Editor: Đường Thất Công Tử
Tần Dục cưỡi một con ngựa đen, đứng ở phía dưới tường thành Biện Kinh( Biện Khai Phong - tên riêng của Khai Phong thuộc Hà Nam, Trung quốc).
Trên bờ môi của hắn còn mang theo một chút râu mọc lởm chởm rồi, còn phía dưới hốc mắt lại là một phần xanh đen nổi bật, cả người có vẻ cũng hơi suy sụp tinh thần. Nhưng mà ánh mắt hắn lại là sáng rực khác thường, nhìn qua vô cùng nhanh nhẹn.
Trải qua hơn mười ngày đêm lên đường không nghỉ, cuối cùng hắn dẫn đầu một đoàn quân sĩ đi tới xuống thành Biện Kinh. Sau khi thấy cửa thành Biện Kinh đóng chặt, vốn là tâm tình Tần Dục vô cùng gấp gáp, chẳng biết tại sao đột nhiên bình tĩnh lại.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn về phía bên trong hoàng cung thành Biện Kinh, tay nắm dây cương không kiềm được buộc chặt một cái.
Hắn phái mật thám vào ở bên trong thành Biện Kinh, sau khi truyền ra tin tức Lê Lạc đang ở bên trong hoàng cung về phía hắn, thì không có một chút tin tức, chỉ sợ bọn họ cũng đã bị Thái hậu Cảnh Thuần và Tần Viêmtìm ra cho giết chết.
Mặc dù hiện tại hắn hoàn toàn không cách nắm giữ tình huống chính phía Lê Lạc cuối cùng như thế nào, nhưng hắn có loại trực giác,nhất định hiện tại là Lê Lạc không có nguy hiểm đến tính mạng gì.
Biện Kinh, bên trong hoàng cung.
Tròng trắng mắt Tần Viêm cũng có chút ứ máu, hắn bực bội lớn như thế ở bên trong điện hoàng cung đi tới đi lui, bước chân có vẻ cũng hơi nhốn nha nhốn nháo.
“Mẫu hậu, bây giờ Tần Dục đã đến dưới thành, nhưng mà bây giờ Tô Mục Trừng cũng đã không có ở trong tay chúngnữa, nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải bó tay chịu trói phía tên tiểu tạp chủng Tần Dục kia sao?
Thái hậu Cảnh Thuần ngồi ở một bên trên ghế, vốn là mình nàng cũng thích ăn mặc tinh tế, hiện tại cũng hoàn toàn không có ý định, mặc cũng hết sức mộc mạc, có thể nhìn vẻ mặt mỏi mệt kia cũng già vài tuổi rồi.
Nàng vỗ xoa nhẹ mấy cái lên trán mình, trong đôi mắt cũng là bắn ra một chút ánh sáng, “Hoàng nhi, Bổn cung cảm thấy tên tiểu tử Tần Dục không biết Tô Mục Trừng kia đã không còn ở bên trong tay của chúng ta nữa, hơn nữa, hắn cũng chưa có trở lại bên người Tần Dục.”
Bước chân Tần Viêm dừng lại, quay đầu nhìn về phía thái hậu Cảnh Thuần, trên mặt mang theo một ít nghi ngờ, “Ý của mẫu hậu là.... -- “
“Chính là như con nghĩ, mẫu thân muốn để cho Tần Dục vẫn như cũ cho rằng là Lê Lạc vẫn còn đang ở trong tay bên mình, để cho hắn sinh lòng kiêng kị đối với bên mình, không dám ra tay.”
Đây là một chiêu đánh cờ hiểm, một cuộc đánh cược, đánh cược chính là cuối cùng Tần Dục quan tâm Lê Lạc nặng hay nhẹ.
Mặt trời đã lên tới chính giữa, lúc này ánh mặt trời chính là lúc mãnh liệt nhất trong một ngày.
Trên tường thành Biện Kinh thật cao, xuất hiện một người đẹp mặc trang phục hoàng cung lộng lẫy, bà ta đứng đối diện ở trên tường thành, với Tần Dục ngồi trên lưng ngựa phía dưới nhìn cách nhau xa.
Một khoảng khắc đang nhìn Tần Dục kia, trong mắt Thái hậu Cảnh Thuần thì thoáng qua một ít oán hận và chán ghét không dễ nhận ra, dáng dấp Tần Dục và hoàng hậu Nam Cung năm đó có ba phần giống nhau, thấy hắn, thì bà không khỏi nhớ lại cái cô gái hấp dẫn tất cả lực chú ý của hoàng đế đó.
Tần Dục hơi nheo mắt lại, nhìn thái hậu Cảnh Thuần đứng đối diện ở trên tường thành, ánh mặt trời chói mắt, để cho hắn có chút không thấy rõ vẻ mặt của bà ta, nhưng mà hắn vẫn như cũ đã nhận ra cảm xúc chán ghét người phụ nữ đứng ở phía trên đối với hắn.