Sáng hôm sau, hai cha con liền nắm tay nhau lên núi. Nhìn hồng đầy cành, tuy trái hơi nhỏ nhưng thực sự là rất nhiều. Hái đầy một giỏ, hai cha con lại dắt tay nhau về.
Tiểu Tráng rất vui vẻ nắm tay Lưu Triệt, luôn cả mẹ trước đây cũng không dắt tay mình như vậy đâu. Vì nhà nội Tiểu Tráng hà khắc, mẹ Tiểu Tráng vất vả cũng không thích Tiểu Tráng lắm. Cho rằng nó cũng giống nhà nội nó, nói trắng ra là giận cá chém thớt. Tiểu Tráng nghĩ nếu Lưu Triệt là mẹ thì tốt rồi, nhưng cha nhỏ cũng chỉ là xưng hô thôi. Tiểu Tráng lén lút trong lòng coi Lưu Triệt là mẹ.
Đi qua mấy thửa ruộng, nhìn lúa xanh trong ruộng. Lưu Triệt tấm tắc đúng là phong cảnh thôn quê. Chợt nhìn thấy một thứ, Lưu Triệt vội chạy lại. Tiểu Tráng thấy cha nhỏ nhà mình chạy như điên về phía ruộng liền chạy theo y, sợ Lưu Triệt té xuống ruộng.
Cầm hai con ốc nhồi trong tay, Lưu Triệt cười toét miệng. Ốc nhồi tự nhiên nha, nghĩ là thấy thèm rồi Tiểu Tráng khó hiểu nhìn Lưu Triệt, nói: " Cha nhỏ nhà mình đâu có heo, cha nhỏ bắt ốc này làm gì? "
Lần này đến phiên Lưu Triệt khó hiểu nhìn Tiểu Tráng: " Sao lại liên quan đến heo ở đây?".
Tiểu Tráng gãi đầu nói: " Ốc này bắt để cho heo ăn mà? "
Lưu Triệt triệt để câm nín, thế kỉ hai môt cái này là đặc sản đó. Người thế kỉ hai mốt toàn heo à? Ốc này ngon biết bao, Lưu Triệt bèn nói: " Ốc này chúng ta bắt được không? "
Tiểu Tráng gật đâu, nói: " Chúng ta bắt người ta còn mừng đó cha nhỏ"
Lưu Triệt cười tít nói: " Hai chúng ta về cất hồng đã. Rồi quay lại bắt ốc, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi"
Tiểu Tráng hoan hô, nói: " Vậy mau về cất hồng nào cha nhỏ". Nghe tới ăn ngon Tiểu Tráng liền vui vẻ. Cha nhỏ nấu ăn rất ngon đó, nó tin tưởng tay nghề của cha nhỏ.
Hai cha con về cất hồng, rồi liền bắt tay bắt được hai rổ ốc to. Rửa ốc, Lưu Triệt vui vẻ nghĩ hôm nay nấu tiệc ốc. Ốc nhồi ở chỗ mình đắt muốn chết, qua đây lại thành hàng cho heo ăn. Lưu Triệt buồn cười nghĩ.
Đặt lên bàn một bát ốc nhồi om cà tím và một đĩa ốc nhồi xào xả ớt. Nhìn Tiểu Tráng nhấp nhổm muốn ăn. Nhưng lại cố gắng đợi mình cho rồi mới ăn. Lưu Triệt cười gắp một đũa ốc vào bát Tiểu Tráng, nói: " Mau ăn đi"
Tiểu Tráng liền vùi đầu ăn, nó ngửi mùi đã sớm thèm rồi. Quả nhiên là ngon, không ngờ ốc này lại ăn được như vậy thấy Lưu Triệt mỉm cười nhìn mình, vẫn chưa ăn.
Tiểu Tráng ngượng ngùng gắp ốc cho Lưu Triệt: " Cha nhỏ mau ăn đi, thực ngon thực nhiều thịt"
Lưu Triệt lúc này cũng cầm đũa, bắt đầu gia nhập tiêu diệt đồ ăn trên bàn. Hồng cũng đã được xử lý sạch sẽ, treo đầy nhà. Hai con gà còi trong sân cũng đã được chăm sóc có chút da thịt trở lại. Mỗi ngày đều đẻ một trái trứng, Lưu Triệt liền lấy thêm vào khẩu phần ăn của Tiểu Tráng.
Hai ruộng rau, Lưu Triệt cũng hỏi Vương đại thúc cách chăm sóc. Cố gắng mãi rau trong ruộng cũng ra ráng rau. Nhưng cũng không tốt bằng rau của những nhà khác. Dù sao Lưu Triệt cũng không phải nhà nông chân chính. Làm được vậy đã là cố gắng hết sức, may sao hàng xóm cũng thương tình giúp đỡ nên cuộc sống cũng không quá khó khăn như trước.
Lưu Triệt nhớ kĩ những người đã từng giúp mình sau này nhất định phải trả ơn. Sau ba tuần, hồng được gỡ xuống hai cha con liền mát xa cho hồng. Thật là, ăn được mấy miếng hồng mà cực muốn chết.
Nhưng nhìn Tiểu Tráng híp mắt ăn hồng, Lưu Triệt lại nghĩ. Lần sau làm cho Tiểu Tráng ăn tiếp vậy. Tiếu Tráng vừa ăn vừa nói: " Cha nhỏ còn ngọt hơn hồng tươi nữa"
Lưu Triệt chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi: " Tiểu Tráng chỗ này không có cái này sao? "
Tiểu Tráng nghĩ nghĩ rồi nói: " Con có thấy nhà lí chính từng ăn hồng khô. Nhưng không mềm và ngọt như vậy, lí chính bảo món này hiếm lắm quý con lắm mới cho con ăn một miếng á"
Lưu Triệt nghe vậy liền nghĩ, Tiểu Tráng dù sao cũng là trẻ con lời nó nói cũng chưa chắc là đúng, nhưng món này ngon là thật. Nghĩ vậy liền nói: " Tiểu Tráng ngày mai có muốn lên trấn trên với cha nhỏ không? "
Tiểu Tráng liền hoan hô muốn đi, Lưu Triệt liền nhéo má nó. Ừm! có chút thịt hơn rồi, phải cố gắng hơn nữa mới được. Tiền bán mớ đồ của nguyên chủ đã sắp tiêu hết. Mong là hồng dẻo có thể bán được tiền. . Truyện Khoa Huyễn
Nghĩ vậy liền thở dài, nhà nội Tiểu Tráng nhân lúc nguyên chủ bất tỉnh. Luôn cả đồ đạc quý giá trên người y cũng lấy mất. May là còn sót lại vài bộ quần áo vải tốt, bán được chút tiền. Nếu mà lột được quần áo nguyên chủ, chắc nhà nội Tiểu Tráng cũng lột rồi đi.
Thật sự là quá đáng mà, lần lên trấn trên này phải ráng giấu đi. Nhỡ đâu bán được, nhà bên kia biết lại đến gây phiền phức thì mệt. Cũng không phải Lưu Triệt sợ gì, chỉ sợ không nhịn được đánh người thì không hay. Thu dọn đồ chuẩn bị để ngày mai lên trấn trên Lưu Triệt ôm Tiểu Tráng ngủ một giấc.