Mẹ Chúc Chí Hành ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Tạ Tuy, bộ dáng thiếu niên ở trước mắt bà vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bà há miệng, đôi mắt vằn vện tia máu sau khi lộ vẻ hoảng sợ thì thoát ra, lần thứ hai điên cuồng bắn tia thù hận.
Bà vừa khóc vừa rống: “Chính là mày, chính là mày! Nếu như không phải là con tiện nhân mẹ mày câu dẫn người khác thì làm sao lão súc sinh nhà tao năm đó lại bị đột quỵ, làm sao lại ngã cầu thang gãy chân. Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, một nhà các người đều là tai tinh! Tai tinh!”
Tống Dụ bị Tạ Tuy kéo tay mà đứng vững, tỉnh táo lại, ngay lập tức đã nghe tiếng mắng chanh chua của người đàn bà, cơn giận dữ trong nháy mắt nổi lên.
“Nói xong chưa.”
Cũng không để ý bản thân đang trong ngực Tạ Tuy, Tống Dụ ngẩng đầu, sắc mặt đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi thấy mấy người mới là tai tinh, Tạ Tuy mười mấy năm trước gặp được các người thật sự là vận rủi tám đời.”
Tinh thần mẹ Chúc Chí Hành hiện tại đã trên bờ vực tan vỡ, đôi mắt không nhúc nhích dõi theo Tạ Tuy, có chút điên cuồng quỷ dị, oán hận không ngớt: “Mày phá hủy cả gia đình của tao, tao cũng sẽ không để yên cho mày, cả đời tao sẽ quấn lấy mày.”
Tống Dụ bị chọc tới giận quá bật cười, con ngươi nhạt màu phản xạ lại ánh sáng mờ tối trong hành lang, trào phúng nói: “Đừng nha dì, bị bà quấn lấy, tôi sợ sẽ gặp ác mộng.”
Cậu sừng sộ lên, thật sự là không cần nhìn mặt cũng có thể ngửi được mùi thuốc súng tràn ngập.
“Bà xem lời mình vừa nói đi, chính bà bộ dạng nhìn như yêu quái, chồng bà là một tên biến thái, còn trách người ta ngoại hình đẹp mắt à.”
“Mày ––!”
Mẹ Chúc Chí Hành tức giận đến nói năng lộn xộn, sắc mặt đỏ lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Tống Dụ: “Chơi với con trai một ả điếm, mày cũng không phải tốt lành gì, cũng là thứ không có giáo dục! Không phải tao có bệnh! Là thằng tiện nhân Tạ Tuy này bị ––!”
Tống Dụ nghĩ tới chuyện ba năm cấp hai của Tạ Tuy, nhất thời nét mặt lạnh lẽo: “Bà thử nói thêm gì nữa xem?”
Mẹ Chúc Chí Hành đời nào lại sợ cậu: “Sida! Nó bị sida! Cái bệnh lây qua đường tình dục kia! Căn bệnh chết người đó –– Á ––!”
Trong hành lang truyền ra tiếng phụ nữ đau đớn, kinh ngạc hét lên.
Mẹ Chúc Chí Hành bị người túm tóc, nhấn lên tường, tàn nhẫn mà đấm một phát. Cũng không phải là Tống Dụ hay Tạ Tuy, mà là một gã đàn ông toàn thân sặc mùi rượu, không biết xông lên lầu từ lúc nào.
Chân ông ta có chút vấn đề, bước đi khập khiễng, nhưng nắm đấm đánh vào mặt người phụ nữ không chút nào yếu thế. Đầu tóc ông ta rối bời, râu mọc đầy mặt, túm chặt tóc mẹ Chúc Chí Hành, giọng khàn đặc: “Con đàn bà khốn khiếp! Giấu tao làm thủ tục chuyển trường? Còn muốn ly hôn? Trước khi ly hôn bố mày trước hết sẽ đánh chết mày! Sau khi bố mày ra khỏi nhà tù cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Cả đời này mày đừng hòng thoát khỏi tao!”
Mắt Chúc Chí Hành đỏ ngầu: “Ba!”
Mẹ Chúc Chí Hành thất thanh khóc rống lên, hô to cứu mạng, trong hành lang đặc biệt thê thảm.
Tống Dụ sững sờ hai giây, tầm mắt bỗng nhiên tối đi.
Là bị Tạ Tuy che mắt. Trước mắt là kẻ thù của hắn chó cắn chó. Giọng điệu thiếu niên hững hờ: “Đừng nhìn, nhìn bẩn mắt.”
Trong lòng Tống Dụ bỗng nhiên có chút chua xót.
Một nhà họ Chúc này là loại người như thế nào vậy, đây chính là hoàn cảnh sống trước kia của Tạ Tuy sao. Hắn chỉ mới là một học sinh cấp ba thôi.
Cậu cắn môi dưới, giơ tay kéo tay Tạ Tuy ra.
“Không, tớ muốn nhìn, nhìn cho hả giận.”
Trong giọng nói của Tống Dụ cũng không phải là hả giận gì mà tràn đầy phẫn nộ, còn có chút thương xót cùng đau lòng mà chính cậu cũng không phát hiện được.
Tạ Tuy cong môi, tròng mắt đen nhánh khi nhìn về phía người một nhà kia thì trở nên sắc lạnh.
Lần trước Tống Dụ đem hắn tới bức tường kia đã khơi gợi lên một số chuyện cũ u ám trong trí nhớ của hắn. Hắn dù sao cũng không phải Tống Dụ, thủ đoạn trả thù đơn thuần mà trẻ con như vậy.
Một khi hắn đã quyết định đối phó Chúc gia, nhất định sẽ tha bọn họ xuống địa ngục.
Tiếng gào khóc của mẹ Chúc Chí Hành đã kinh động tới người giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy một màn ba Chúc Chí Hành túm chặt tóc mẹ Chúc Chí Hành, liều mạng đập vào tường.
Trong hành lang tối tăm, còn đáng sợ hơn trong phim.
Giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, cũng không dám chọc vào người đàn ông toàn thân sặc mùi rượu không có chút lý trí kia, gọi điện thoại kêu bảo vệ trường tới.
Sau khi bảo vệ tới rồi, cảnh sát cũng đến.
Ba Chúc Chí Hành thần trí không rõ, thậm chí muốn đánh lén cảnh sát, bị nhấn trên mặt đất rồi tống lên xe.
Mẹ Chúc Chí Hành mặt mũi sưng vù, bị đánh tới thoi thóp, khóc tới mức sắp tắt thở.
Mà Chúc Chí Hành hiện tại nước mắt đã khô cạn, như xác chết di động mà đứng bên cạnh, nhìn cảnh sát cầm giấy bút làm tường trình. Trong một đêm, cuộc sống của nó trời long đất lở, ba mẹ đều lộ ra một mặt dữ tợn trước nay chưa từng có. Cả người nó như chìm trong biển rộng, không nhìn thấy con đường phía trước, vừa tê dại vừa tuyệt vọng.
“Tớ đói.”
Tống Dụ không muốn nhìn thấy gia đình tệ hại này nữa, đã ở lại trễ như vậy, rốt cuộc bụng cũng réo lên.
Tạ Tuy vẫn một mực chờ cậu, khẽ cười: “Được, chúng ta đi ăn trước đi.”
Tống Dụ bảo: “Tớ đi trước lấy đề thi.”
Tạ Tuy mém bị tinh thần khắc khổ học tập của cậu nhóc chọc cười.
“Ừ.”
Sau khi Tống Dụ rời đi, Tạ Tuy thu lại ý cười, một chút sự dịu dàng cuối cùng trên người cũng không thấy nữa, toàn thân thẳng tắp đứng dưới ánh đèn, thần sắc hững hờ, đường nét gò má tuấn tú, khí chất ưu nhã lại lạnh lẽo.
Hắn nhìn đồng hồ trên tường, đôi mắt đen kịt như vực sâu, vẻ mặt lại mất hứng và nhàm chán.
Ánh mắt Chúc Chí Hành vô thần.
Thế giới rung chuyển, linh hồn bị một bàn tay đột nhiên bóp nghẹt, kéo nó xuống vực thẳm ngột ngạt.
Nó mờ mịt nhìn về phía trước: “Là mày đi, Tạ Tuy.”
Tạ Tuy nghe được âm thanh, quay đầu sang.
Tống Dụ không ở đây, hắn ngay cả một chút vô hại hồn nhiên cũng chẳng muốn giả vờ nữa, khóe môi nhàn nhạt cong lên: “Đúng vậy.”
Đây là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, đôi mắt Chúc Chí Hành đỏ ngầu, tay nắm thành quyền, cả người run rẩy.
Nhưng một ngày này nó đã bị đả kích quá nhiều, sức lực gì cũng không còn. Nó như bị điên mà cười phá lên: “Hôm nay cảnh sát tới cửa bắt người, nói rằng ba tao quấy rối tình dục một khách nữ, video cùng nhân chứng đều có. Xế chiều, không chỉ mẹ tao mà người cả khu đều nhận được tin nhắn, là ảnh ba tao ra ngoài tìm điếm, sau đó còn có sổ khám bệnh ông ta giấu đi. Chẩn đoán chính xác ra sida. Ha ha ha, sida.” Ba năm cấp hai, lời đồn lan truyền ba năm, không ngờ quay đầu lại, lại rơi xuống trúng trên người mình.
Ánh mắt Chúc Chí Hành đỏ đậm: “Nhận được tin nhắn tao liền biết có người muốn hại tao. Ai hận tao như vậy, quả nhiên chỉ có mày, chỉ có mày!”
Tạ Tuy đối phó với bọn họ, thật sự là chút tâm tư đều chẳng động tới. Hắn nhớ tới hành động đẩy Tống Dụ của mẹ Chúc Chí Hành lúc nãy, khẻ cười, thong dong ưu nhã, “Đừng sụp đổ quá sớm.”
Giọng điệu của hắn hết sức bình tĩnh, “Chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
Chúc Chí Hành đã không dám nghĩ tới Tạ Tuy chỉ là một học sinh trung học, như thế nào có năng lực làm ra những chuyện này. Nó chỉ thống khổ che mặt, chậm rãi quỳ xuống: “Tao sai rồi, tao sai rồi, tao sai rồi. Mày muốn như thế nào mới chịu buông tha cho gia đình tao.”
Tống Dụ đã ôm đề thi bước về phía này.
Tạ Tuy nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Tống Dụ, trên mặt bắt đầu mang theo ý cười, là nụ cười thanh thuận, dịu dàng mà Tạ Tuy mười lăm tuổi nên có.
Lời nói lại dành cho Chúc Chí Hành.
Hững hờ, lạnh lùng nguy hiểm.
“Chí ít, cũng phải chết một người mới có thể bỏ qua.”
Vẫn còn sớm.
Đặt tiền vào cờ bạc, khoản tiền lớn bồi thường, chủ nợ tìm tới cửa, bê bối bị tất cả mọi người biết.
Khi ba của Chúc Chí Hành ra tù, mới là lúc cơn ác mộng chân chính của cả nhà bọn họ bắt đầu.
Có điều, những việc này hắn cũng lười hao tâm.
So với những kẻ này, hắn càng muốn dành thời gian hưởng thụ cuộc sống cấp ba ấm áp, sáng sủa mà Tống Dụ tận lực xây dựng cho hắn.
“Cậu muốn ăn gì?”
Tống Dụ thật sự đói bụng, cậu hỏi Tạ Tuy nhưng tầm mắt lại lưu luyến bên quán đồ nướng.
Tạ Tuy liếc mắt nhìn cậu, mở miệng trước: “Không ăn đồ nướng, không uống trà sữa.”
Tống Dụ: “…”
Lời không muốn nói đều bị cậu nói ra rồi.
Cuối cùng, Tống Dụ vẫn ngoan ngoãn ăn cơm.
Lúc cậu bị giữ lại ở văn phòng đã gửi tin nhắn cho dì Bạch, bảo bà hôm nay đừng nấu cơm tối.
Sau khi ăn xong ở ngoài, bọn họ trở về chung cư.
Tống Dụ ăn uống no đủ, tâm tình khoan khoái, đi trên đường bắt đầu nói chuyện: “Cái thằng Chúc Chí Hành kia chuyển trường cũng tốt, như vậy ba năm cấp ba chúng ta sẽ không phải nhìn thấy thằng ngu đó. Cả nhà bọn họ dọn đi là tốt nhất, quả thật chướng mắt.”
Tạ Tuy cười: “Yên tâm, cả nhà họ cả đời này sẽ không xuất hiện ở thành phố C nữa.”
Nhắc tới thằng óc chó Chúc Chí Hành, Tống Dụ liền tức giận, lần trước là cậu nể mặt Tạ Tuy nên mới buông tha cho nó.
Hôm nay thế mà lấy oán báo ân, chưa chi đã đánh người, còn vu oan người ta!
Cậu lại nhớ đến Tạ Tuy trong giai đoạn đầu của ‘Sự khống chế ôn nhu’, tính tình trầm mặc cùng nhẫn nhịn theo thói quen kia.
Tống Dụ giật giật môi dưới, quyết định đàng hoàng dạy dỗ hắn.
“Sau này đối phó với người như thế, không nên dễ dàng tha thứ. Cậu nhìn đi, lần trước cậu nhẹ nhàng tha nó như vậy, chỉ bắt nó lau sạch chữ rồi thả nó đi. Kết quả thì sao, hôm nay nó như người điên mà nhào tới cắn. Tớ thấy cả nhà bọn họ đầu óc đều bị thần kinh!”
Dễ dàng tha thứ?
Tạ Tuy trong lòng cảm thấy thú vị, nghe theo lời cậu: “Được, lần sau tôi sẽ không dễ dàng tha thứ người khác như vậy nữa.”
Tống Dụ thật sự cực kỳ sợ hắn giẫm lên vết xe đổ, bị tổn thương như Tạ Tuy trong nguyên tác: “Sau này không nên tùy tiện tin tưởng một người, đừng chỉ bởi vì hắn ta tốt với cậu một chút, liền khăng khăng một mực xem hắn là bạn bè.”
Tạ Tuy nín cười, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh mang chút suy tư –– Dụ Dụ, cậu đây đang nói chính cậu sao?
Đương nhiên, Tống Dụ không hề phát hiện, tiếp tục: “Người không rõ lý do mà tiếp cận cùng lấy lòng đều là bụng dạ khó lường! Có thể là ham muốn…” Ngôn ngữ kẹt lại, suy nghĩ hồi lâu, Tống Dụ nhớ lại đặc tính của ba tên tra công kia, chắc chắn mà nói tiếp: “Có thể là ham muốn tướng mạo của cậu.”
Tạ Tuy: “…”
Tạ Tuy lập tức bật cười.
Tiếng cười của hắn khiến cho Tống Dụ có chút xấu hổ, giận dữ: “Tớ nói thật lòng với cậu! Cậu có thể đàng hoàng lắng nghe chút không hả!”
Tạ Tuy hỏi cậu: “Cậu cũng vậy sao?”
Tống Dụ: “A?”
Ý cười của Tạ Tuy đầy dịu dàng: “Không rõ lý do tiếp cận cùng lấy lòng, bụng dạ khó lường, ham muốn –– tướng mạo của tôi?”
Bốn chữ cuối hắn dừng lại một chút, có chút cảm giác trêu chọc.
Tống Dụ: “…” Ôi đệt mịa!!!
Tống Dụ muốn giải thích, nhưng cái bẫy cậu tự đặt cho bản thân quá chắc chắn, trong nhất thời không thể thoát được.
Há miệng nửa ngày, cây không ngay rất sợ chết đứng, chột dạ nói: “Tớ không giống bọn họ.”
Thôi bỏ đi, bình nứt sẽ vỡ*.
*khi gặp vấn đề sai lầm gì thì để yên, không cố sức sửa chữa
“Mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng chính là không giống.”
Cuối cùng, gần như nhắm mắt nói bừa: “Lần trước không phải cậu cũng từng hỏi tớ tại sao lại đối xử tốt với cậu như vậy à? Tớ thiện lương đó, tâm địa thiện lương, vẫn chưa rõ sao?”
Tạ Tuy nhìn biểu tình thiếu chút nữa tự làm bản thân mình tức chết của cậu nhóc, ác liệt mà quyết định đổ dầu vào lửa, chậm rì rì nói: “Kỳ thật, cậu ham muốn tướng mạo của tôi, cũng không sao.”
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ: “…”
Hôm nay không tán gẫu nổi nữa, hẹn gặp lại!
Cậu bị bản thân chọc tức, nhanh chân bước về phía trước, lại ở trên đường đi ngang qua canteen gặp được Cao Phong.
Cao Phong mới từ quầy bán đồ ăn vặt của canteen bước ra, theo đằng sau là một đám đàn em, cầm trong tay một hộp mì. Tầm mắt quét qua, gã cũng nhìn thấy hai người Tống Dụ, Tạ Tuy. Bị giáo viên thể dục giáo huấn nửa ngày, lại bị ép buộc viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ, Cao Phong bây giờ nhìn thấy Tống Dụ thật giống như kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt.
“Ơ! Lại là thằng tiểu tử mày!”
Thật đúng lúc, tâm tình Tống Dụ hiện tại cũng không tốt, cười gằn: “Khéo ghê, buổi chiều không ai đánh, hiện tại tới đây nhận đòn?”
Cao Phong: “…”
Nhóm đàn em của Cao Phong: “…”
Nếu như không phải trong tay còn bưng hộp mì gói, Cao Phong hiện tại hẳn là đã nhào tới.
Gã biết mình chửi không lại Tống Dụ, cũng lười mắng, thâm trầm nói: “Ai đánh ai còn chưa chắc đâu.”
Tống Dụ chẳng muốn làm bộ làm tịch, ban ngày đã biết cùng người như thế này nói lý lẽ là hoàn toàn vô dụng, nhíu mày: “Bọn mày mấy thằng muốn cùng nhau lên?”
Ngay tại thời điểm cậu cần phát tiết lửa giận, lại có người dâng lên tận cửa.
Cao Phong không thể nhịn được nữa.
Vẫn là đàn em bên cạnh kéo gã lại, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngày mai chúng ta còn một trận đánh với lớp A9, giữ sức, giữ sức.”
Cao Phong đè nén lửa giận xuống, tầm mắt gắt gao nhìn cậu chằm chằm: “Rác rưởi, mày tưởng rằng tao có thời gian rảnh đánh nhau với mày sao?”
Tống Dụ xì một tiếng, không thèm để ý tới gã – đầu năm nay giáo bá đánh nhau còn cần phải xếp lịch?
Cao Phong vừa nhìn thấy bản mặt trào phúng của cậu liền tức giận, quăng hộp mì xuống đất, giận dữ: “Nhưng mày cũng đừng cho là tao bỏ qua cho mày! Thứ sáu! Thứ sáu tuần này! Sau khi tan học, tòa nhà Thư Sơn tại cổng trường, anh mày chiến với mày! Không đến làm cháu nội!”
Tống Dụ còn bận học, nói: “Mày nghĩ tao để ý đến mày sao?”
Cao Phong tức giận không nhịn nổi: “Được! Tao ở đó chờ mày! Mày không tới thì chính là cháu trai Cao Phong tao! Anh mày lúc nãy thăm dò được tên mày, Tống Dụ đúng không! Bất kể mày có tới hay không, mặt mũi mày nhất định đã bị vứt đi rồi!”
Tống Dụ: “A, tao không đến, mày còn có chút thể diện. Tao mà đến, sợ rằng mày phải khóc hai năm.”
Không tiếp tục để ý Cao Phong ở phía sau gào thét nữa.
Tống Dụ đi về phía trước, kỳ thực mắng người xong một trận, cậu gần như cũng hết giận rồi. Cùng Tạ Tuy nói một tiếng ngủ ngon rồi không quay đầu lại, lên thẳng lầu trên. Hết giận nhưng vẫn còn xấu hổ nha!
Cậu tắm rửa sạch sẽ, bật đèn bàn, đối chiếu bài giải ban ngày với đáp án, sửa bài, rồi lại giải lại các bài làm sai.
Sau đó, Tống Dụ mở điện thoại di động nhìn thời gian, đã là mười một giờ.
Tầm mắt liền nhìn thấy tin nhắn của Mã Tiểu Đinh hiện lên màn hình.
Tống Dụ bấm vào.
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca? Anh thật sự mạnh mẽ như vậy?]
[Sadako không quên người đào giếng: Ước chiến giữa anh và Cao Phong đã nổi tiếng rồi.]
[Sadako không quên người đào giếng: Anh có muốn lên diễn đàn nhìn một cái không?]
Tống Dụ: “…”
Dụ ca quyết định dừng online để học tập, rốt cuộc lại trở về diễn đàn.
Trên diễn đàn, cái chuyên mục ‘Tiền đồ tựa hải, Tuy Dụ Nhi An’ kia, Tống Dụ xưa nay đều không nhìn. Nếu như có thể ẩn, cậu tuyệt đối sẽ ẩn thứ này đầu tiên.
Còn lại là các loại suy đoán cùng tỏ tình có liên quan tới cậu nổi lên trang đầu.
[Dụ ca không ở đây em muốn chết đi cho rồi.]
[Ca ca, trở về nhìn em một cái đi QAQ]
[Thảo luận dựa trên lý lẽ về độ khả thi Dụ ca là Tống Dụ]
Tống Dụ một mực vội vàng lướt qua.
Đương nhiên, ngoài ra còn có rất nhiều bài post, nói nhảm có, chửi nhau có, thổ tào có, dù sao cũng là diễn đàn học sinh.
Chỉ có điều, tối nay liên tục bị đẩy lên đầu là một bài post về ước chiến, phong cách trung nhị cực kỳ giống tiểu thuyết võ hiệp cổ đại.
[Tin tức ngầm, trận chiến chưa kết thúc trong tiết thể dục hôm nay có hồi tiếp theo, bạn tôi là học sinh lớp A15, bảo rằng Cao Phong đã xác nhận trong group chat của lớp, ước chiến Tống Dụ vào thứ sáu, trên tầng thượng tòa nhà Thư Sơn.]
Lâu chủ: Chậc, Trần Chí Kiệt bỗng nhiên cải tà quy chính, bắt đầu học tập, trước đây Cao Phong vẫn một mực tranh giành vị trí giáo bá của hắn, vốn cho là Trần Chí Kiệt thoái vị, vị trí giáo bá tiếp theo sẽ ổn định. Không ngờ rằng mới một tiết thể dục đã nhảy ra một con hắc mã. Tôi xem qua một số video của các em gái trên diễn đàn, thân thủ của Tống Dụ nhìn không giống như người không biết đánh nhau. Nhưng hai người trông có vẻ sức lực cách nhau hơi xa, mọi người bình chọn một chút, ai sẽ thắng?
1L: Vậy khẳng định là ông xã Dụ ca của tôi rồi a hi hi hi hi.
2L: Tống Dụ không phải cái thằng bình xịt ngu ngốc tên Dụ kia, tôi nói bao nhiêu lần rồi.
3L: ? Xem video cũng có thể nhìn ra điều này, chỉ mỗi mị ăn đường cặp Tuy Dụ thôi hả? Cảnh chụp bóng rổ đó cũng quá ngọt ngào rồi.
4L: Lại lại lại đập lầu. Tại sao đập lầu luôn là hai nhóm người các ngươi vậy, hủ nữ cùng antifan Dụ, các người yêu thương lẫn nhau đi *đao* *đao*
5L: Lâu chủ, để tôi giúp bạn quay về chủ đề chính. Tôi cảm thấy hẳn là Cao Phong, dù sao người này lúc học lớp 10 đã có tiếng tăm đánh nhau lợi hại nhất.
6L: Tống Dụ chính là khoa chân múa tay. Tôi chọn Cao Phong.
7L: Cao Phong +1
…
26L: Chỉ mình tôi chọn Tống Dụ thôi hả? Mấy cái khác không nói, chỉ bằng việc cậu ta bộ dáng đẹp trai, một phiếu này tôi dành cho cậu ấy.