Trần Vệ nói xong thì chạy mất dép, sau khi ra khỏi cổng trường mới thở ra một hơi, sau đó muốn khóc thét, trong túi chỉ còn có 50 nghìn, cũng không biết phải làm Sao, chắc phải về ăn mì gói rồi.
Cậu cũng không lo Nam phản diện bị đuổi học, đằng nào thì người ta cũng là nhân vật chính, không đuổi được đâu, bây giờ cậu đang lo làm sao để về nhà đây, Trần Vệ nhét tiền vào túi, đi bộ về nhà.
Trong hành lang lúc này Trần Việt lại kinh ngạc không thôi, tay vẫn cầm tiền Trần Vệ đưa, độ ấm trên tay nhỏ cũng mới rời đi, có chút khó nói, đáy lòng giống như hồ nước lạnh băng lâu nay giống như bị ai đó ném đá xuống làm mặt nước gợn sóng. . Truyện Hài Hước
Trừ mẹ ra, chưa có ai đối xử tốt với hắn cả...
Trần Việt hơi giương môi, sau đó nhét tiền vào túi, xoay lưng trở về kí túc xá.
Quả nhiên theo lời Trần Vệ nói, nhà trường không dám đuổi học Nam phản diện, chuyện cũng vô cớ bị lắng xuống, chỉ có Trần Vệ là thảm muốn xĩu.
Bình thường hay ăn mì, cậu lại thích ăn mì tương cay, bây giờ thì ngồi ăn mì giá 3 nghìn, cậu nuốt không vào.
Quanh năm suốt tháng đều có mì làm bạn, ăn sắp ngán đến nơi rồi, Trần Vệ úp một tô mì, sau đó ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ nhâm nhi từng cọng.
Cậu có một thói quen xấu, mỗi lần ăn đều mở youtube xem hoạt hình, xem phim này nọ, bây giờ chỉ có chiếc điện thoại phím trên tay, cũng thảm quá đi...
Trần Vệ ngậm đắng nuốt cay ngồ ngây ngốc nhai mì, vị vẫn quen thuộc như vậy, đột nhiên nhớ tới bạn bè công việc ở thế giới thực, mắt bỗng dưng đỏ hoe, chực trào sắp khóc.
Không biết cậu có thể trở lại thế giới thực được hay không nữa.... nhưng mà thôi... dù sao ở đâu cũng vậy, dù ở chỗ nào thì cậu cũng không có người thân.
Kìm nén bùi ngùi, Trần Vệ cố nhai cho hết gói mì, sau đó đem bát đi rửa, vừa mới tráng sạch xà phòng úp lên kệ bếp thì điện thoại đổ chuông.
Trần Vệ lau lau tay, nhanh chóng chạy ra xem, có vẻ như cậu đã thích ứng được với hoàn cảnh rồi, trên điện thoại để tên là anh Hoàng, cũng không rõ là ai nhưng kệ đi, nghe trước đã.
" dạ alo ạ". Cậu lễ phép đối đáp, bên kia nhanh chóng vang lên âm thanh:" Vệ hả em, ngày mai có ca, em đến nhà hàng làm nhé".
Trần Vệ đứng hình mấy giây, sau đó mới load lại thông tin, vội vã cảm ơn lia lịa với người trong điện thoại.
Thõa thuận đã xong, bên kia cũng tắt máy, Trần Vệ lại vui vẻ hẳn ra.
Khi nãy cũng không nhớ, sau rồi mới biết nhà hàng trong miệng người tên Hoàng đó nói chính là Ocean Cream - nhà hàng của nam chính, nguyên chủ làm việc ở đó.
May quá, có công việc rồi, sắp có tiền rồi, tâm tình Trần Vệ vui vẻ hẳn, trở lại căn phòng ngủ nhơ nhỏ của Nguyên chủ cậu cũng cảm thấy đáng yêu, hết cách thôi, ba của cậu và mẹ của nam phản diện cũng không khá giả gì, trong cái bần khổ gặp được nhau, bọn họ quyết định kết hôn chung sống, cũng giống như Chí Phèo và Thị Nở, vì một bát cháo ấm lòng.... hai người cũng vì khốn khổ mà tìm ấm áp đến với nhau.
Nhưng cuộc vui rồi cũng tàn, mà tàn quá nhanh chóng, Tác giả cho bọn họ bị tai nạn qua đời, nhà không có, công dân nghèo làm gì có bảo hiểm, cấp cứu không kịp mà bỏ mạng.
Khi đọc chẳng cảm thấy gì vì nó là truyện, bây giờ thì cậu xuyên rồi, bọn họ không phải là truyện nữa mà chính là người thật việc thật, mộ vẫn khắc tên.
Trần Vệ rút đầu vào chăn, kệ đi, bây giờ cậu kím tiền để nuôi nam phản diện cái đã, làm một người anh hờ thì cũng phải ra dáng chứ, bám đùi thì bám đùi, cậu sẽ dùng tình thương của một người anh, tình cảm gia đình để cảm hóa nam phản diện.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng sự thật thì lại rất phũ phàng... Trần Vệ không lo nghĩ gì mà ngủ đến tận sáng, Theo giờ dinh học mới lồm cồm bò dậy, rửa mặt sạch sẽ, trong tủ của Nguyên chủ có hai bộ đồng phục gắn tên nhà hàng, Trần Vệ cũng không nghĩ ngợi gì mặc vào.
Trần Vệ dáng người nhỏ nhỏ, đa lại giống mẹ nên rất trắng, nói chung cười lên rất giống mặt trời nhỏ, giống em trai hàng xóm nên vì vậy ngoài đời thực cậu cũng không có bạn gái, hễ thích ai đều bị các cô gái trêu đùa rằng họ không muốn lái phi công....
Khỉ gì... Cậu đã sắp 24 tuổi rồi...
Trần Vệ dọn dẹp, sau đó đúng giờ ra khỏi nhà, cũng may nguyên chủ có một chiếc xe đạp, cậu nhảy lên đạp hùi hụi, theo lời chỉ dẫn của người đi đường, một lúc sau cũng đến.
Trần Vệ gác xe đạp vào khu để xe, lau mồ hôi trên trán, cái nắng của Sài Gòn buổi sáng lúc 9 giờ cũng thật nóng bỏng, cậu chỉnh chu này nọ rồi bước vào trong.
Trần Vệ có kinh nghiệm làm trong lĩnh vực này lắm, làm nhân viên nhà hành đối với cậu mà nói thì chẳng có gì khó khăn.
Đi với cậu còn có thêm hai người khác nữa, cậu lại được phân đứng canh quầy thức ăn và chờ khác gọi để phục vụ.