Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 55: Chương 55




Chu Mộ Phỉ vội vàng dặn dò Độc Cô Lưu Vân: “Nếu chưa hỏi thì tạm thời đừng hỏi. Đợi thương thế của ta tốt rồi thì ta với ngươi cùng đi qua đó hỏi lại.”

“Vì sao?” Độc Cô Lưu Vân tỏ vẻ khó hiểu.

Chu Mộ Phỉ đương nhiên sẽ không nói bản thân y muốn chính tai mình nghe chuyện bát quái* rồi, vì thế cứ hùng hồn mà nói: “Vì suy nghĩ cho an toàn của ngươi. Tuy kiếm pháp của ngươi giờ đã sắp cao hơn sư phụ của ngươi rồi, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của ông ta, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

*bát quái: nhiều chuyện, bà tám

Độc Cô Lưu Vân không cho là đúng, lắc đầu rồi nói: “Mộ Phỉ, ngươi nghĩ nhiều rồi. Xưa nay sư phụ làm người quang minh lỗi lạc. Người sẽ không dùng âm mưu quỷ kế hại người đâu. Hơn nữa, nếu sư phụ muốn hại ta, lúc ngươi bị thương thì sư phụ đã có cơ hội động thủ rồi, không cần đợi đến sau này.”

Được rồi, lời này đúng là rất có đạo lý. Nhưng mà…..

“Cho dù là vậy, ngươi vẫn không được tự mình đi hỏi,” Chu Mộ Phỉ nói: “Chờ thêm vài ngày nữa, thương thế của ta tốt rồi thì cùng đi hỏi.”

Độc Cô Lưu Vân:“…… Vì sao?”

Chu Mộ Phỉ thấy hắn thật đúng là muốn đánh nát bao cát mà hỏi đến cùng, chợt cảm thấy khó chịu cực kỳ: Tốt xấu gì thì ta cũng mới vừa đỡ cho ngươi một kiếm đó, sao ngươi có thể dùng mười vạn câu hỏi vì sao để làm phiền ta dưỡng thương a?

Vì thế, Chu Mộ Phỉ trợn trắng mắt, tức giận mà nói: “Sao ngươi nhiều câu vì sao vì sao quá vậy hả. Ta nói cùng đi hỏi thì là cùng đi hỏi, không được phản bác càng không được phép hỏi vì sao. Bằng không ta sẽ tức giận!”

Độc Cô Lưu Vân:“…… Được rồi, ta nghe lời ngươi.”

Này coi như còn được.

Thấy hắn rốt cục cũng đồng ý, tâm tình Chu Mộ Phỉ liền tốt lên nhiều.

Sau đó y bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Đại khái là bởi vì mất máu quá nhiều cần phải tĩnh dưỡng, cho nên y cảm thấy mệt rất nhanh, vì vậy Chu Mộ Phỉ nói với Độc Cô Lưu Vân: “Ta mệt, muốn ngủ một lát.” Nói xong thì nhắm hai mắt lại, không bao lâu sau đã tiến nhập mộng đẹp.

Độc Cô Lưu Vân bắt mạch thêm lần nữa, thấy mạch tượng vững vàng, biết dược hiệu đã có tác dụng, thương thế đang hồi phục rất tốt, hắn cũng an tâm.

Qua một lúc, Đường thúc phụng mệnh Quý Lăng Hiên đến xem xét tình hình của Chu Mộ Phỉ, thấy y không có gì đáng ngại nữa, liền an tâm trở về phục mệnh.

Độc Cô Lưu Vân muốn tìm sư phụ hỏi chút chuyện xưa bị ông giấu kín, nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của Chu Mộ Phỉ, vì thế lại cố nhịn không đi nữa.

Cũng may mà Chu Mộ Phỉ không bị thương ở chỗ hiểm, thương thế cũng không nặng lắm, lại có thánh dược chữa thương của Phong Kiếm sơn trang cộng thêm đại phu kê cho phương thuốc dưỡng cả trong lẫn ngoài, qua bảy tám ngày đã khôi phục được hơn phân nửa, không những có thể xuống giường tự do đi lại, lại còn có thể tự do biến thân.

Vì thế, Chu Mộ Phỉ cảm thấy thương thế đã lành rồi thì bắt đầu giật dây Độc Cô Lưu Vân thôi, bắt hắn dẫn mình đi tìm Quý Lăng Hiên hỏi mặt trái của vụ thảm án diệt môn năm đó.

“Nhưng mà…” Độc Cô Lưu Vân lộ vẻ chần chờ mà nói: “Thương thế của ngươi chưa có khỏi hẳn. Giờ đi được sao?””

“Có cái gì không được chứ,” Chu Mộ Phỉ chẳng hề để ý mà khoát tay: “Không phải ngươi đã nói sư phụ ngươi sẽ không hại ngươi sao. Đi mau đi mau, đi liền giờ đi.”

Độc Cô Lưu Vân:“……”

Vì thế, dưới sự thúc giục của Chu Mộ Phỉ, Độc Cô Lưu Vân đành phải dẫn y đến phòng của Quý Lăng Hiên.

Bởi vì lo Quý Lăng Hiên e ngại có người ngoài ở đây nên không muốn nói, Chu Mộ Phỉ cố ý biến thân thành đại điêu, định lát nữa trốn ở trên cây nghe lén.

Một người một điêu đi đến trước cửa phòng Quý Lăng Hiên, thấy đèn trong phòng còn sáng, liền biết Quý Lăng Hiên vẫn chưa đi nghỉ.

Độc Cô Lưu Vân tiến lên trước, gõ cửa phòng, trong phòng lại không có tiếng người đáp lại.

Vì thế Độc Cô Lưu Vân lại gõ thêm hai tiếng, đồng thời gọi: “Sư phụ, đệ tử có chuyện cầu kiến.” Quý Lăng Hiên vẫn không hề đáp lại.

Độc Cô Lưu Vân vừa nghi hoặc vừa lo lắng, tự mình đẩy cửa bước vào, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa trái.

Trực giác của Độc Cô Lưu Vân cho biết trong phòng đã xảy ra chuyện, ma xui quỷ khiến rút kiếm ra, chém then cài cửa thành hai đoạn, sau đó đẩy cửa bước vào.

Chu Mộ Phỉ lập tức theo hắn vào trong phòng, trực giác nói cho y biết, sự thật mà bọn họ luôn muốn biết, tối nay sẽ được công bố.

Hai người bước vào trong, thấy ngọn nến trên bàn cháy rất mạnh, nhưng trong phòng lại không có một bóng người, ngay cả đệm chăn cũng được gấp ngay ngắn chỉnh tề.

Độc Cô Lưu Vân đưa mắt nhìn quanh, cách bày trí trong phòng vẫn y như mấy năm trước, không chút thay đổi.

Hắn nhìn căn phòng mình đã từng phải bước vào vô số lần từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, không khỏi nhớ lại chuyện cũ, cảnh tượng sư phụ dốc lòng dạy dỗ cho hắn, nhớ lại rất nhiều ký ức sư phụ và hắn ở chung với nhau, trong lòng không khỏi dấy lên cảm xúc ngổn ngang.

Chu Mộ Phỉ cũng cẩn thận xem xét bốn phía xem có gì khác thường hay không. Mắt của chim điêu so với con người thì lợi hại hơn nhiều, cho dù đang ở trong bóng tối mịt mù cũng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, vì thế khi ánh mắt của y lướt qua tủ quần áo, liền phát hiện vị trí của cái tủ này bị lệch một chút.

Chu Mộ Phỉ bước lên trước để nhìn cho rõ hơn, quả nhiên phát hiện cái tủ quần áo kia đã bị lệch hai tấc về phía bên phải, đồng thời bức tường đằng sau tủ quần áo lộ ra một cái khe hở nhỏ.

Chu Mộ Phỉ vội quay đầu lại, khẽ kêu “úc úc” với Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân hiểu ý, tiến tới trước, cũng phát hiện ra chỗ dị thường.

Độc Cô Lưu Vân dùng sức đẩy tủ quần áo, nhưng cái tủ lại không chệch đi một chút nào, xem ra là có cơ quan.

Độc Cô Lưu Vân đưa mắt tới trước tủ mà cẩn thận xem xét. Qua một lát sau mới phát hiện hai con tì hưu làm bằng thanh đồng được gắn ở hai bên sườn tủ không bằng nhau, có một con hình như bị khảm vào sâu hơn một chút. Độc Cô Lưu Vân chợt phúc chí tâm linh, cầm lấy con tì hưu thanh đồng còn lại, dùng lực ấn xuống, quả nhiên đã bị khảm vào sâu trong tủ.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng ‘cạch cạch’ do cơ quan mở ra vang lên, tủ quần áo tự động dời qua bên cạnh, lộ ra cửa động tối như mực.

Cư nhiên có mật đạo!

Hai mắt Chu Mộ Phỉ tỏa sáng, sau khi so sánh hình thể và kích cỡ cửa động, y quyết đoán biến về lại thành người, sau đó tùy tiện lấy một bộ quần áo trong tủ ra thay vào, rồi cầm lấy nến ở trên bàn, khó nén được cảm giác hưng phấn mà nói với Độc Cô Lưu Vân: “Đi thôi, chúng ta đi xuống đó nhìn xem!”

Độc Cô Lưu Vân cũng rất muốn biết mật đạo này đang ẩn chứa bí mật gì, có phải có liên quan đến vụ thảm án diệt môn Độc Cô gia năm đó hay không, vì thế gật đầu rồi khẽ nói: “Cẩn thận đi theo sau ta.” Sau đó, đưa tay trái lên nhận lấy nến Chu Mộ Phỉ đang cầm, tay phải thì rút trường kiếm ở sau lưng ra, cầm kiếm bước vào cửa động, dần dần bước vào trong mật đạo.

Chu Mộ Phỉ lập tức đuổi theo, vừa đi vừa coi chừng xem trong mật đạo này có cơ quan ám khí gì đó hay không.

Hai người một trước một sau đi tới, mật đạo này không rộng, nhưng lại rất dài, càng đi xuống thì càng tối, ngay cả nến cũng không thể chiếu rõ, nhưng lại không có cơ quan ám khí gì.

Hai người đi rất lâu, trước mặt dần dần rộng hơn, sau đó xuất hiện một cánh cửa sắt trước mặt hai người.

Độc Cô Lưu Vân đến trước, thấy cửa sắt chỉ khép hờ, liền dùng tay đẩy ra, trước mắt lập tức sáng ngời.

Mắt của Độc Cô Lưu Vân đã quen với bóng tối, đột nhiên gặp phải ánh sáng liền phải nheo mắt lại.

Còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lưu Vân?”

Chính là giọng nói của Quý Lăng Hiên.

Độc Cô Lưu Vân rốt cục đã thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Trước mặt là một căn phòng lớn, vách tường được lát bằng cẩm thạch, bốn góc tường đều được đặt một ngọn đèn hoa sen, nhưng bên trong lại không đốt đèn, mà là chứa một viên dạ minh châu lớn như trứng chim bồ câu, khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.

Vì thế, hắn mới nhìn thấy rõ sắc mặt tái nhợt của sư phụ, cũng thấy rõ cỗ quan tài băng trong suốt đang được đặt ngay giữa phòng, cùng với, người nam tử lam sam* nằm trong cỗ quan tài đó.

*sam: áo lót, lam: màu xanh da trời.

Xuyên qua quan tài trong suốt, Độc Cô Lưu Vân có thể nhìn thấy, người nam tử nằm trong kia có khuôn mặt rất giống hắn.

Độc Cô Lưu Vân chấn động cả người, không khỏi lui về sau một bước, thất thanh mà nói: “Sư phụ, người kia là….”

Quý Lăng Hiên đã khôi phục lại sắc mặt như thường, ông lẳng lặng nhìn Độc Cô Lưu Vân, thản nhiên mà nói: “Hắn chính là phụ thân của con.”

Cho dù trong lòng đã đoán được, nhưng nghe chính miệng sư phụ xác nhận, Độc Cô Lưu Vân vẫn cảm thấy khiếp sợ không thôi. Qua một lát hắn mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy ông ta, ông ta còn sống không?” Nhìn sắc mặt của người nằm trong quan tài vẫn y như người bình thường, giống như đang say ngủ, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia hy vọng.

Quý Lăng Hiên lắc đầu, nói: “Hắn đã tạ thế* hai mươi ba năm rồi, là do ta tự tay giết chết hắn.”

*tạ thế: chết

Độc Cô Lưu Vân nghe vậy, sắc mặt liền tái nhợt, nhịn không được phải thốt lên: “Sư phụ, vì sao người phải giết cả nhà con, lại giấu thi thể của cha con ở nơi này. Rốt cục người có ân oán gì với cha của con….”

Quý Lăng Hiên không chút sợ hãi mà chăm chú nhìn hắn, nói: “Tuy ta giết hắn, nhưng lại chưa từng hối hận. Cho nên, con chỉ cần để ý đến chuyện giết ta trả thù cho hắn là được.”

Độc Cô Lưu Vân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh của Quý Lăng Hiên, tĩnh mịch như ao tù nước động, không dậy nổi một tia gợn sóng, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa sự thống khổ sâu đậm.

Độc Cô Lưu Vân trong lòng rất đau, bỗng ngẩng đầu lên rồi nói “Sư phụ, người có ân dưỡng dục đồ nhi, đồ nhi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giết sư phụ đại nghịch bất đạo này. Con trở về Phong Kiếm sơn trang, chỉ là vì muốn người cho con một lời giải thích, con muốn biết năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì!”

“Chuyện năm đó không có gì đáng để nói,” Quý Lăng Hiên lắc đầu: “Là do ta và Long Thiên Uy muốn có Độc Cô kiếm phổ, hợp mưu hại chết cả nhà của con, chỉ đơn giản như vậy thôi. Thôi được, nếu con không muốn lưng đeo tội danh giết thầy, vậy thì để ta tự mình động thủ. Dù sao…. Tâm nguyện của ta đã hoàn thành, đã không còn lưu luyến gì trên cõi đời này nữa rồi.” Câu cuối cùng đó, ông đã dùng thanh âm thấp đến độ chỉ có một mình ông có thể nghe rõ.

Nói xong, Quý Lăng Hiên nâng tay lên, một cỗ đại lực vọt tới.

Độc Cô Lưu Vân bị tập kích bất thình lình, trường kiếm trong tay bị người đoạt đi.

Quý Lăng Hiên đặt ngang thanh kiếm lên cổ họng, vừa chuẩn bị kéo một đường kết thúc một đời, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “A Hiên, không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.