Xuyên Việt Ngự y Vương Phi

Chương 5: Chương 5: Tài Tử Khanh Vương




Phu tử mặc một bộ bạch y, tay vẫn như trước vũ*(không hỉu lắm nên để nguyên văn, ai bít thì giúp mình zới) râu ông đã muốn nhuộm một màu trắng xóa mang theo các học trò tiếp tục đi về phía trước, ông như vậy làm cho người khác có cảm giác ông có một cỗ tiên phong đạo cốt .

“Phía trước chính là Trạng Nguyên các, tin tưởng tất cả mọi người đã nghe qua nơi này.”

Phu tử nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bên trong bài trí lịch sự tao nhã, ghế dựa cùng ngăn tủ đề làm từ gỗ đàn hương , điêu khắc đa dạng thập phần xinh đẹp, chế tác cũng là phi thường phức tạp , chắc hẳn cũng là do một nhất dẳng sư phó tỉ mỉ làm ra.

“ Nơi này từng là hoàn cảnh của Quốc viện , các ngươi khẳng định chỉ nghe qua chứ chưa từng tới . Cơ hội không nhiều , đều hỏa hảo nhìn một lần đi.”

“Hay là nơi này chính là nơi đặt các bức họa của các Trạng Nguyên trong các triều đại trong truyền thuyết ?” Chu Cẩn Du vẻ mặt kích động, làm như thự mong chờ đến nơi này.

Phu tử gật đầu “ Đúng vậy , nơi này là nơi đặt những bức họa của các quan văn võ Trạng Nguyên.”

Tiếu Tĩnh làm như không có bị lời nói của phu tử ảnh hưởng, mà là bước chân chậm rãi đi đến giữa phòng.Trên tường treo một bức hạo thiếu niên , bạch y nhẹ nhàng , anh tuấn tiêu sái , ánh mắt trầm ổn , nhưng cũng không thuộc loại thiếu niên non nớt, hơn phần thiếu niên không đủ trầm ổn , Tiếu Tĩnh mỉm cười , tranh này có phải hay không rất khoa trương, trên thế gian như thế nào có một khuôn mặt hoàn mỹ giống như vậy ,không phải là hối lộ họa sĩ chứ ?

“ Đây là thánh* (* người tài ba hỉu pít rộng) Khanh vương .”thanh âm Phu tử ở phía sau truyền đến , không biết sao ông lại ở phía sau cùng nàng nhìn chăm chú vào bức họa trên tường , chính là hai người biểu tình bất đồng , một người mỉm cười một người thì thở dài .

“Phu tử vì sao thở dài , bức họa của thánh khanh vương tại sao lại treo ở giữa Trạng Nguyên các ?” Tiếu Tĩnh cảm thấy kỳ quái , bức tranh này là bức tranh hoàn mỹ treo như thế cũng không khó hiểu , nhười ta là Vương gia , cho dù không hối lộ họa sĩ , thì họa sĩ cũng sẽ cố ý làm cho bức tranh hoàn mỹ một chút, chính là vì sao tranh này lại được treo ở nơi này?

“Ngươi hiếm khi xuất môn , có thể còn không biết đi ! hai năm trước vào ngày sinh của tiên hoàng cũng vừa vặn cùng ngày diễn ra khoa cử, thánh Khanh vương vì muốn tặng tiên hoàng một phần lễ vật dặc biệt liền lặng lẽ lấy thân phận hàn môn đệ tử đi tham gia khoa cử , hơn nữa còn giành được chức Trạng Nguyên . tiên hoàng trong lòng rất là vui vẻ , cuối cùng nhưng lại càm tác phẩm của thánh Khanh vương đứng lên đọc, thật là kích động.” Phu tử khi nói đến thánh Khanh vương thì thật sự cao hứng , ánh mắt nhìn bức họa trên tường tất cả đều là tán thưởng.

“Đã là việc vui , vì sao vừa rồi phu tử lại thở dài?”

“Ai…Thánh Khanh vương là người tài hoa kiệt xuất , ngài từ lúc mới sinh thân thể hư nhược nhiều bệnh ,thái y nói ngài sống không quá hai mươi tuổi.”

“Thì ra là thế.” Tiếu Tĩnh mày hơi nhăn lại, trong đầu cũng đang suy tư vì bệnh gì mới có thể có lời tiên đoán sống không quá hai mươi tuổi.

“Tranh này thật ra là do lão phu tự mình thay hắn họa .” Phu tử khi nói lời này trên mặt ẩn hiện vẻ tự hào. “ Vừa rồi ngươi xem bức họa có chút ngơ ngác , lại cười có chút nghịch ngợm.Không biết là đang nghĩ đến chuyện buồn cười gì?”

“Tranh này là bức tranh phu tử đích thân thay hắn vẽ thì có gì đáng cười.”

“Ngươi nha đầu này thật có chút ý tứ, thánh Khanh vương là một người anh tuấn bất phàm, nữ tử ngưỡng mộ hắn quả thực rất nhiều, nhưng nha đầu này ta thấy xem ra ngươi đối với hắn không có chút ngưỡng mộ nào..”

“Phu tử thật biết nói đùa.” Đối với một bức tranh có cái gì mà ái mộ, cấp cho chính nàng một tờ giấy , nàng cũng có thể vẽ ra một bức tranh như thế,nếu là tranh này giống như không quá khoa trương như trong lời nói , kia chẳng phải là do cách nhìn người của phu tử? Tiếu Tĩnh lắc đầu cười khổ.

“Ta thật ra đã nghe qua việc thánh Khanh vương gia tham gia khoa khảo, khi đó vừa vặn phụ thân ta di làm giám thị, nói đến vẫn là ca ca ta giúp thánh Khanh vương gia.”Thượng Quan Lam Tuyết không biết khi nào thì đến phía sau , giọng nói ôn nhu dễ nghe

“Nói như thế biểu tỷ đã từng gặp qua người trong tranh?” Tiếu Tĩnh nhìn Thượng Quan Lam Tuyết hỏi

“Đây là tất nhiên , sau khi kết thúc khoa khảo hắn đã tự mình đến phủ nói lời cảm tạ , ta thật ra đã gặp qua một lần, như bức họa vẽ giống nhau nhưng thật ra mặt khác cũng cùng vương gia bất đồng, sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần tốt lắm , tài hoa lại không cần phải nhắc đến .”Nghe Thượng Quan Lam Tuyết chính miệng nói. Tiếu Tĩnh lại im lặng ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, đột nhiên tâm sinh ra ý nghĩ thương xót, nghe nói hoàng gia nhiều bất đắc dĩ, sợ là cho dù là tuyệt thế dung nhan cũng không phải là chyện gì tốt, bởi vậy nàng đối với hắn ngoài dự đoán nổi lên lòng tốt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.