường không ngừng không nghỉ chạy về, nhưng lại nhìn thấy tình cảnh ca nhi hắn mong nhớ ngày đêm sinh con, tại sao không ai nói cho hắn biết Minh ca nhi mang thai lại còn có hai đứa? Bằng không hắn sẽ ngay cả tiệc mừng cũng đều không có tâm tư tham gia trực tiếp chạy về rồi.

Rốt cục cũng tiêu hóa tin mừng cực lớn này, Lý Phong không chút suy nghĩ hướng về phía gian nhà gào lên, “Minh ca nhi, ta là A Phong, ta đã trở về, ngươi không cần phải sợ a…”, hắn sao quên được tình cảnh lần trước sinh con cùng lai lịch của Đường Xuân Minh.

Hắn xuất hiện quá quá bất ngờ, vì vậy ngoài phòng cũng không ai có thể ngăn được hắn, cứ để hắn thoải mái mà xông vào.

Đường Xuân Minh nghe được tiếng la liền mê man, sau đó phản ứng lại liền mắng: “Tên khốn khiếp nhà ngươi còn biết trở về a, ta còn tưởng rằng ngươi ở kinh thành bên vui đến quên cả trời đất không muốn trở về đây nữa…”

Mắng người cũng là vô cùng tức giận, bởi vì khí lực mắng người này mà đứa bé thứ hai liền đi ra, ngay ở trước mặt Lý Phong oa oa khóc nỉ non.

“Phốc!” Trong sân, mọi người còn đứng ngẩn ngơ ở chỗ đó, còn chưa tỉnh lại từ một màn bất ngờ này, sau đó nghe được tiếng bật cười từ đằng sau, xoay người lại nhìn, trong sân không biết lúc nào đã có một hán tử xa lạ đứng đó, cũng phong trần mệt mỏi.

Nhìn thấy một sân người rốt cục nhìn vào mình, người đến chắp tay sung sướng nói: “Tại hạ là Diêu Linh bằng hữu của Lý Phong, trở về cùng Lý Phong, Lý Phong cũng không biết phu lang nhà mình đang sinh con cho hắn a, hahah…” Biết Lý Phong thời gian dài như vậy, chưa từng thấy một mặt như vậy của Lý Phong, nhìn hắn thất thố như vậy cũng khó trách hắn không muốn ở kinh thành mà vội vã trở về, nhưng mà kinh hỉ lần này thực sự là khiến người vừa mừng vừa sợ a.

Người đến phong trần mệt mỏi, nhưng lời nói lại vô cùng hiền hòa, khiến mọi người trong sân thở phào nhẹ nhõm cũng nở nụ cười mời hắn vào trong, Lý Chính đương nhiên đem hắn dẫn đến chỗ bên người Hà lão, nghĩ đến bằng hữu của A Phong Hà lão hẳn sẽ biết một ít. Quả nhiên, Hà lão thấy người đến liền cười ha ha bắt chuyện với hắn, vị Diêu Linh công tử này cũng vô cùng quen thuộc mà chào Hà lão, trong lời nói còn có ý nói đến chuyện cười của Lý Phong.

Sản ma ma rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng báo tin mừng, Đường Xuân Minh sinh được một tiểu tử một tiểu ca nhi, tiếng khóc ban đầu vang dội đến mức khiến Lý Phong ngã ngồi xuống đất không phải là tiểu tử mà chính là tiểu ca nhi, khi hai đứa nhỏ được thu thập sạch sẽ ôm ra khỏi phòng cũng đã khóc mệt nên đang ngủ, sản ma ma chỉ cho mọi người biết đứa nào là tiểu ca nhi, đứa nào là tiểu tử, còn nói tiểu ca nhi còn ầm ĩ hơn tiểu tử, tiểu tử vô cùng yên tĩnh.

Lý Phong cũng rốt cục cũng đi ra, nhìn hai đứa nhỏ một trái một phải cũng không biết nên nói gì cho phải, hiện tại còn đang chìm trong kinh hãi cùng đại hỉ, còn không tin được mắt cùng tai của mình, hắn đi ra ngoài đánh giặc, Minh ca nhi lại sinh cho hắn hai đứa nhỏ, ca nhi tiểu tử đều đủ hết. Lau mặt, thầm nghĩ: A Lâm cùng A Sâm đâu? Nhanh gọi bọn nó về xem hai đệ đệ, cũng không biết A Sâm còn nhớ mặt cha nó không, ta phải nhanh chóng tắm rửa chút, trên người đều là tro bụi, vừa nãy Minh ca nhi ở bên trong cũng không dám lại gần, chỉ cách một khoảng nói mấy câu, nhìn hắn ngủ mới ra ngoài.

“Ha ha, chúng ta trở về, nghe động tĩnh còn tưởng rằng có ai đến đây, không nghĩ tới A Phong ngươi lại trùng hợp như vậy.” Trương Trường Minh cùng ca nhi nhà mình trong tay ôm A Sâm đi vào, bọn họ ở trong nhà Trương Tú dễ dàng chú ý đến động tĩnh bên ngoài hơn chỗ đang căng thẳng này, liền đoán người có người đến lại nghe được tiếng trẻ con khóc liền vội vàng mang hai đứa nhỏ đến.

Lý Phong trở vào nhà nhanh chóng tẩy rửa rồi đổi một thân quần áo sạch sẽ ra ngoài,nhìn thấy hai đứa nhỏ cũng vô cùng cảm khái, hiện tại… Hắn thành cha của bốn đứa nhỏ, một đời này… Vô cùng viên mãn rồi!

“Cha!” A Lâm mặc dù giữa đường nhận cha, nhưng tình cảm với Lý Phong vô cùng sâu sắc, thường xuyên nhớ cha, nhìn thấy cha đột nhiên trở về liền vô cùng vui mừng kêu lên.

“Ca, đây là cha chúng ta sao? Sao cha lại có râu mép?” A Sâm nghi ngờ nhìn hán tử một chút cũng không đẹp trai này, sao không giống như cha đẹp trai như trong ấn tượng của nó chút nào.

“Ha ha…” Trong sân liền có tiếng cười lớn, còn không phải là vừa mới chạy về còn chưa kịp cạo sao.

A Lâm vốn nắm tay đệ đệ hướng về phía cha đi đến, nghe đươc lời của đệ đệ liền dừng lại nghiêm túc giải thích với đệ đệ, “Đây chính là cha của chúng ta, còn râu mép… Khẳng định là cha vội vàng chạy về xem a mẫu nên không kịp cạo, đúng không cha?”

“Đúng, A Lâm thật thông minh.” Lý Phong bị con trai nghi ngờ khiến cho tâm hồn bị tổn thương lập tức được một đứa con khác chữa trị, tiến lên ôm lấy tiểu hỗn tử A Sâm một cái, còn dám nghi ngờ cha nó, cố ý dùng râu cọ cọ vào mặt nó, “Nói, ta có phải là cha không? Còn nhận ra cha không?”

“A —— không muốn, người là cha con ——” A Sâm kêu lên như quỷ kêu, nhưng mà ai cũng có thể nhìn thấy được nó chơi vô cùng vui vẻ, trong chốc lát, Lý Phong lại dùng một cánh tay khác ôm A Lâm lên, ban đầu A Lâm còn có chút gò bó, cảm giác mình đã là người lớn không nên để cha ôm, nhưng là rất nhanh liền cùng A Sâm chơi đùa, cảm giác xa lạ do rời nhà một năm rất nhanh liền biến mất, từng đứa từng đứa kêu “Cha” vô cùng vui vẻ, đặc biệt là A Sâm, chơi đùa với râu mép của cha.

Vương Anh ôm tiểu ca nhi mới sinh trong lồng ngực, thấy cảnh này liền nở nụ cười, ca tế về không chăm sóc đến hai đứa nhỏ của mình trước mà là tăng cường tình cảm với A Lâm A Sâm, hắn không cần lo lắng sau này A Phong sẽ thiên vị hai đứa nhỏ sau này.

Mọi người thấy Lý Phong về liền không cần lo lắng trong nhà không có ai chăm sóc, liền dần dần rời đi, để người nhà bọn họ đoàn tụ.

Lý Chính mang Trầm phu lang cùng hai tiểu tử nhà mình rời đi trước tiên, trước khi rời đi còn muốn gọi Lý Phong muốn nói cái gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn thôi, chờ mấy ngày liền biết, khi đó càng thêm kinh hỉ đi. Ngày hôm nay mình đạt được niềm vui bất ngờ như vậy, cũng nên để bọn họ nếm thử tư vị này.

A Lâm A Sâm cùng cha nháo loạn một hồi liền nhớ đến hai tiểu đệ đệ, rời đi ôm ấp của cha, lúc này Lý Phong mới rảnh rỗi ngắm cẩn thận hai đứa bé còn nhỏ hơn, hai bất ngờ kinh hỉ, trực tiếp mỗi tay ôm một đứa, vì đã quen ôm A Sâm, cũng không giống như trước không dám ôm trẻ mới sinh nữa. A Lâm vô cùng biết điều, đứng bên cạnh vui sướng hài lòng nhìn hai tiểu đệ đệ, A Sâm liền trực tiếp dùng ngón tay chạm chạm khuôn mặt hai tiểu đệ đệ, nói, “Sao bọn đệ đệ đều ngủ, một chút cũng không chịu chơi cùng ca ca?”

“Đại đệ ngươi cẩn thận một chút, đừng làm đau tiểu đệ.” A Lâm vội càng kéo tay A Sâm, tên gọi cũng thay đổi, từ đây, nó có đại đệ, còn có hai tiểu đệ, nó nhất định sẽ giúp đỡ a mẫu chăm nom tất cả đệ đệ thật tốt.

Diêu Linh về cùng Lý Phong cũng biết chuyện này liền tiến lại xem trẻ con, nhìn thấy ngạc nhiên, “A Phong, hai đứa nhỏ này gọi là gì?”

Tên? Lý Phong lúc này mới nhớ ra hai đứa nhỏ vẫn chưa có tên đâu. trước đó hắn không hề có chút tin tức nào, làm gì nghĩ đến tên của con, không khỏi nhìn về Hà lão cũng Vương Anh, lại nhìn hai đứa nhỏ, nói: “Trước kia Minh ca nhi có nói đùa, nói sau A Lâm A Sâm còn thiếu một A Mộc, nhưng…”

Nhưng hiện tại có hai đứa nhỏ, muốn gọi thế nào a?

“A Mộc?” Miệng Diêu Linh giật giật, gia đình nhà này đều liên quan đến gỗ sao.

Hà lão vung vung tay nói: “Không cần nhìn ta, cái này là chuyện của người cha, chính ngươi từ từ suy nghĩ là được.” Đối với danh tự A Mộc này, hắn cũng không thể ra sức, hơn nữa đoán được danh tự A Mộc này chắc chắn phải rơi vào một trong hai đứa nhỏ, vì sao? Vừa nhìn liền biết Phong tiểu tử này nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Minh ca nhi.

Lý Phong khó xử, nhìn hai đứa nhỏ trên tay, tiểu ca nhi sinh ra còn nặng hơn tiểu tử một chút, nếu không chờ Minh ca nhi tỉnh lại liền hỏi hắn đi. Thời gian dài như vậy Minh ca nhi khẳng định đã nghĩ tới, nghĩ như vậy liền đem hai đứa nhỏ giao cho Vương Anh, vừa mới sinh ra vẫn không nên ôm ra ngoài tránh trúng gió, bên ngoài nhiệt độ không thấp.

&&&

Đối với Diêu Linh đi theo cùng mình, Lý Phong cũng không giới thiệu với người trong thôn, nhưng mọi người cũng đều rõ ràng trong, đây nhất định là một công tử đại gia, phong độ khí thế kia rõ ràng không giống như Dư Mộ trước đây đã tới.

Đường Xuân Minh đương nhiên biết người này, A Phong lên chiến trường cũng có nguyên nhân vì người này, A Phong có thành tựu ngày hôm nay ngoại trừ nhờ Hà lão thì chính là người này, vì vậy cách cửa sổ cảm ơn hắn.

“Đường phu lang khách khí, ta cũng chỉ là giúp đỡ ban đầu, thành tựu của A Phong đều là do tự thân cố gắng, huống hồ hắn cũng trợ giúp ta rất nhiều, một lời cảm ơn cũng nói không hế, bây giờ ta xem A Phong như đệ đệ, không bằng gọi Đường phu lang một tiếng đệ sao đi.” Trong lòng Diêu Linh không phải là không hiếu kỳ với vị Đường phu lang này, đặc biệt thời gian sinh con trước đó trung khí mười phần chửi bậy thực sự là khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, đối ngược hoàn toàn với giọng nói ôn hòa thái độ hào phóng hiện tại, nói vậy cũng là người thú vị, cũng không giống ca nhi nhà nông như trong tưởng tượng.

“Vậy ta cùng A Phong liền trèo cao, Diêu đại ca, ” Đường Xuân Minh bên trong con ngươi khẽ chuyển, có tiện nghi không lấy là đứa ngốc, mọi người đều như vậy trước tiên khéo léo khách khí từ chối, trước tiên kéo quan hệ làm chỗ dựa đã, “Trong nhà tùm la tùm lum, Diêu đại ca đừng ghét bỏ, có nhu cầu gì cứ việc nói cùng A Phong.”

“Được, đệ sao, ta sẽ không khách khí cùng A Phong.” Diêu Linh cười cợt.

Đảo mắt song thai đã đến lễ tắm ba ngày, lần này, còn náo nhiệt hơn lần A Sâm tắm ba ngày nhiều lắm, khi đó dù sao cũng đang trong hiếu kỳ nên không thể trắng trợn đãi khách, chỉ mời những nhà quen biết qua náo nhiệt một chút.

Ngày hôm đó, ngay từ sáng sớm khách đã không ngừng tới cửa, không có lúc ngừng lại.

Đối với người trong thôn mà nói, Lý Phong và Đường Xuân Minh chính là đại kim chủ của bọn họ, dù là hoa màu hay là xưởng rượu đều không thể tách khỏi hai người này, đặc biệt là Lý Phong lên chiến trường đánh một vòng mà khi trở về không bị thương chút nào, người trong thôn đều biết đó là đánh thắng trận, tuy không biết Lý Phong có được thăng quan tiến chức hay không, nhưng nhà dù sao cũng sẽ không kém, đương nhiên là muốn tạo quan hệ với phu phu bọn họ.

Dù là tự giác hay không, đều ý thức được phu phu Lý Phong cùng Đường Xuân Minh không phải là nhân vật nhỏ, ngay cả Vương Xuân Hoa nhảy nhót thoải mái ở Triệu gia, bây giờ dù hắn có gian to hơn nữa cũng không dám đến trước mặt Đường Xuân Minh gây chuyện, hắn hận không thể để cho Đường Xuân Minh không nhớ đến ra được người như hắn. Nhà Lý Hạ Căn càng không cần Lý Phong đứng ra, người của Lý gia đều tự giác ngăn chặn động tác của bọn họ, đã sớm ra nghiêm lệnh với bọn họ, nếu như bọn họ dám làm gì nữa thì trục xuất khỏi gia tộc, vì vậy dù cho bọn họ không cam lòng cũng chỉ đành thu tay lại, bây giờ người của Lý gia ai cũng chướng mắt bọn họ.

“Đằng lão bản, Tề chưởng quỹ, Trần chưởng quỹ, các ngươi đều đến rồi, mau mau mời vào!”

Đằng Dục đến thấy Lý Phong còn kinh ngạc một chút, cho rằng người này vẫn còn đang ở kinh thành a, không nghĩ tới lại chạy về nhanh như vậy, nhìn thấy Lý Phong vô cùng nhiệt tình, hắn biết được Lý Phong lập công lớn, phía trên còn ban cho hai chữ “Uy Vũ”.

“Dung đương gia, ngày hôm nay khách đến nhiều, không thể chiêu đãi chu toàn, vẫn mong bỏ qua cho!”

“Làm gì, ngươi đi đón những khách khác đi, ta đi gặp Minh ca nhi.” Sau khi Dung Nguyệt đến liền đem người bỏ lại, trực tiếp đến chỗ phòng Đường Xuân Minh, những người bên ngoài đến làm khách đều là hán tử, hắn cũng không tiện ở đấy, nhìn thấy hai đứa nhỏ càng cảm thấy đáng yêu, Đường Xuân Minh trực tiếp trêu ghẹo bảo hắn sinh một đứa đi.

“Đó là Huyện thái gia đi, A Phong, Huyện thái gia đến rồi, đang hướng về bên này.” Trương Trường Minh đang đứng ở cửa đón khách nhìn thấy vậy liền nhanh chóng gọi, quan phụ mẫu đến đương nhiên không giống như người bình thường.

Vậy mà chờ khi Lý Phong đi ra, Huyện thái gia này liền vội vàng tiến lên hành lễ với Lý Phong, nào dám để Lý Phong tự mình ra đón hắn, thận phận địa vị ngày hôm nay đều khác biệt vô cùng lớn, vị này rất được bệ hạ coi trọng a.

“Sử đại nhân khỏi khách khí, Lý Phong vẫn là hán tử nông thôn, chỗ này không cần làm mấy hư lễ kia.” Lý Phong khách khí nói.

“Được rồi, Lý tướng quân, Sử mỗ liền tuân theo, kính xin Lý tướng quân mau mau chuẩn bị tiếp thánh chỉ, ta đến trước để thông báo Lý tướng quân một tiếng.” Huyện thái gia nào dám thật sự không khách khí, nhưng mà ngoài miệng vẫn đáp ứng, vị này ở trong kinh chính là Uy Vũ tướng quân, sau đó bệ hạ lại cho thánh chỉ đến chỗ này, chính là người không biết tình hình cũng đoán được vì này đã lọt vào mắt xanh của bệ hạ.

Việc này Lý Phong cũng rõ ràng, sau khi sắp xếp cho Huyện thái gia xong liền vào phòng Đưỡng Xuân Minh nói cho hắn một chút, hắn đã sớm nói với Đường Xuân Minh, thánh chỉ trong kinh đến, thứ nhất là phong Minh ca nhi thành Cáo mệnh, thứ hai là tăng chỗ dựa cho bọn họ, rượu Đường Ký của thôn Bình Sơn chính là cống tửu đích thân hoàng thượng điểm danh, cái này là do Lý Phong không làm quan tận triều đình nên hoàng đế cố ý ban thưởng cho hắn, đương nhiên trong đó không thiếu công lao của chính bản thân nó, rượu Đưởng Ký thực sự chất lượng vô cùng tốt, tiệc mừng trong kinh thành trước đó cũng dùng rượu Đường Ký, danh tiếng của rượu này đã thực sự nổi tiếng trong kinh thành.

Lúc hắn rời kinh, người đến đây ban thánh chỉ cũng đi, nhưng mà hắn cùng Diêu tướng quân đi một đường không dừng lại, người phía sau phải từ từ chạy, đương nhiên là đến sau rồi.

“A? Đến rồi sao? Cần ta chuẩn bị gì không?” Đường Xuân Minh nói giỡn với Dung Nguyệt, còn nói là Triệu vương có gửi lễ vật đến cho hai đứa nhỏ, nghe Lý Phong nói như vậy có chút sốt sắng, hắn dù thế nào cũng sẽ không thể nghĩ được sẽ có ngày này, hơn nữa cáo mệnh cũng kém xa thành công của Đường Ký bởi vì dù sao cũng là lợi ích thực tế, A Phong nói với hắn, trừ khi có chiến tranh, bằng không hắn không cần phải vào kinh thành nhận mệnh, chỉ cần ở thôn Bình Sơn, vì vậy cáo mệnh có lợi ích gì chứ? Hắn không cần đi giao tiếp với mấy người quan to quyền quý.

“Không cần lo lắng, tình huống của ngươi bây giờ đặc thù, chỉ cần dập đầu hành lễ với bệ hạ liền được, nhưng mà, phúc khí của ngươi thật tốt, thời gian này cũng thật đúng lúc.” Dung Nguyệt nói, hắn nghe được Lý Phong chạy về đúng hôm sinh con, còn bị dọa giật mình, ngay cả giết địch trên chiến trường cũng không đổi sắc, nhưng lúc đó đứng cũng không vững.

“Vậy thì tốt, không cần đi ra gặp người là được.” Đường Xuân Minh sờ sờ mặt của mình, hiện tại thật sự không có cách gặp người, trên người còn có một vị chua.

Thánh chỉ không chỉ có quan hệ đến Đường Xuân Minh, còn quan hệ đến xưởng rượu trong thôn, vì vậy Lý Phong mời Lý Chính cùng các tộc lão trong thôn đến, Lý Chính vốn ở trong phòng nói chuyện uống trà với Hà lão, nghe nói vậy liền rơi cả chén trà trong tay xuống, nước trà chảy đầy bàn.

Tay Lý Chính đều run lên, âm thanh cũng run lên, không dám tin tưởng hỏi: “Đây là thật sự? Thật sự ban thánh chỉ đến thôn ta?”

Các tộc lão khác cũng không tốt hơn hắn chút nào, kích động đến con mắt đều muốn lòi ra, bọn họ đời đời kiếp kiếp nào có được phong quanh như vậy.

“Thánh chỉ đến —— ”

“… Phong Lý Đường thị tứ phẩm cáo mệnh —— ”

“… Phong nhưỡng tửu Đường ký là cống tửu Đường ký cống tử —— ”

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —— ”

“Chư vị xin đứng lên, bệ hạ còn ban thưởng chữ tự tay người viết, chư vị không nên trì hoãn, nhanh chóng nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.