Sau khi chơi đủ trên diễn đàn, Tống Dụ dứt khoát tắt điện thoại di động, không thèm để ý mấy thứ thị phi kia nữa, xong việc thì phất tay áo, giấu tên.
Cậu lấy cái đề bài đọc hiểu đang làm dở trên lớp ra, vẫn không biết chọn B hay chọn D.
Suy nghĩ trong chốc lát, cậu gác bút lại. Xoắn xuýt như vậy làm cái gì, dưới lầu cậu không phải có một tên học bá à.
Nghĩ tới đây, Tống Dụ cất bút viết cùng đề bài, chạy xuống lầu.
Trong phòng, Tạ Tuy đang nhận một cuộc điện thoại.
Thiếu niên ngồi trên ghế, tay gõ bàn, giọng điệu hững hờ: “Video gửi cho cục cảnh sát, còn bức ảnh cùng sổ khám bệnh gửi cho tôi làm gì, gửi cho người nhà của ông ta.”
Đầu bên kia điện thoại lại nói cái gì đó.
Tạ Tuy cụp mắt, mặt không hề cảm xúc nghe vào tai, ấn nút cúp điện thoại.
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Tạ Tuy đoán liền biết đó là ai, đôi lông mày nhàn nhạt nhướn lên, nhìn về phía cửa – nhóc con này giữa trưa không ngủ, buổi chiều định ngủ gục hết ba tiết à?
Tống Dụ gõ nửa ngày, rốt cuộc chờ được đến khi Tạ Tuy mở cửa, trong não đều là hai chữ ‘neutral’ với ‘criticize’.
Nhìn thấy Tạ Tuy mở ra, đôi mắt cậu sáng lên.
Đối diện với cặp mắt đen kịt lãnh đạm của hắn, cậu sững người một chút rồi nói thẳng: “Tớ đến học chung với cậu.”
Tạ Tuy tay cầm nắm cửa, môi cong lên.
“Hẳn là không cần học toán đâu nhỉ.”
Tống Dụ: “… Tiếng Anh. Cậu trước hết để tớ vào ngồi cái đã, nóng chết tớ rồi.”
Tạ Tuy cảm giác sự kiên nhẫn của mình đối với Tống Dụ quả thực đủ nhiều.
Kiếp trước còn có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Hắn nổi tiếng lãnh tĩnh tàn nhẫn, vô số vị tiểu thư đổ xô tới, cũng không một ai dám đặt một bước chân vào lãnh địa tư nhân của hắn.
Tạ Tuy để cậu đi vào, lạnh nhạt nói.
“Từ nào có thể dùng từ điển dò nghĩa thì không nên hỏi tôi.”
Tống Dụ: “…”
Đm, vậy tôi đây có điện thoại di động là đủ xài rồi, cần cậu làm gì?
Bố cục phòng của căn hộ cho giáo viên không khác nhau mấy, Tống Dụ ngồi trên ghế salon trong phòng khách, làm bài tập.
Tạ Tuy cũng không vào phòng ngủ, ngồi cạnh cậu đọc sách, tiếp đãi cậu.
Một người làm bài tập, cùng với hai người đồng thời làm bài tập là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Dù gì đối với Tống Dụ mà nói, có Tạ Tuy ở bên cạnh, số lần cậu đoán mò giảm đi rất nhiều.
Sau khi làm xong hai đề, Tống Dụ dò đáp án, độ chính xác lên tới 50%!
Đã lâu như vậy mới làm đề thi tiếng Anh, vậy mà cậu có thể lợi hại như vậy, thật là một thiên tài.
Trong lòng tự khen bản thân một cái.
Thế này thì thi lọt vào top 100 toàn khối của Nhất Trung thành phố C có hy vọng rồi. Tống Dụ tâm tình vui vẻ cầm ly nước trên bàn, uống một ngụm, rồi nhìn về chỗ Tạ Tuy, rất tò mò: “Tại sao tớ thấy cậu mỗi lần lên lớp là ngủ, tan học lại chơi điện thoại di động, không có chút tâm tư nào đặt trên việc học vậy.”
Ngón tay Tạ Tuy lật qua trang mới, giọng điệu bình tĩnh: “Có lẽ là chương trình cấp ba không đáng để tôi để bụng đi.”
Tống Dụ rót cho mình ly nước, nặng nề đặt ly xuống.
“Ồ.”
A, coi như cậu giỏi.
Tống Dụ mang theo sự phẫn nộ của một bạn nhỏ học dốt, tiếp tục tập trung tiến vào trong đại dương tiếng Anh.
Câu điền vào chỗ trống cuối cùng của đề thi.
Tống Dụ chọn đáp án, chọn hoài chọn mãi.
Chính là cái thể loại nhìn quen mắt đến không thể quen hơn được nữa.
Cậu rõ ràng nhận biết từ đó, căn bản không cần dùng điện thoại di động cũng có thể nhớ được, nhưng cố tình nhìn một hồi lâu đại não vẫn trống rỗng.
Tạ Tuy nhìn thời gian, nói: “Sắp vào học rồi.”
Tống Dụ đầu cũng không ngẩng lên: “Đợi đã, tớ còn một câu thôi, cậu đừng ồn, tớ lập tức làm xong.”
Tạ Tuy nhướn mày, cũng không giục cậu, cất quyển sách trong tay đi rồi rót cho cậu ly nước.
Trong miệng nói lập tức, nhưng ‘lập tức’ sau năm phút đồng hồ, cây bút trong tay Tống Dụ vẫn không hề nhúc nhích, lông mày vẫn nhíu lại, là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi quen thuộc.
Nhóc con này mỗi khi làm bài vĩnh viễn đều nhìn như đang chiến đấu vậy.
Tạ Tuy đi tới, vừa định đặt ly nước xuống, liền nghe Tống Dụ rốt cuộc bỏ cuộc, mệt mỏi mà nói: “Husband.”
Tạ Tuy sửng sốt.
Ly nước cầm không vững, nước sánh ra trên đầu ngón tay.
Tống Dụ cắn răng: “Husband có nghĩa là gì, cậu nhớ không? Tớ cảm thấy tớ nhất định biết nghĩa, nhưng lại nghĩ không ra.”
Tạ Tuy dừng lại vài giây, bỗng nhiên bật cười, sau đó hỏi: “Cái gì? Tôi nghe không rõ, lập lại một lần.”
Tống Dụ sắp bị cái đề này làm cho tức chết rồi: “Husband. Nghe rõ chưa? Có nghĩa là gì?”
Tạ Tuy cười: “Chậm một chút.”
“Husband! H, u, s, b, a, n, d!”
Tạ Tuy thu lại ham muốn đùa dai trong lòng, không chọc cậu nữa.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tống Dụ, cầm lấy quyển sách bài tập kia.
“Cho tôi xem đề một chút.”
Tống Dụ sửng sốt, tức tới nỗi đập bàn: “Nghĩa! Tớ muốn cậu nói nghĩa từ đó cho tớ!”
Tạ Tuy cầm lấy bút của cậu, chỉ chỉ đề bài, không để ý sự bất lực cùng phẫn nộ của cậu.
“‘Husband’ có nghĩa là chồng, ông xã, nhưng trong câu này, phu nhân Green đang gọi người yêu của mình, sẽ không trịnh trọng như vậy. Cho nên chọn C, ‘darling’.”
Hắn nghiêng đầu, cười nhìn Tống Dụ, âm thanh trầm thấp lại êm tai.
“Em yêu.”
Em yêu.
Giọng nói của Tạ Tuy thanh lãnh, hai chữ này lại mang theo ý cười cùng sự dịu dàng, khiến người khác tê cả da đầu.
Nhưng Tống Dụ rốt cuộc là quá thẳng, chỉ có một phản ứng, vừa ngơ ngáo vừa tức giận: “Vậy là nãy giờ tớ suy nghĩ nghĩa của từ husband nửa ngày mà không phải là câu trả lời chính xác hả?”
“…”
Tạ Tuy thâm trầm liếc cậu một cái, đặt bút xuống, giọng điệu lạnh lẽo: “Đúng vậy.”
Biết vậy vừa nãy để nhóc con này tự lật từ điển đi.