Trái tim đập cuồng loạn. Sau khi cảm giác hư thoát mệt mỏi qua đi, cảm giác của Tống Dụ dần dần khôi phục, tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng như thủy triều nhấn chìm mọi thứ.
“Là hạng nhất sao, là hạng nhất sao?”
“ĐM! Là hạng nhất, là hạng nhất!”
“A a a Dụ ca trâu bò! Dụ ca trâu bò!”
“Dụ ca trâu bò!”
Tiếng huýt sáo, cười to, tiếng vỗ tay, tiếng hét bén nhọn.
Cậu nắm chặt lấy cánh tay của Tạ Tuy. Sau hồi thở dốc kịch liệt, huyệt thái dương thình thịch nhảy, cậu nâng mắt lên, lộ ra một nụ cười xán lạn đầy đắc ý. Trong đôi con ngươi màu trà trong suốt rõ ràng, hào quang vạn trượng. Trong nháy mắt, ánh mặt trời cũng không chói lóa như vậy.
Thở hổn hển, Tống Dụ cười nói: “Tớ có tuyệt không?”
Tạ Tuy đỡ cậu, bị mê muội một giây, sau đó nhẹ giọng cười, “Quá tuyệt vời.”
Giang Sơ Niên cầm quạt ở bên cạnh suýt chút nữa tay không vững, kích động nói năng lộn xộn: “A a a Tuy Dụ Nhi An là thật, tôi muốn chết, tôi muốn chết.”
Lương Doanh Doanh đối với con nhỏ thay đổi xoành xoạch này cạn cmn lời, trợn mắt nhìn cô: “Vừa bảo nếu thắng sẽ dâng tặng nụ hôn đầu đời mà, đi tặng đi, đoạt lại Dụ ca từ chỗ Tạ thần đi, nhấn lên tường mà hôn.”
Giang Sơ Niên: “Tôi không làm, kỳ thực cuộc sống vẫn còn rất ý nghĩa.”
Một góc nào đó, thiếu niên đội mũ lưỡi trai nhe răng trợn mắt với máy quay: “Chúc mừng bạn Tống Dụ đoạt hạng nhất. Rồi muốn thông báo với mọi người một tin tức bất hạnh, thằng bạn cùng phòng của tôi gọi điện thoại nói là nó bị người bắt cóc, tiền mặt mấy chục triệu đều bị cướp, Rolls-Royce trước xin thiếu nợ. Nợ không quá nhiều, cho nên nó quyết định lần sau tặng Lamborghini.”
1500m là cuộc tranh tài cuối cùng của ngày thi đấu thứ nhất.
Sau khi chạy xong, Tống Dụ đi cùng Tạ Tuy, cuốc bộ trên sân thể dục.
Mã Tiểu Đinh cuối cùng đoạt lại được con gà rít gào từ tay Hề Bác Văn, vui không chịu nổi, bóp bóp trong tay, phát ra từng trận âm thanh khó nghe.
Ánh mắt sắc như dao cạo của Tống Dụ quét qua.
Mã Tiểu Đinh yên lặng ôm nó vào trong ngực, mặt mếu, không nghịch nữa.
Một đám người ở sát bên họ.
Hề Bác Văn tràn đầy phấn khởi: “Dụ ca, cậu biết không, thời điểm cậu chạy một vòng cuối cùng, khán giả trên khán đài biết bao điên cuồng, đòi tặng xe, tặng phòng. Rống tới mức giáo viên đều hết hồn, ha ha ha.”
Tống Dụ bước chậm lại, mở nắp chai, nhấp một ngụm hồng trà lạnh.
Mã Tiểu Đinh nói: “Trong diễn đàn có một vị lão đại đặt cược nói như thế này, nếu như Dụ ca đạt hạng nhất sẽ phát cho từng người để lại tên trong bài post đó 100 tệ. Hiện tại số lượng bình luận phá kỷ lục, sau đó vị lão đại kia lén lén lút lút khóa tài khoản. Mẹ, em sẽ nhớ kỹ cái con rùa nợ em 100 tệ này.”
Một nam sinh trong lớp cười: “Haiz, nếu lời bọn họ nói có một câu đáng tin, tôi vẫn còn nghèo như vậy sao?”
Tống Dụ cười không ngừng, nghiêng đầu hỏi Tạ Tuy: “Cậu xem người ta kìa, tớ thắng sẽ tặng xe tặng nhà, còn hiến dâng đêm đầu nữa. Cậu thì sao, muốn tặng tớ cái gì?”
Tạ Tuy nghiêng đầu nhìn cậu, con ngươi đen nhánh thanh lãnh mang ý cười, giọng điệu chảy dài, tản mạn nói: “Tối hôm qua tôi có tuyệt không?”
Tống Dụ: “…”
Tuyệt cái đầu cậu á!
Cái câu đó cũng không phải cậu nói!
Lớp trưởng liều mạng vỗ tay, từ đằng trước chạy tới, cầm trong tay một cái máy ảnh, hô: “Giáo bá với hotboy đến chụp tấm ảnh chung đi.”
Mã Tiểu Đinh giơ con gà của y lên, chặn trước mặt, đầy chính nghĩa nói: “Làm gì đó, bảo vệ Dụ ca cùng Tạ thần, ông đây là xâm phạm quyền chân dung!”
Lớp trưởng trợn mắt trừng y một cái: “Nữ sinh lớp bên cạnh ra giá trên trời đòi hai bức ảnh của các cậu, một tấm 50 tệ. Tôi nghĩ một hồi, hai người đứng chụp chung, đó không phải thành một tấm 100 tệ sao. Nhanh nhanh nhanh, tôi muốn kiếm quỹ lớp cho lớp mình đây này, tiền kiếm được chúng ta đi công viên giải trí quậy cho đã.”
Mã Tiểu Đinh lập tức hứng khởi: “Thế thêm tôi vào nữa, tôi 20 tệ thôi là đủ rồi. Một tấm 120 tệ.”
Lớp tưởng nhịn không được ghét bỏ: “Lăn qua một bên, chụp ông vào coi chừng phải giảm giá 20%.”
Mã Tiểu Đinh bất mãn: “Dụ ca cùng Tạ thần là năm – năm, tôi cùng bọn họ kiểu gì cũng phải bốn – sáu chứ.”
Mọi người ha ha ha cười ra tiếng.
Tống Dụ xì cười, lui về sau một bước: “Tôi từ chối.” Cậu thuận tiện kéo tay Tạ Tuy, lười biếng: “Còn bạn cùng bàn của tôi nữa, đã là đóa hoa cao lãnh thì phải có dáng vẻ của đóa hoa cao lãnh.”
Tạ Tuy cười, không nói.
Lớp trưởng cầm máy ảnh, phi thường oan ức, “Tôi đây không phải là muốn tốt cho lớp à.”
Hai người cuối cùng vẫn không chịu chụp ảnh, thầy Trình mắt sắc đi tới, vốn tưởng là giáo huấn bọn họ vì sao còn chưa về, kết quả là cả đám bị kéo qua chụp ảnh chung cả lớp.
“Hô ‘cà tím’ hả?”*
*Khi chụp hình, bên Trung Quốc sẽ hô ‘cà tím’, vì chữ 茄子 (qiézi) khi phát âm thì miệng sẽ như đang cười nhe răng.
“Hô cái cây búa.” Mã Tiểu Đinh bóp con gà, ha ha ha đề xuất ý kiến, “Tôi hỏi ‘Dụ ca có ngầu không’, các cậu nói ‘ngầu’.”
Tống Dụ: “…” Thật cmn xấu hổ.
Nhưng mà cậu còn chưa kịp từ chối, lớp trưởng cầm máy ảnh đã bắt đầu phất tay, “Chuẩn bị.”
Cậu ta lớn tiếng hô: “— Dụ ca có ngầu không?!”
“Ngầu —”
Tiếng cười trong trẻo.
Mẹ. Tống Dụ không còn mặt mũi gặp người khác nữa, quay đầu sang một bên, bên tai là tiếng cười khẽ của Tạ Tuy.
Cổng trường.
Tần Mạch ngồi ở ghế kế bên tài xế, cửa kính xe hạ xuống, đôi con ngươi màu hổ phách trầm mặc nhìn về hướng sân thể dục bên kia.
Tài xế là Vương gia sắp xếp cho gã, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tứ thiếu gia là đang chờ ai sao?”
Tần Mạch lắc đầu: “Không có.”
Tài xế nhìn theo tầm mắt của gã, liếc sang hướng sân thể dục, hơi kinh ngạc hỏi: “Nhất Trung đang tổ chức đại hội thể dục thể thao à? Náo nhiệt như vậy.”
Khóe môi Tần Mạch cong lên một nụ cười, đột nhiên hỏi: “Ông có biết Tạ Tuy không?”
Tài xế dù sao cũng đã làm việc ở Vương gia nhiều năm, trước đây chuyên môn đưa đón Vương Từ, nghe được cái tên này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi. “Biết. Chính là cái tên hại thảm thiếu gia Vương Từ.”
Tần Mạch mặc dù chỉ mới đến thành phố C mấy ngày nhưng cũng có chút hiểu biết đối với đứa em họ không học vấn không nghề nghiệp của mình, nghĩ đến tính tình của Vương Từ.
Ai hại ai còn chưa chắc đâu.
Có điều, gã cũng không có hứng thú đi tra cứu, nghiêng đầu nói: “Ông biết bối cảnh gia đình cậu ấy à?”
Lúc trước Vương gia cũng đã nghiêm túc, cẩn thận đi điều tra Tạ Tuy.
Tài xế nói ra những điều mình biết: “Trong nhà Tạ Tuy chỉ còn một bà cụ, có vẻ không phải là thân thích. Thân phận mẹ cậu ta không tra được, chỉ biết là nhảy lầu tự sát, bị mắc bệnh.”
Tần Mạch: “Ồ.”
Tài xế kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Tạ Tuy ở trường học chọc phải cậu? Lá gan nó lớn như vậy?”
Tần Mạch chậm rãi nói: “Cậu ấy không chọc tôi, mà là tôi muốn trêu chọc cậu ấy.”
Tài xế sững sờ, xấu xa nghĩ: “Thân phận của cậu như vậy, nó cũng không dám từ chối.”
Tầm mắt lạnh lẽo của Tần Mạch nhìn vào một điểm, sau đó kéo cửa xe lên, “Cậu ta không từ chối tôi được, nhưng bên cạnh cậu ấy có một âm hồn không tan cản trở tôi.”
Tài xế: “… Tống Dụ?”
Chuyện Vương Từ lúc trước làm cho cả Vương gia sụp đổ, tất nhiên đầu đuôi câu chuyện cũng bị người khác truyền đến truyền đi. Khiến sự tình quấy thành như vậy, cái tên này ông dù không muốn cảm thấy quen thuộc cũng khó.
Thân thích của Mạnh gia, cháu ngoại của thị trưởng. Lúc đầu Vương phu nhân vừa tức giận vừa sợ hãi, trở về nghiêm túc cẩn thận điều tra xong mới biết Tống Dụ rốt cuộc có lai lịch gì. Tống gia thành phố A. Run cầm cập, chỉ có thể im lặng nuốt ngược vào.
“Vị Tống gia này…” Tài xế hàm hàm hồ hồ: “Đúng là thích quản việc không đâu.”
Tần Mạch: “Lái xe đi.”
Gã dựa người vào ghế lái phụ, bóc ra lớp mặt ôn nhu, âm thanh lạnh lẽo: “Thích quản việc không đâu, vậy khiến cho nó cút trở về thành phố A.”
Tài xế ngẩn ra: “Cái gì?”
Tần Mạch nói: “Tống gia không phải là xem vị tiểu thiếu gia này như bảo bối sao?”
Gã vuốt đốt ngón tay của mình, cười nói: “Làm cho nó trở bệnh, để tôi xem xem người nhà của nó còn có thể để nó một mình ở đây hay không.”
Trong chiếc xe hơi tối tăm là giọng nói âm lãnh như rắn độc của Tần Mạch.
“Nghe nói, nó không thể đụng vào rượu?”
Buổi tối ngày đại hội thể dục thể thao kết thúc.
Một video cùng một câu nói liên tục được ghim lên trong bài thảo luận, độ nóng tăng vọt trong vòng cả một tuần.
[Băng qua vạch đích, vào trong trái tim tôi.]
Lâu chủ: Cho mọi người xem, chụp từ chỗ cao nhất của khán đài sân thể dục, đã trải qua một chút xử lý hình ảnh. Trọng điểm là để ý lúc 3 phút 12 giây. Ai da, tình yêu thần tiên giữa hotboy cùng giáo bá.
1L: Xem xong rồi, tôi đi chết đây, mẹ nó.
2L: Xem xong rồi, chết đi sống lại, tôi ngồi bật dậy trong quan tài, mẹ nó.
3L: Cái quỷ gì vậy, bước chạy bị tua chậm như phim truyền hình vậy. Tống Dụ một giây cuối cùng nỗ lực như vậy, chạy nhanh như vậy, tại sao lại muốn tua chậm. *móc mũi* *móc mũi*
4L: Trọng điểm tôi thấy được là tiếng cô bé phát thanh viên gọi ‘ông xã’. Ôi chao, sớm biết trước anh đây đã tự viết một bản thảo cổ vũ cho bản thân, vậy là có được một cô bạn gái trong vòng nửa phút rồi.
5L: Phục lầu trên rồi, kiến nghị lâu chủ ở trong lâu ghi thêm một câu – thẳng nam mời ra ngoài.
6L: ?? Sao bị dính đạn vậy
7L: Wow, người không nhìn nổi tới rồi, thẳng nam chuẩn bị càm ràm kìa.
8L: A a bản thảo tỏ tình, chị gái nào viết cái văn án này quả thực là thiên tài, dâng bút lên cho thiên tài nè, Đèn cũ vẫn như trước, thiên tài có phải là bạn hay không.
9L: Ha ha ha ha không phải. Công lao là của mọi người, mình chỉ bỏ chút công sức ra thôi. Đáng yêu, thiện lương, thông minh, đây là những điều mà Tạ thần dùng để diễn tả Dụ ca. ^^
…
20L: Xem đi xem lại 20 lần, rút ra một cái kết luận, đưa Tuy Dụ Nhi An đây cho tôi.
21L: 3 giây cuối cùng, giống như đang dùng hết sức mạnh cả đời của mình để chạy, xuyên qua đám người, đến ôm anh. Những phong thư màu sắc rực rỡ rơi xuống đầy đất, bong bóng hồng từ khán đài bay lên. Mọi người hò hét, vui cười, tràn đầy niềm vui trần thế.
Em đến trong vòng tay của anh, là lời trong lòng khó nói, là tình yêu trần thế.
22L: Ô ô ô ô ô ô ô là lời trong lòng khó nói, là tình yêu trần thế.
23L: Muốn nói gì đó, nhưng mãi vẫn nghẹn không ra lời. Chỉ chúc bọn họ tiền đồ tựa hải, lai nhật phương trường.
‘Tiền đồ tựa hải, lai nhật phương trường.’
Trong tiết ngữ văn, thầy giáo cầm phấn viết tám chữ này lên bảng đen, nhấp một ngụm nước trong bình giữ nhiệt, bắt đầu giảng đến nội dung bài học, “Bài văn này của Lương Khải Siêu được viết vào những năm cuối triều Thanh, sau thất bại của Phong trào Cải Cách năm 1898.”
Thời tiết dần trở nên lạnh, trong phòng học cửa sổ cùng cửa chính đều đóng chặt, ấm áp tới mức khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Tiết thứ nhất là ngữ văn, Tống Dụ xưa nay vẫn luôn sẽ mệt mỏi mà gục xuống bàn.
Kết quả, cậu nghe được tám chữ đó, lỗ tai khẽ động, cuối cùng cũng dựng đầu dậy từ cánh tay mình.
Cậu theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy gò má của Tạ Tuy. Tuấn tú trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh nhìn bảng đen, chăm chú tập trung.
Suy nghĩ một hồi, Tống Dụ lại rụt đầu trở về.
Kỳ thi giữa kỳ đúng hạn mà tới. Lần thi này, Tống Dụ càng tự tin hơn so với kỳ thi tháng, lúc công bố thành tích, quả nhiên lại tiến bộ thêm hơn hai mươi hạng. Trong giờ sinh hoạt lớp, thầy Trình trực tiếp lôi cậu ra, khen ròng rã hết nửa tiết, y như khen thưởng bé ngoan vậy. Cuối cùng, thầy còn cười cong cả mắt, kêu cậu lên bục giảng chia sẻ cho mọi người biết phương pháp học tập của mình.
Tống Dụ còn có thể nói gì nữa, “Cám ơn bạn cùng bàn của tôi.”
—
Tác giả có lời muốn nói: Đừng lo lắng, cho dù có phát bệnh cũng không phải là bởi vì tên tiểu nhân Tần Mạch hãm hại. Dù không tin tưởng Tống Dụ, cũng phải tin tưởng Tạ Tuy nha.