Cậu ở trong bệnh viện ba ngày.
Tống Dụ cầm điện thoại di động, sau khi tìm kiếm tin tức tới choáng ngợp, cậu rốt cuộc xác nhận bản thân đã xuyên sách.
Xuyên vào quyển sách ngu ngốc “Sự khống chế ôn nhu” kia, thành cái tên pháo hôi trùng tên trùng họ.
Tam thiếu gia họ Tống của thành phố A, Tống Dụ.
Vứt điện thoại di động qua một bên, Tống Dụ buồn bực vò tóc. Cậu nghiêng đầu, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu hình ảnh khuôn mặt một người thiếu niên.
Nước da nhợt nhạt, mái tóc đen mềm mại, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đôi mắt to mà trong suốt, trong bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh trắng càng lộ ra vẻ ốm yếu đáng thương.
Khuôn mặt này quả thật giống như đúc với cậu tại thời điểm mười lăm tuổi.
Ban ngày. Tống ca muốn tự bế.
Làm một nhân vật phụ với số lần ra trận có thể đếm được trên đầu ngón tay trong “Sự khống chế ôn nhu”, bệnh trạng của Tống Dụ căn bản không xứng đáng để tác giả tốn mấy dòng văn chương để miêu tả. Thế nên, sau khi xuyên sách đến đây, Tống Dụ hỏi tất cả mọi người bên cạnh, bao gồm bác sĩ cùng y tá, bao gồm cả cô bảo mẫu, đều không nhận được lời đáp tên bệnh là gì, đều là hai mắt rưng rưng, bi thương nhìn cậu.
Ngay cả mẹ của cậu, người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán như sấm chớp của tập đoàn Tống thị nghe câu hỏi này cũng lập tức đỏ vành mắt.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ôn nhu, bà hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Dụ Dụ ngoan, đợi đến khi xuất viện, con muốn đi chỗ nào chơi, mẹ đều cùng con đi.”
Tống Dụ tạm coi như hiểu được.
Tác giả nguyên tác của quyển sách này căn bản không muốn để cho cậu sống.
Khỏi cần hỏi thăm, hỏi lại lòi ra một căn bệnh nan y với điểm mù của kiến thức y học đương đại gì cho xem, dù gì cứ chờ chết là xong việc rồi.
Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy vào một tòa biệt thự ở ngoại ô thành phố A. Đây là ngôi nhà cha mẹ Tống Dụ mua chuyên dành cho Tống Dụ dưỡng bệnh, nằm cạnh sông nước, phong cảnh thanh lịch, bầu không khí yên tĩnh.
Tống Dụ mệt mỏi xuống xe, trên gương mặt tinh xảo tái nhợt tràn ngập thái độ chán đời. Mẹ Tống nhìn mà hãi hùng khiếp vía, chỉ lo mình vừa sơ sẩy một cái, con trai bảo bối của bà liền sẽ nghĩ quẩn.
Trong biệt thự, bảo mẫu đã làm cơm nước xong xuôi.
Cha Tống cùng anh Tống đều ở công ty, tối nay không thể phân thân, chỉ có mẹ Tống ăn cơm cùng cậu.
Mẹ Tống lo âu nhìn Tống Dụ, gắp rau bỏ vào chén của cậu: “Đã xuất viện rồi, Dụ Dụ tại sao mặt mày lại ủ rũ thế? Con không phải thích nhất là thức ăn dì Vương làm à.”
Tống Dụ không có khẩu vị gì, cũng không muốn nói chuyện.
Mẹ Tống đè nén sự chua xót trong nội tâm, duy trì nụ cười nói: “Con lần này trở về thành phố A, mẹ tổ chức cho con một buổi tiệc tẩy trần ở ngay nhà mình. Dù gì con cũng sẽ học trung học ở thành phố, nhân cơ hội này làm quen thêm một số bạn cùng lứa tuổi có được không? Dụ Dụ cảm thấy thế nào?”
Tống gia cũng được coi là hào môn hạng đầu ở thành phố A, tùy tiện tổ chức tiệc tùng gì đều sẽ bị giới truyền thông tranh nhau đưa tin. Lần này việc Tống Dụ quay về được điệu cao như vậy, đủ để chứng minh sự sủng ái của Tống gia đối với cậu. Chỉ là… việc nhận biết mấy người bạn cùng lứa tuổi. Nếu như cậu nhớ không lầm, hai tên tra công kia hiện tại cũng đang ở thành phố A, miễn cưỡng được xem như là bạn cùng lứa, cũng luẩn quẩn trong cùng một vòng.
Ngón tay của Tống Dụ chợt dừng, rất lâu.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện thanh âm yếu ớt của máy móc.
‘Tích… Hệ thống đang khởi động…’
Con ngươi của Tống Dụ co rụt lại, đột ngột ngẩng đầu: “Mẹ, con về phòng trước, nghỉ ngơi một chút.”
Mẹ Tống sững người, nhìn con mình rời đi, chạy lên trên lầu.
Tống Dụ trở về phòng, đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ.
Cậu xoay người, trầm mặc nhìn linh hồn trắng xám mờ ảo đứng trước mặt mình.
Cậu nhíu mày: “Là cậu kéo tôi đến thế giới này?”
Đứng trước mặt cậu chính là Tống Dụ chân thực của nơi đây.
‘Tống Dụ’ mặc đồng phục bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt tới trong suốt, đôi mắt vô hại, ôn nhuận như một con cừu nhỏ. Nó chần chờ rất lâu, nhàn nhạt gật đầu một cái, “Ừ, là tôi.”
“Tại sao?”
Vẻ mặt vốn đã tái nhợt của ‘Tống Dụ’ càng thêm trắng bệch, giọng nói yếu ớt: “Xin lỗi, là thế giới chủ của chúng tôi gặp trục trặc nên mới không thể không kéo anh tới đây làm biện pháp khắc phục. Tôi là Tống Dụ của thế giới này, nhưng anh cũng có thể gọi tôi là hệ thống 008. Giá trị tồn tại của Tống Dụ vốn là để nói chuyện với nhân vật chính lúc năm năm sau, khai sáng cho nhân vật chính có thể tiếp tục sống. Nhưng không biết vì lý do gì, lần này phát bệnh Tống Dụ không chịu đựng được, chết trong phòng bệnh.”
“Chúng tôi cần người đi tiếp cốt truyện của Tống Dụ, thế nên tự chủ trương đưa anh từ thế giới song song lại đây. Điều này trước hết chúng tôi muốn nói lời xin lỗi với anh. Bất quá, để bồi thường, chúng tôi sẽ gửi cho anh một khoản tiền để đền bù sau khi thế giới này kết thúc. Anh chỉ cần theo tình tiết của kịch bản trong vòng năm năm là có thể rời đi.”
Tống Dụ cười nhạt, trong đôi mắt đen láy sáng sủa tràn đầy ý lạnh: “Cậu cảm thấy tôi thiếu tiền à?”
008 không nói gì.
Tống Dụ xem nơi này như một quyển sách ngu ngốc, một chút đều không muốn lãng phí thời gian năm năm ở đây, buồn bực mà cau mày: “Tôi không đồng ý, các người có thể ngay bây giờ đưa tôi trở về không?”
008 chột dạ nhăn mặt, không dám nhìn thẳng Tống Dụ, cúi đầu: “Xin lỗi, tôi không có năng lực này.”
Nó toan tính muốn thuyết phục Tống Dụ: “Kỳ thực năm năm này đối với anh sẽ không gây ảnh hưởng gì, chỉ cần không phạm tới cốt truyện, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào bất luận hành vi gì của anh. Thời gian trong thế giới gốc của anh sẽ bất động. Hơn nữa, ở thế giới này anh có gia thế rất hoàn mỹ, có thể làm rất nhiều chuyện, thích gì làm ấy.”
Tống Dụ cười lạnh một tiếng.
008 nhát gan, giải thích xong những điều này với Tống Dụ liền biến mất: “Cứ, cứ như vậy đi. Anh nghỉ ngơi thật tốt, nếu như có chuyện gì đều có thể tùy thời gọi tôi. Cứ kêu thầm hai tiếng ‘008’ trong đầu là được rồi.” Đương nhiên, nó không nhất định sẽ xuất hiện.
Tống Dụ đứng tại chỗ, tức giận tới đau răng.
Lúc này mẹ Tống lên lầu, đứng bên ngoài gõ cửa, âm thanh tràn đầy lo lắng: “Dụ Dụ, làm sao vậy? Tại sao đang ăn cơm bình thường lại đột nhiên trở về phòng thế.”
Tống Dụ điều chỉnh lại tâm tình của mình, đi ra ngoài, lộ ra một nụ cười với mẹ Tống: “Không có gì đâu mẹ, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.”
Bữa cơm này, từ đầu đến cuối Tống Dụ đều mất tập trung.
Mẹ Tống thời thời khắc khắc đều lưu ý đến tâm tình của cậu, cũng nuốt không trôi, do dự một chút nói: “Là vừa nãy mẹ nhắc đến chuyện mở tiệc nên con cảm thấy không vui à.”
Tống Dụ dùng thìa khuấy cháo, nghe thấy thì hơi sững người, cúi đầu nói: “Không ạ.”
Mẹ Tống đau lòng muốn chết: “Nếu không thích mẹ liền không làm. Là mẹ sai rồi, quên mất bảo bối Dụ Dụ của chúng ta thích yên tĩnh. Sau này có hoạt động gì, mẹ cũng từ chối giúp con.”
Tống Dụ trong lòng thở dài. Nội tâm của cậu buồn bực lại phiền muộn, những cảm xúc này dưới ánh mắt hiền lành ôn nhu của mẹ Tống đang từng chút từng chút được hòa tan.
Cậu coi nơi này như một quyển sách, nhưng mỗi người trong sách cũng không phải là người giấy đơn bạc, mà là chân thật, có sự sống.
Ví dụ như quý phu nhân được bảo dưỡng tốt ngồi đối diện. Sự lo lắng cùng tình yêu đối với con trai mình không thể giả được.
Tống Dụ cúi đầu ăn một ngụm cháo, cụp mắt, lông mi từng cọng rõ ràng.
Cha Tống cùng mẹ Tống đều rất bận, rất ít thời gian kề cận bên cạnh Tống Dụ. Hôm nay là mẹ Tống đã dời rất nhiều hội nghị mới rảnh rỗi đón cậu xuất viện, cùng cậu ăn cơm. Sau khi cậu lên cấp ba, khả năng cùng người thân ở bên nhau thì ít, mà xa cách thì nhiều. Tống Dụ rất không thích thành phố A, trong ‘Sự khống chế ôn nhu’, đám con ông cháu cha ở thành phố A từng tên đều như bị thần kinh. Hơn nữa, không biết vì cái gì, xuyên vào trong quyển sách này rồi, cậu vẫn luôn thường xuyên nghĩ tới thằng nhóc đáng thương Tạ Tuy kia.
Cậu nuốt ngụm cháo trong miệng xuống.
Tống Dụ nghĩ tới một số tình tiết trong sách.
Tạ Tuy bằng tuổi với cậu, hiện tại cũng là kì nghỉ hè của học sinh trung học, chỉ là hắn còn lâu mới có vận mệnh tốt như cậu.
Mùa hè này, Tạ Tuy vì kiếm tiền sinh hoạt mà liều mạng làm việc, chọc phải một đám lưu manh, còn bị ông chủ độc ác hãm hại một phen. Trong quá trình cùng bọn lưu manh tranh đấu, ngón tay của Tạ Tuy bị bẻ gãy, vì không nhận được trị liệu đàng hoàng nên để lại di chứng cả đời. Lúc vừa lên cấp ba, hắn bị bắt nạt nhưng vẫn không phản kháng, nguyên nhân cũng bởi vì khi ấy tay hắn bị thương.
Tống Dụ nhớ tới những lần Tạ Tuy gặp phải vũ nhục đó liền sẽ nghĩ thiếu niên này lúc đầu thật thiện lương – Tạ Tuy chọc trúng bọn lưu manh là để cứu một cô gái suýt chút nữa thì bị bọn chúng làm nhục.
Càng nghĩ càng buồn bực, mất tập trung.
Quyển sách ‘Sự khống chế ôn nhu’ này hẳn nên đổi tên thành ‘Số phận bi thảm của Tạ Tuy’.
Dù gì thì khi cậu đọc sách, cậu một mặt bị đám óc chó kia chọc tức tới nổ phổi, một mặt lại cảm thấy đồng tình với Tạ Tuy không chịu được.
Ở trong sách này cậu chỉ có thời gian năm năm, cậu có thể ăn uống miễn phí, lăn lộn cho qua 1800 ngày này, hoặc cũng có thể… thay đổi vận mệnh một người.
Đôi con ngươi đen láy của Tống Dụ chất chứa rất nhiều cảm xúc bất đồng, cuối cùng cậu đặt cái thìa trong tay xuống, trong mắt xẹt qua một tia kiên định.
“Mẹ, con muốn chuyển trường.”
Mẹ Tống: “???”
Tạ Tuy đang ở thành phố C, là quê ngoại của Tống Dụ.
Tống Dụ nhàn nhạt nói: “Con muốn tới thành phố C, chỗ của bà ngoại, sống một đoạn thời gian.”
Tin tức Tống Dụ trở về được truyền khắp tầng lớp thượng lưu trong thành phố A, người người đều phi thường hiếu kỳ đối với vị tam thiếu gia họ Tống một mực dưỡng bệnh không lộ diện này, đồn đãi về cậu vô cùng kỳ diệu, lòng tràn đầy mong đợi tại bữa tiệc ở Tống gia nhìn thấy cậu một lần. Chỉ có chị gái Tống Uyển Oánh biết rằng đám người kia triệt để không có cơ hội, bởi vì ngày thứ ba sau khi Tống Dụ xuất viện, cậu đã ngồi lên máy bay đến thành phố C.
Trong điện thoại, tin nhắn của chị gái vồ vập gửi tới.
[Tống Uyển Oánh:]
[Tống Uyển Oánh: Đây là sao? Nhóc có phải là cố ý nhằm vào chị mày hay không? Không nể mặt chị hả? (dao găm) (dao găm) (dao găm)]
[Tống Uyển Oánh: Chị mày mới phút trước vừa khoác lác cam đoan với hội chị em rằng sẽ cho bọn họ gặp thịnh thế mỹ nhan của em một chút, kết quả, một phút sau em đã leo lên máy bay rồi?]
[Tống Uyển Oánh: (dao găm) (dao găm) (dao găm) Cho chị một lời giải thích, bằng không nhóc tiêu rồi.]
Tống Dụ lúc này đã đến thành phố A, máy bay hạ cánh, ngồi trên xe lên đường về nhà bà ngoại.
Thành phố C cũng là một thành phố trọng điểm, phồn hoa náo nhiệt, nhưng thiếu một chút sự xa hoa lãng phí, ăn chơi trác táng của thành phố A.
Chiếc xe hơi màu đen hướng về trung tâm thành phố, hàng cây hai bên đường vun vút lướt qua.
Tài xế là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi thật thà chất phác, cười với cậu: “Lão phu nhân một thân một mình sống tại thành phố C nhiều năm, thanh nhàn nhưng cũng cô quạnh. Nghe nói cháu tới, bà ấy rất vui mừng tự mình xuống bếp, làm rất nhiều món ăn đặc trưng của thành phố C, từ sáng sớm vẫn mãi nhắc tới cháu.”
Tống Dụ vừa trả lời tin nhắn của Tống Uyển Oánh, vừa cười nói: “Vâng, cháu tin tưởng tay tay nghề của bà ngoại ạ.”
Tài xế bảo: “Thiếu gia muốn học trung học tại Nhất Trung ở thành phố C sao?”
Tống Dụ: “Vâng.”
Ánh mắt tài xế sáng ngời: “Vậy thì tốt quá, con trai của bác cũng học Nhất Trung, bác nhất định sẽ kêu thằng nhóc thối kia ở trường học chăm sóc cháu thật tốt.”
Chuyện Tống Dụ sức khỏe yếu, nhiều bệnh cũng không phải là bí mật.
Tống Dụ tiếp nhận ý tốt này, ôn nhu cười: “Vậy thì cảm ơn bác ạ.” Nhưng cậu cảm giác mình cũng không quý giá như vậy, bệnh này thuần túy là một căn bệnh nan y xàm xí tác giả tạo ra để muốn cậu chết, dù gì hiện tại cậu không hề có một chút cảm giác bệnh tật gì, đánh nhau coi chừng không thua người ta.
Điện thoại di động vẫn đang rung lên không ngừng.
[Tống Dụ: Chị muốn em giải thích cái gì?]
[Tống Uyển Oánh: Em còn hỏi chị muốn giải thích gì? Đột nhiên chạy đi thành phố C, ngay cả lý do cũng không có hả? Thành phố A làm gì với em rồi, em đã ở đây nhiều năm như vậy, sống tới thoải mái, hiện tại lại rời đi chịu khổ.]
[Tống Dụ: À.]
[Tống Uyển Oánh: Nói mau!!]
[Tống Dụ: Lý do hả. Thế giới lớn như vậy, em muốn thay chị đi khám phá.]
[Tống Uyển Oánh: …] Không thể nào tiếp tục làm chị em với thằng nhóc này được nữa.