Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 59: Chương 59




Chu Mộ Phỉ bay về lại phòng ngủ của Độc Cô Lưu Vân, nhảy vào cửa, sau đó đóng cửa lại, bay tới bên giường biến thân.

Sau khi biến thân xong, y cầm lấy bộ quần áo trên giường mặc vào.

Vừa mới mặc xong cái cuối cùng, Độc Cô Lưu Vân đã đẩy cửa đi vào.

Chu Mộ Phỉ lập tức lộ vẻ mặt hiền lành đi ra đón, biết rõ mà vẫn còn cố làm ra vẻ quan tâm, hỏi: “Độc Cô, ngươi trở lại rồi à. Ngươi và sư phụ của ngươi…. Vẫn tốt chứ?”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Chu Mộ Phỉ biết hắn trông rất lạnh nhạt, nhưng kỳ thật trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì, liền bước lên trước hai bước, ôm hắn vào lòng thật chặt, rồi ghé sát vào lỗ tai của hắn mà nói: “Độc Cô, ngươi đừng buồn nữa, chuyện trước kia đều đã qua rồi, còn có ta ở bên cạnh ngươi mà. Nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi, vậy thì dựa vào vai của ta nghỉ ngơi một chút đi.”

Độc Cô Lưu Vân vươn tay ôm lấy thân thể ấm áp lại rắn chắc của Chu Mộ Phỉ, lồng ngực được lấp đầy một loại cảm giác ấm áp dào dạt nói không nên lời, dần dần xua tan hết mọi phiền muộn trong lòng.

Hắn tựa đầu vào vai Chu Mộ Phỉ, lẩm bẩm khẽ nói: “Mộ Phỉ, may mà có ngươi ở bên cạnh ta.”

Qua một lát sau, Chu Mộ Phỉ bỗng đẩy Độc Cô Lưu Vân ra.

Độc Cô Lưu Vân:“?”

Chu Mộ Phỉ đỏ mặt mà giải thích: “Cái kia…. Ta mắc tiểu, cần phải đi mao xí*.” Nói xong liền quay đầu chạy như bay.

*mao xí = nhà vệ sinh. Bởi vì là trong ngữ cảnh cổ đại, nên ta vẫn để hán việt. Mọi người coi phim Hồng Kông, Trung Quốc chắc cũng hiểu từ này rồi ha.

Độc Cô Lưu Vân:“……”

Chu Mộ Phỉ chạy như bay ra khỏi phòng, vừa tìm một chỗ hẻo lánh vừa thầm nghĩ nguy hiểm thật: Mẹ nó, không ngờ nghẹn quá lâu không có làm, mới ôm Độc Cô Lưu Vân có một lát đã cương, may mà bản thân chạy trốn mau nên hắn mới không phát hiện ra, nếu không thì chết mất!

Sáng sớm hôm sau.

Chu Mộ Phỉ vừa mới thức dậy đã chạy đi mao xí, lúc trở về thì bị Dương Thiên chặn lại.

Dương Thiên chắn một bàn tay lên trước người y, nói: “Tiểu tử, tối qua ngươi lợi dụng ta, bắt ta dẫn dụ tầm mắt của A Hiên, hại ta bị hắn dạy dỗ một trận. Bị như vậy thì làm sao mà không công cho được, tối qua đã nghe được cái gì, ngươi phải kể lại từ đầu tới cuối cho ta nghe mới được.”

Chu Mộ Phỉ không ngờ tính cách tò mò bà tám của ông cư nhiên lại không thấp hơn mình chút nào a, mới sáng sớm đã chặn đường chờ nghe chuyện của người ta rồi, vì thế đành phải gật đầu mà nói: “Được rồi, đến phòng ông đi, ta sẽ nói lại lời của sư phụ Độc Cô cho ông nghe, không thiếu một chữ, vừa lòng rồi chứ.”

Qua hết một chung trà nhỏ.

Dương Thiên đầy vẻ thất vọng mà nhìn Chu Mộ Phỉ: “Chỉ có nhiêu đó thôi sao?”

Chu Mộ Phỉ gật đầu: “Ông còn muốn biết gì nữa hả?!”

Dương Thiên lộ vẻ buồn bực mà nói: “Mấy chuyện này so với mấy chuyện ta phái người tra xét thì đâu khác gì lắm đâu, cơ bản là chả có chuyện gì mới.”

Chu Mộ Phỉ lộ vẻ đành chịu, buông tay: “Sư phụ đại nhân chỉ nói nhiêu đó thôi, ta cũng đâu còn cách nào.”

Dương Thiên cũng biết Quý Lăng Hiên bình thường luôn tiếc chữ như vàng, nhất định sẽ dùng cách nói ngắn gọn nhất để kể lại chuyện năm đó, bắt Chu Mộ Phỉ nói thêm nữa là chuyện không thể nào, vì thế không nói gì nữa.

Chu Mộ Phỉ lại chợt hỏi: “Sao ông lại muốn biết chuyện này? Chẳng lẽ ông muốn triển khai kế hoạch theo đuổi sư phụ của Độc Cô, nên mới muốn biết chuyện năm xưa của ông ta, tranh thủ biết người biết ta trăm trận trăm thắng?”

Dương Thiên nghe thế, khuôn mặt liền đỏ ửng lên, cứ y như một tên thiếu niên mới lớn, ngọng nghịu nói: “Ta chỉ là muốn hiểu hắn hơn thôi, như vậy sẽ cảm thấy bản thân gần với hắn hơn chút. Về phần theo đuổi hắn, ta chưa từng nghĩ tới. A Hiên đối với ta mà nói, hắn tựa như những đám mây trên trời cao, không thể chạm tới. Ta có thể ở bên cạnh hắn, lẳng lặng chờ hắn là tốt lắm rồi, không dám hi vọng gì nhiều.”

Chu Mộ Phỉ nhìn thấy bộ dáng không tiền đồ của ông, thật muốn đưa tay đập thẳng vào ót ông một phát. Nhưng dựa vào giá trị vũ lực siêu cao của đối phương, y chỉ có thể thầm nghĩ ở trong lòng, sau đó dùng giọng điệu rèn sắt không thành thép mà nói: “Dương thúc thúc, ông bảo ta phải nói gì thì mới tốt đây? Chính vì thái độ bị động cái gì cũng không làm này của ông, cho nên ông mới phải sống cuộc sống độc thân hết hai mươi mấy năm đó! Đối với người mình thích, ông không tích cực chủ động theo đuổi, chẳng lẽ muốn để cho người ta tự tới cưa ông sao?!

“Nhưng mà….” Dương Thiên ngập ngừng nói: “A Hiên rất cố chấp, thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, đã quyết định chuyện gì rồi thì có cho chín con trâu tới kéo cũng kéo không nổi. Ngươi nhìn đi, Độc Cô Minh Hạo đã chết nhiều năm như vậy rồi, mà hắn vẫn còn cố chấp nhào vào….”

“Đó là do ông không chịu cố gắng!” Chu Mộ Phỉ ngắt lời: “Ông không thử thì làm sao biết không được? Hơn nữa, con người thì sẽ thay đổi! Ngay từ đầu sư phụ đại nhân cũng đâu có thích phụ thân của Độc Cô, nhưng bởi vì da mặt của người ta dày, vừa cầu xin vừa theo đuổi, làm sao mà không tóm vào tay cho được?! Nếu ông ta có thể, sao ông lại không thể? Dương thúc thúc, mau lấy dũng khí của ông lại đi, để sư phụ đại nhân cảm nhận được chân tình của ông, dùng châm tâm của ông làm sư phụ đại nhân cảm động từng chút một, chỉ có như vậy thì ông mới có thể ôm được mỹ nhân!…. Ông cũng đâu có muốn phải sống độc thân suốt cả đời!”

Bị ngôn từ tràn ngập tính kích động của Chu Mộ Phỉ lừa dối, Dương Thiên liền động tâm, ông nhìn Chu Mộ Phỉ, dùng giọng điệu không chắc chắn mà nói: “Nhưng mà, thực sự có thể thành công sao? A Hiên có thể yêu ta?”

“Đương nhiên, hơn nữa khả năng rất là lớn!” Chu Mộ Phỉ tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Làm gì có người chịu sống cô độc cả đời chứ. Cho dù sư phụ đại nhân có vẻ lạnh lùng, nhưng nói không chừng, trong lòng của ông ta cũng hi vọng sẽ có người có thể quan tâm chăm sóc cho ông ta! Dương thúc thúc, ông cố gắng lên, ta xem trọng ông đó!”

Dưới sự cố gắng giật dây hết mức của Chu Mộ Phỉ, Dương Thiên liên tục thầm mến và chờ đợi suốt gần ba mươi năm, gần như đã rơi vào cảnh tuyệt vọng, lại một lần nữa dấy lên hi vọng và ý chí chiến đấu hừng hực, lập tức nắm chặt tay và nói: “Tiểu huynh đệ, ta quyết định, từ ngày mai, à không, từ hôm nay trở đi, ta sẽ dùng hết toàn lực theo đuổi A Hiên, để hắn cảm nhận được tình yêu trầm lắng của ta đối với hắn, tranh thủ lúc còn sống có thể nhận được lời đáp lại của hắn!”

Chu Mộ Phỉ làm xong công tác tư tưởng cho Dương Thiên thì trở về phòng Độc Cô Lưu Vân, vừa vào thì thấy Độc Cô Lưu Vân đang thu dọn hành lý.

Chu Mộ Phỉ nói: “Độc Cô, ngươi định đi sao?”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu, nói: “Sư phụ giờ chắc chắc rất khó chịu. Ta ở lại đây cũng không hợp lắm, vẫn nên rời đi thì hơn, để sư phụ bình tĩnh một chút.”

Chu Mộ Phỉ nghe hắn nói cũng có lý, liền gật đầu đồng ý.

Sau khi thu dọn thỏa đáng rồi, hai người cùng nhau đến cáo từ Quý Lăng Hiên.

Quý Lăng Hiên nghe Độc Cô Lưu Vân nói muốn đi cũng không giữ lại, quay đầu nói Đường thúc đến phòng thu chi đưa một trăm lượng vàng làm lộ phí cho Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân tất nhiên là cực lực chối từ. Mấy năm nay, tuy hắn chỉ chuyên tâm luyện kiếm, nhưng mỗi khi Chu Mộ Phỉ và Tiểu Điêu Nhi rảnh rỗi đều ra ngoài săn thú, săn được rất nhiều da lông quý hiếm, tất cả đều được đưa xuống chợ dưới núi bán đổi lấy bạc, vì thế bọn họ cũng không thiếu tiền.

Nhưng lời Quý Lăng Hiên đã nói ra thì đương nhiên sẽ không thu hồi, chỉ thản nhiên nói: “Chỉ là chút thứ màu trắng vàng thôi, sư phụ có giữ cũng vô dụng, vừa lúc cho con làm phí chi tiêu hàng ngày. Nếu con còn xem ta là sư phụ, thì nhận lấy đi.” Độc Cô Lưu Vân nghe vậy, đành phải nhận, sau đó Quý Lăng Hiên mở cơ quan ở tủ đồ, tự mình vào trong mật đạo, đem thi thể của Độc Cô Minh Hạo ra.

Độc Cô Lưu Vân từ biệt Quý Lăng Hiên, cùng Chu Mộ Phỉ mang theo thi thể của Độc Cô Minh Hạo đến hậu sơn ở phía bắc cách đây hơn hai mươi dặm, quả nhiên tìm thấy phần mộ của mẫu thân Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân kinh ngạc nhìn chữ viết sạch sẽ của sư phụ ở trên bia mộ, cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ.

Dù sao ở trong phần mộ này cũng là mẹ ruột mình, dù bản thân không có chút ấn tượng nào, nhưng dòng máu chảy trong người vẫn không thể nào cắt bỏ được.

Đáng tiếc, bản thân là con trai của bà, nhưng không thể báo thù cho bà…..

Nhưng mà, có lẽ lúc sư phụ an táng mẫu thân, trong lòng ông cũng rất thống khổ.

Dù sao bà và ông đều là người bị hại, đều bị phụ thân của mình lừa dối, bà có ân tình với sư phụ, mà sư phụ thì lại vì báo thù, vì thế cho dù bà là người bị hại giống ông nhưng vẫn phải mất mạng.

Độc Cô Lưu Vân mang nhang đèn nguyên bảo đặt trước mộ bia của mẫu thân, sau đó quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, nhỏ giọng mà cầu khẩn: “Mẫu thân, xin hãy tha thứ có hài nhi không thể báo thù cho người. Dù sao sư phụ cũng có ơn dưỡng dục con, con không thể giết người, chỉ có thể cắt một lọn tóc của người để tế vong linh của mẹ và phụ thân. Nhưng mà, con đã mang di thể của phụ thân đến đây hợp táng cùng người, có lẽ người ở dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt rồi.”

Sau đó, hắn quỳ gối trước mộ phần, lẳng lặng chờ cho ba nén nhang cháy hết, lúc này mới bắt đầu động thủ đào phần mộ lên.

Đến lúc đào xong, Độc Cô Lưu Vân mở quan tài gỗ ra, nhìn thấy di cốt của mẫu thân trong quan tài.

Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ nâng quan tài đã sắp rữa nát ra ngoài, sau đó đưa quan tài làm bằng gỗ tử đàn mua ở dưới chân núi – bên trong đã đặt sẵn di thể của Độc Cô Minh Hạo – đặt vào trong mộ thất, lại nâng di cốt của mẫu thân Độc Cô Lưu Vân ra rồi nhập quan hợp táng cùng với Độc Cô Minh Hạo.

Sau khi tu sửa lại phần mộ, Độc Cô Lưu Vân lại quỳ xuống khấu đầu vài cái trước mộ phần của cha mẹ, rồi mới cùng Chu Mộ Phỉ rời khỏi.

Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ phong trần mệt mỏi chạy đến ngọn núi gần thành Tương Dương nơi bọn họ ẩn cư lúc trước, từ xa xa đã nhìn thấy Tiểu Điêu Nhi đang đứng ngay trước cửa động trông mòn con mắt chờ bọn họ trở về.

Vừa thấy bóng dáng của bọn họ, mắt của Tiểu Điêu Nhi phát sáng lên, nhảy hai ba cái đã đến trước mặt bọn họ, hai cái cánh ngắn ngủn đập phần phật, hưng phấn kêu lên: “Úc úc~~ úc úc~ úc úc úc úc……” Phụ thân, ba ba, hai người rốt cuộc đã trở lại rồi! Con rất nhớ hai người…. làm thịt nướng a! Mẹ nó thịt sống khó ăn quá con ăn không có quen a! (Thằng con trời đánh =.=)

Chu Mộ Phỉ đau lòng nhìn Tiểu Điêu Nhi đã đói đến độ gầy mất một vòng, lông vũ cũng không còn sáng bóng như trước. Y vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng nó, trấn an mà nói: “Tiểu Điêu Nhi đừng vội, để phụ thân nướng thịt cho con ăn.”

Độc Cô Lưu Vân cũng nhìn Tiểu Điêu Nhi, bỗng nhớ tới một việc, liền nghiêm mặt mà nói: “Mộ Phỉ, lúc chúng ta còn sống thì vẫn có thể chăm sóc cho Tiểu Điêu Nhi, nướng thịt cho nó ăn. Nhưng qua vài chục năm, trăm năm nữa thì sao đây? Tiểu Điêu Nhi chắc chắn sẽ không học được cách nướng thịt. Nếu nó không chịu ăn thịt sống, vậy chẳng phải là sẽ đói chết sao?”

Chu Mộ Phỉ quả thật là chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nghe thế thì cũng sửng sốt, suy nghĩ một lát: “Xem ra, sau này không thể để cho Tiểu Điêu Nhi quá mức ỷ lại vào thức ăn đã được nấu chín nữa.”

Nói xong, y quay sang Tiểu Điêu Nhi, tỏ vẻ ôn nhu mà nói: “Tiểu Điêu Nhi, dù sao con cũng là một con chim điêu chân chính, không nên sợ mùi máu tanh như vậy, bẩm sinh đã biết dùng thịt sống làm thức ăn rồi. Lúc trước là do ba ba sơ sót mới để cho con cùng ăn thịt nướng với chúng ta, sau này con nên dần dần tập ăn thịt sống cho quen đi, như vậy….”

Tiểu Điêu Nhi bất mãn, lập tức đánh gãy lời y nói, dùng đôi mắt đen tròn tròn của mình mà nhìn Chu Mộ Phỉ, đáng thương hề hề: “Úc úc~~ úc úc úc úc~~~” Đừng mà, thịt sống không ăn được, con muốn ăn thịt nướng hu hu hu hu……

Chu Mộ Phỉ nhìn thấy ánh mắt nó liền không còn chút sức chống cự nào, vừa thấy liền mềm lòng, vội vàng dỗ dành: “Rồi rồi rồi, không ăn thịt sống, ba ba nướng thịt cho con ăn…..”

Tiểu Điêu Nhi lập tức chuyển bi thương sang vui mừng, hoan hô nhảy vào trong sơn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.