Trong lòng Tống Dụ một mực lo lắng cho trạng thái của Tạ Tuy, tối về ăn cơm cũng bị mất tập trung.
Gắp một đũa rau xanh, ngậm trong miệng, nhai một miếng mất hết nửa phút, cơm cũng không xúc được mấy muỗng.
Bà ngoại Mạnh nhìn mà lắc đầu, thở dài, nhưng cũng không nói gì cậu.
Cơm nước xong, tắm rửa xong, Tống Dụ vô cùng lo lắng mà lên lầu, trở về phòng, chuyện đầu tiên là gửi tin nhắn cho Tạ Tuy.
Bô lô ba la một loạt tin nhắn.
[Tống Dụ: Cậu không sao chứ?]
[Tống Dụ: Trạng thái ban ngày của cậu tớ càng nghĩ càng thấy không ổn. Có phải bị trúng tà không!]
[Tống Dụ: Cậu tối nay ngủ được không?]
[Tống Dụ: Có muốn tớ đọc Chú Đại Bi cho cậu không! Hoặc là tớ gọi điện thoại cho cậu, đọc cậu nghe một đoạn giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội nhé!]
Sự lo lắng sắp sửa tràn ra khỏi màn hình.
Hoàn toàn không giống phong cách quan tâm của thẳng nam chấm một cái ‘.’ như hồi trước.
Quả nhiên, đối với bạn cùng bàn sẽ khác với bình thường.
Thời điểm Tạ Tuy nhận được tin nhắn.
Hắn đang xem tư liệu, trên đó toàn bộ là thông tin liên quan tới Tống Dụ. Lúc trước, hắn vì chuyên môn điều tra Tống Dụ, tốn công tốn sức sắp xếp tài liệu, nhưng mà bây giờ nhìn lại, cũng không cần thiết.
Hắn cụp mắt nhìn xuống màn hình điện thoại di động. Tạ Tuy ngắn gọn đáp lại một dòng chữ.
[Tạ Tuy: Không sao rồi.]
Tống Dụ không tin. Ở trong Quỷ Ốc sợ đến như vậy, như thể mất hồn, không có chuyện gì mới là lạ.
Cậu tiếp tục biểu lộ sự quan tâm.
[Tống Dụ: Cậu đừng xấu hổ, chuyện chỉ có hai chúng ta biết, tớ sẽ không nói cho người khác việc cậu sợ quỷ.]
Tạ Tuy mỉm cười.
Sau đó trực tiếp gọi điện thoại qua.
Điện thoại di động của Tống Dụ đột nhiên rung động làm cậu hết hồn, lập tức ngồi bật dậy trên giường, ngẩn người rồi tiếp cuộc gọi.
Tiếng nói của Tạ Tuy truyền qua điện thoại di động, âm điệu thanh lãnh mang theo mấy phần từ tính: “Tống Dụ.”
Tống Dụ không hiểu tại sao mà trái tim lỡ một nhịp.
Sau khi nhớ lại mục đích của chính mình, cậu nhanh chóng ngồi thẳng người: “Ừ, cậu thế nào rồi?”
Tạ Tuy cười khẽ một tiếng, trêu chọc lòng người, hỏi: “Lo lắng cho tôi tới như vậy?”
Tống Dụ: “Đúng đó, lúc ấy cậu quá bất thường, tớ lo rằng tối nay cậu gặp ác mộng.”
Tạ Tuy dựa vào ghế, một tay khác cầm con chuột, dừng lại ở một tấm hình. Trong hình là Tống Dụ khi còn bé, cho dù đối mặt với máy ảnh làm bộ dáng dữ tợn, nhưng cũng đáng yêu tới không thể tưởng tượng.
Đôi mắt đen nhánh của hắn nổi lên ý cười.
“Nói cũng đúng, tối nay sợ là tôi không ngủ được.”
Tống Dụ nghĩ cách cho hắn: “Cậu bình thường mấy giờ ngủ, tớ có thể niệm kinh cho cậu, chờ đến lúc cậu ngủ thì cúp điện thoại.”
Tạ Tuy bật cười: “Cậu chắc chứ?” Nghe được âm thanh Tống Dụ, hắn e rằng cả buổi tối khó ngủ.
Tống Dụ: “Chắc. Cậu muốn nghe cái gì, tớ đi tra Baidu cho cậu, kinh Kim Cương hay là giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.”
Tạ Tuy cong môi, lạnh nhạt nói: “Đọc một đoạn định nghĩa của định lý giá trị trung bình Lagrange đi.”
Tống Dụ: “???”
Tống Dụ: “……”
Tạ Tuy có phải là cố ý hay không?
Bảy chữ này mỗi lần cậu nghe vào đều cảm thấy đặc biệt xấu hổ, một đoạn lịch sử đen của cậu.
Cậu cầm điện thoại im lặng nửa ngày.
“Cậu thật sự muốn nghe?”
“Ừm.”
Tống Dụ cứng đờ giật khóe miệng xuống, nhưng mà đã đồng ý rồi, cũng không thể đổi ý. Cậu thành thật xuống giường, chạy đến trước máy vi tính, đi dò Baidu.
Cậu nói thầm: “Tớ đọc theo bách khoa đó, cậu hiện tại tốt nhất là leo lên giường nằm đi, đeo tai nghe lên, tranh thủ đi ngủ sớm một chút… Có điều, nghe cái thứ này làm sao mà có thể ngủ được chứ.”
Tạ Tuy đứng ngoài ban công, nhìn xuống cảnh đêm của thành phố C, chăm chú lắng nghe âm thanh của thiếu niên ở đầu bên kia, thấp giọng cười nói: “Đọc đi.”
Bên kia điện thoại, Tống Dụ mặt mày ủ rũ.
“Vậy tớ bắt đầu đọc đây. Định lý giá trị trung bình Lagrange, hay định lý Lagrange, là một trong những định lý cơ bản trong vi phân…”
Bóng đêm dày nặng, mặt trăng tròn trịa sáng sủa.
Dưới lầu hoa quế nở, mùi hương theo gió đêm bay tới nhàn nhạt, thơm ngát. Âm thanh Tống Dụ trong trẻo ấm áp, xua tan đi sự kinh hoảng cùng tuyệt vọng do sinh tử, biệt ly, lỡ làng đem đến.
Tạ Tuy đứng trên ban công, cụp mắt, khóe môi ngậm lấy nụ cười ôn nhu.
Ngón tay của hắn đặt lên lan can, nhẹ nhàng gõ hai lần, dường như đang cách năm tháng nhớ lại điều gì đó.
“Nếu một hàm số f liên tục trên khoảng đóng [a, b] với a nhỏ hơn b thì tồn tại một điểm c thuộc (a, b) …”
Nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên ở Lâm Thủy, thiếu niên thanh tú băng sương dưới ánh đèn sáng tối.
Khoảnh khắc cậu ngồi trong tiệm trà sữa giải đề thi.
Hay là ngoài đường phố yên tĩnh, cậu kéo hắn qua một bên, nói lời hù dọa người khác.
Giữa hè, từ trên tường cao nhảy xuống, ngọn gió rơi vào trong vòng tay của hắn.
Nhiều lắm.
Tạ Tuy nói: “Được rồi.”
Tống Dụ cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự tra tấn tàn nhẫn này, thở phào một hơi rồi hỏi: “Buồn ngủ rồi?”
Tạ Tuy: “Ừm, có một chút.”
Tống Dụ: “Vậy thì nhanh ngủ đi.”
Tạ Tuy nói: “Cậu còn nhớ điều cậu hỏi tôi ngày hôm nay không?”
Tống Dụ chậc một tiếng: “Nhớ chứ, tớ hỏi cậu có sợ quỷ hay không, cậu còn bảo không sợ. Thật tự vả mặt nha, nhưng mà cũng không có gì xấu hổ, quỷ thần là chuyện thần thần bí bí, người bình thường đều sẽ sợ.”
“Ừ.”
Tống Dụ bắt đầu đoán: “Không đúng nha, tớ phát hiện cậu đối với đống đầu người với máu me lúc đầu cũng đâu có phản ứng lớn đến như vậy, chỉ lúc cuối cùng nhìn thấy phần mộ kia mới bắt đầu sợ hãi. Cậu sợ người chết hả?”
Tạ Tuy cười một chút, nhàn nhạt nói, “Chắc là sợ chết.”
Tống Dụ sửng sốt một giây, bắt đầu an ủi hắn: “Oa, đừng lo lắng, dù gì con người sớm hay muộn đều chết, nghĩ thoáng một chút. Tại sao chúng ta càng trò chuyện càng triết lý thế này.”
Tạ Tuy không giải thích gì, con ngươi sâu lạnh nhìn về phía trước, âm thanh rất nhẹ nói: “Ừ, tôi không lo lắng.” Hắn gần như là lẩm bẩm, âm thanh dịu dàng: “Ngủ ngon, Dụ Dụ.”
Dụ Dụ.
Tống Dụ suýt chút nữa ngay cả điện thoại cũng cầm không chắc. Lỗ tai cậu ửng đỏ, ngại ngùng trách móc: “Gọi tầm bậy tầm bạ gì đó.”
Xa xa là ánh đèn của mọi nhà.
Gió lạnh bám theo tường thổi lên.
Tạ Tuy cúi đầu, ngắn gọn cười một tiếng không rõ ý nghĩa.
Nơi này, là địa phương hắn lần đầu tiên nhận thức được chuyện sinh tử.
Thời thơ ấu, cơn mưa xối xả rạch ngang đất trời, cùng với người phụ nữ thả mình nhảy xuống, đã trở thành hình ảnh mà cả hai đời hắn vô luận như thế nào cũng không thể quên.
Trên đời này, ngoại trừ sinh tử, đều là chuyện nhỏ. Kỳ thực, sinh tử cũng là chuyện nhỏ mà thôi.
Hiện tại, hắn lại một lần nữa nhận thức điều ấy.
Có một câu ngạn ngữ miêu tả việc đến chết cũng không đổi thay, gọi là ‘chỉ có cái chết mới tách rời chúng ta’.
Tạ Tuy tắt điện thoại di động, xoay người vào phòng.
—Kể cả cái chết cũng không thể tách chúng ta ra.
[Dụ ca không tìm bọn trường Thập Tam Trung gây chuyện, Diêu Nhuệ tự mình đưa tới cửa chịu đánh?]
Lâu chủ: Đừng nói nữa, một người bạn của tôi sắp bị đàn em thằng đó phiền chết rồi. Đủ loại hỏi thăm lai lịch của Dụ ca, cùng những nơi cậu ấy thường đi tới, bảo muốn hẹn đánh nhau. Hẹn cái cc, nó nghĩ Dụ ca để ý tới nó sao?
1L: ??? Kỳ thi tháng sắp tới, Dụ ca từ sáng đến tối đều ở thư viện, không để ý đến chuyện bên ngoài, hẳn là không biết rồi.
2L: Đám Thập Tam Trung đều là lũ rác rưởi.
3L: Đừng nói nữa, nghe đồn bọn nó định buổi chiều chặn ở cửa thư viện, đánh nhau với Dụ ca.
4L: Đệt, đụng vào người Nhất Trung của tôi thì nhất định phải tiêu diệt. Mau gọi điện thoại cho thầy giám thị, bảo vệ chồng tôi!”
5L: Đừng có chuyện chứ, chồng tôi mấy ngày trước mới bị thương ở tay ô ô ô.
Bàn tay Tống Dụ một tuần trước quả thật vừa bị thương.
Chơi bóng rổ, trên sân trường đột nhiên lao ra một con chó. Cậu sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa hơi mất tập trung đã ngã trên mặt đất, trật cổ tay.
Lúc đó, toàn bộ sân thể dục đều hết hồn.
Là Tạ Tuy nhanh chân chạy qua, vẻ mặt lạnh lẽo, đỡ cậu đến phòng y tế.
Một tuần đó cậu không thể viết chữ, bài tập của cậu trên căn bản đều là Tạ Tuy bao hết, khoan hãy nói, rất sảng khoái.
Nhưng mà bắt đầu từ lúc đó, nhất cử nhất động của cậu trong tiết thể dục đều dưới sự giám thị của Tạ Tuy, không bao giờ có thể tiếp tục tự do hoạt động được nữa.
Thật vất vả mới tháo băng, cậu cảm giác mình đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, nhưng mà Tạ Tuy kiểm soát ngay cả thời gian dùng viết của cậu, chỉ được dùng tay phải hai tiếng, toàn bộ thời gian ôn tập còn lại chỉ cho cậu đọc sách.
Càng đến cuối học kỳ, trường Nhất Trung càng có nhiều kì thi.
Kiểm tra tháng, kiểm tra tuần, liên tiếp không ngớt.
Tống Dụ có thể coi là thân tàn nhưng chí không tàn.
Mỗi thứ bảy đều tới thư viện của trường, ôn tập học bài.
Cậu đương nhiên sẽ không đi một mình, túm theo Mã Tiểu Đinh thành tích đội sổ, cùng nhau bị môn toán học dằn vặt. Tên cán bộ toán của lớp – Mã Tiểu Đinh – đã từ bỏ trị liệu, nằm co quắp trên bàn, phát điên: “Hàm logarit, hàm số mũ, hàm lũy thừa, tại sao lại có thể đồng thời xuất hiện trong một đề bài, đây là tình yêu tay ba chó má gì.”
Tống Dụ nói: “Sau khi thi cuối kì có họp phụ huynh, cậu tự lượng sức mình đi.” Mã Tiểu Đinh bị ba chữ ‘thi cuối kì’ đâm cho một phát, lại ngồi dậy.
Nhưng mà y nhìn đề nửa ngày, run rẩy chọn câu C, xem như là kính dâng một lời chúc phúc cho chuyện tình cảm tuyệt mỹ của tụi nó.
Gác bút lại, Mã Tiểu Đinh mệt mỏi nói: “Đừng nhắc vụ họp phụ huynh, nói chuyện vui vẻ đi. Bữa tiệc mừng năm mới không phải là sắp đến rồi sao? Dụ ca, anh có báo danh tham gia không?”
Tiệc Nguyên Đán từ nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị. Lớp 12 bận bịu học thi, vì vậy từ đầu đã có quy định cứng nhắc rằng học sinh lớp 10 ngoại trừ việc mỗi lớp phải biểu diễn một tiết mục ra thì còn phải đề cử hai, ba học sinh tham dự.
Tống Dụ xoay bút, cười nhạo: “Tại sao mấy cậu cái gì cũng muốn tôi phải dính vào vậy. Tuy rằng tôi quả thật rất ưu tú, nhưng vẫn nên điệu thấp một chút, để các nam sinh khác một con đường sống chứ.”
Mã Tiểu Đinh nói: “Lớp chúng ta biểu diễn cái gì nhỉ, ủy viên văn nghệ nói là đóng kịch. Trời ạ, lần đầu em đóng kịch hồi mẫu giáo là công chúa Bạch Tuyết, lần này có thể đóng anh em hồ lô hay không, cũng là 7 thằng nhóc như nhau, đóng cho đủ nhân số. Em có thể đóng vai ông nội, thế là em chui ra bảy đứa cháu rồi.”
Tống Dụ cười mắng: “Nghĩ hay lắm.”
Bọn họ đang trò chuyện, bỗng nhiên một tên đàn em của Mã Tiểu Đinh chạy vào, gào lên, làm cho mọi người trong phòng đọc sách đều hết hồn: “Dụ ca! Việc lớn không tốt rồi!”
Tống Dụ: “……” Đây là cách truyền tin óc chó gì vậy?
Đàn em nói: “Bên ngoài thư viện tụ tập một đám người, lũ trường Thập Tam Trung, chặn ở đó không đi, nói là hôm nay nếu cậu không ra, ai cũng đừng hòng rời khỏi.”
Tống Dụ: “Giáo viên đâu?”
Đàn em: “Mẹ nó, bọn đó tính kĩ rồi. Thứ bảy, nơi này còn cách phòng bảo vệ khá xa, không ai biết cả. Diêu Nhuệ còn bảo, hôm nay tới Nhất Trung dù liều mạng cũng muốn đánh cậu một trận.”
Tống Dụ một mặt không nỡ nhìn thẳng: “Đầu óc thằng đó có vấn đề hả.”
Đặt quyển sách trong tay xuống, vừa vặn cậu mới ôn tập xong một chương, đang rảnh chán. Sau khi bị thương, cậu cảm giác mình nhịn đã lâu, hiện tại cần lập tức chứng minh bản thân.
Tống Dụ đứng lên, chân dài sải một bước, hấp tấp mà ra khỏi phòng đọc sách, liền đụng phải Tạ Tuy vừa đi lấy sách cho cậu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Tuy khẽ cười: “Đi đâu đấy?”
Tống Dụ: “……”